Chương 3: Cuộc gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang lan man với những dòng suy nghĩ trên đường đi về phòng, bỗng nhiên có một âm thanh xa lạ cất lên:

- Bạn gì đó ơi, gần đây bạn đã gặp phải truyện gì đó kì lạ có phải không?

Tôi kinh ngạc đến ngây người vì tại sao cậu ta lại hỏi như vậy, lấy lại bình tĩnh tôi bèn hỏi :

- Bạn là ai? Sao lại hỏi như vậy?

Cậu ta cười cười đáp:

-Thì bạn cứ trả lời mình là có hay không thôi!

Tôi ngập ngừng không muốn nói , nhưng nhìn cậu ta có vẻ rất thật thà không có vẻ gì muốn lừa gạt nên cũng gật đầu.

- Tốt! Bạn nói đi gặp chuyện gì kì quái nào !

Tôi do dự, nhớ lời má dạy không được tin ai 100%, nên phải nữa tin nữa ngờ hỏi thăm dò:

- Nhưng rốt cuộc bạn là ai? Sao lại biết mình gặp chuyện kì lạ?

- Vậy rốt cuộc bạn có muốn giaỉ đáp cái thắc mắc của mình về cái giấc mơ kì lạ kia không ? Nếu muốn hãy tin tưởng tôi !

Tôi vô cùng do dự, thế là cậu ta liền nói:

- Được rồi, được rồi tôi thua bạn rồi. Mình tên là Khang, học sinh trường KB, dòng họ mình có hành nghề tâm linh, mình cũng có học một số ít cơ bản dành để phòng thân. Ban nãy khi bạn đi ngang qua mình, mình thấy có một làn khí đen đang tỏa ra từ bạn nên mình muốn gíup đỡ bạn tích chút công đức.

Lý do có phần thuyết phục với lại tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác, tôi giới thiệu sơ thông tin của mình rồi tóm tắt lại những gì mình gặp trong mơ và câu chuyện của bác bảo vệ đã kể cho Khang nghe, Khang gật gù nói:
- Đúng như mình nghĩ bạn đang bị vong theo !
Tôi sửng sốt:
- Tại sao lại có thể như vậy chứ nhỉ trong phòng 8 người cơ mà sao chỉ có một mình mình bị ?
- Mình nghĩ có thể là bạn hợp vong với Tú, nên Tú mới đi theo để nhờ giúp đỡ, chuyện này vẫn còn uẩn khúc mình cũng chưa thể xác định được Tú là tốt hay xấu cho nên cần phải điều tra thêm.
- Bạn tính điều tra bằng cách nào?
- Tối nay có lẽ mình sẽ qua ngủ chung với bạn để tiện việc ứng phó. 
Tôi do dự:
- Chuyện này ...
Khang thấy tôi do dự nên bảo :
- Mình biết bạn đang sợ mình nhưng nói thật nếu không gỉai quyết sớm chuyện này thì mình không đảm bảo sự an toàn cho bạn.
- Oke, dù sao tối nay cũng chẳng có ai, có gì bạn ở lại qua đêm cũng không sao.
- Bạn cho mình xin số điện thoại có gì tiện liên lạc nhé ! 
- À điện thoại mình bị hư nên đang không có liên lạc được, mà mình ở phòng cuối hành lang này lúc nào muốn ngủ thì qua bên đây kêu mình qua ngủ chung.
- Oke vậy chúng ta có cần chuẩn bị dụng cụ gì không? 
- Bạn không cần lo, mình có đồ nghề.
- Oke, tối gặp. 
Quay lưng đi cảm thấy cuộc sống này, ở cái thành phố này cũng không phải không có người tốt như Mẹ tôi đã từng nói.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro