Chương 4: Được cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chia tay với Khang, bình thường tôi sẽ đóng kín cửa phòng vì tôi không thích người bên ngoài nhìn vô phòng mình cho lắm, vì nó hơi không sạch sẽ. Tám thằng đàn ông con trai ở chung với nhau trừ phi đều mắc bệnh ở sạch không thì trừ phi có phụ huynh hay người thân lên thăm thì nó mới sạch được. 

Tôi leo lên giường, mở laptop ra để luyện phim, đang mùa hè nên có rất nhiều phim hay từ anime tới, movie, tôi luyện được vài tập thì mắt đã mở muốn hết lên rồi. Đúng "căng da bụng chùng da mắt" tôi không thể nào cưỡng nổi cái nỗi buồn mà ai cũng có này nữa, với lại tôi nghĩ rằng đang ban ngày ban mặt, chắc Tú cũng không dám làm gì tôi, hơn nữa hồi nãy trước khi đi Khang còn cho tôi một lá bùa hộ mệnh nên chắc là sẽ ổn. Tôi ra đóng cửa phòng, bật quạt, bật nhạc Bolero, chui vào chăn của thằng bạn (vì chăn tôi thì đang phơi) rồi thăng. Chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ.

- Hưng ơi, Hưng ơiiiii !
Tôi lờ mờ mở mắt, theo bản năng tôi ngóc đầu ngó ra cửa xem có ai không, nhưng trên cửa lại chẳng có bóng người nào, tôi nghĩ có lẽ là mình nghe nhầm nên nhắm mắt ngủ tiếp. Âm thanh khi nãy lại vang lên, lần này tôi cố nghe thật kỹ cái phương hướng mà nó phát ra không phải cửa chính mà chính là từ phía ban công. Tôi nhìn thấy một bóng người gầy gò đang ngồi trên chiếc ghế đang nhìn hướng ra ngoài. Tôi giật mình ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt vì nghĩ có thể do mình còn mớ ngủ nên nhìn nhằm nhưng sau khi dụi mắt nhiều lần thì vẫn thấy được người ngồi bất động ngoài ban công. Tôi không dám lại gần nên cất tiếng hỏi:
- Bạn là ai vậy? Sao vào được phòng tôi? Tôi nhớ trước khi đi ngủ tôi đã khóa cửa rồi mà?
Không một hồi âm, tôi lại hỏi thêm một lần nữa:
- Bạn là ai? Mau trả lời mình? Nếu không mình đi kêu bảo vệ đấy?
Một thanh âm nghe như mấy người kể chuyện ma rặn từng chữ một mà đáp lại:
- Có thật bạn muốn biết tôi là ai?
Tôi cũng có chút sợ nhưng nghe được câu hỏi như vậy lại cảm thấy cáu:
- Ơ hay, hỏi hay ghê bây! Vô nhà người ta rồi lại hỏi người ta có muốn biết mình là ai không? Hài hước đấy !
Thanh âm kia nhàn nhạt đáp:
- Haha được rồi, được rồi, hi vọng có người sẽ không hối hận!
- Được rồi, nói đi! Bạn là ai?
Người đó quay đầu lại một cách chầm chầm, tôi khẽ run vì càng nhìn càng thấy dáng người này có chút quen thuộc dường như đã gặp ở đâu đó rồi. Khuôn mặt người kia đã hé lộ, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì bộ mặt mà tôi thấy hiện giờ chính là của Tú, người đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi tối qua. 

Khi xem phim tôi hay tự hỏi tại sao khi gặp cái cảnh tượng đáng sợ, ma quái, lại không chạy đi trốn mà cứ đứng như trời chồng, giờ đây được trải nghiệm cái này tôi mới hiểu, hai chân mềm nhũn không có sức muốn chạy cũng không thể chạy được. Tú đứng dậy tiến lại gần tôi, càng lúc càng gần ngay khi sắp chạm được đột nhiên một đạo ánh sáng trong túi áo tôi phát sáng lên, đó chính là lá bùa mà Khang đã cho tôi, thân thể Tú đột nhiên bị bốc cháy dữ dội, Tú kêu la thảm thiết:
- Ngươi hãy cút đi khỏi căn phòng này cho ta, nếu không ngươi sẽ chết, ngươi sẽ chết, aaaaa...

Tôi giật mình tỉnh giấc, tôi lo sợ nhìn ra ngoài ban công rất may không gì ngoài chăn và chiếu tôi đang phơi trên sào đồ. Thân thể tôi đầm đìa, nhễ nhại mồ hôi. Thật may là vừa rồi có lá bùa của Khang giúp cho tôi thoát khỏi được cơn ác mộng kinh hoàng đó. Tôi nhớ lại lời trước của Tú nói trước khi mình tỉnh mộng rằng: " Nếu tôi không đi khỏi nơi đây thì tôi sẽ chết", thật sự sẽ chết sao? Tôi tự hỏi rằng nếu mình lều lĩnh ở lại thì thật sự sẽ chết sao? Tôi lo lắng đến tột cùng, sực nhớ là Khang ở phòng kế bên nên mở cửa chạy vội qua tìm Khang. Nhưng phòng Khang khóa cửa, tôi nghĩ chắc là Khang đi mua dược liệu, dụng cụ để bắt Tú nên có thể về trễ. Tôi lại không dám ở căn phòng này một mình nữa rồi, nên tôi quyết định đi ăn và sẽ ở dưới sân KTX trễ thật trễ cho đến khi nào bị đuổi, rồi tôi sẽ lên, tôi nghĩ có lẽ lúc đó Khang chắc chắn đã về rồi và Khang sẽ giúp tôi vượt qua được đêm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro