Phần 5: Chân tướng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lang thang dưới sân của KTX cho đến khi bị bác bảo vệ đuổi lên, nhìn đồng hồ thì cũng đã là 23h rồi nhưng khi lên tới nơi thì cửa phòng của Khang vẫn đóng, tôi vô cùng lo lắng không biết Khang khi nào mới về, nếu không có Khang tôi nào dám vào trong căn phòng mà từ thân quen, thân thương nay đã thành nơi chứa đựng sự nguy hiểm khôn lường.

Tôi đứng chờ trước phòng Khang, không biết đợi bao lâu mà từ đứng chờ mà đã thành ngồi và tôi đã ngủ gật lúc nào không hay. Có một bàn tay khẽ lay lay cùng với âm thanh thì thào rót vào tai tôi:

- Dậy đi! Mình về rồi này!

Tôi bừng tỉnh, mắt trơ tráo nhìn Khang oán giận tỏ vẻ trách móc:

- Khang đi đâu giờ này mới về? Tôi lo lắm biết không?

Khang giơ bọc đồ lên cười cười đáp:

- À thì đi mua đồ giúp bạn tối nay nè, ngủ cũng ngon quá chừng há, miệng dính đầy ke kìa!

Tôi ngượng ngùng, dùng mép áo chùi lên miệng của mình, theo bản năng tính về phòng để rửa mặt, nhưng đi được ba bước thì sực nhớ trong này nguy hiểm quay mặt lại nói với Khang:

- À hay là bạn mở cửa phòng cho mình vào nhà tắm rửa mặt ké với, mình không dám vào phòng của mình đâu hihi!

- Không sao, bạn cứ vào phòng của mình bình thường đi, có mình ở đây không cần phải sợ!

Tôi gật đầu ậm ừ ra vẻ đồng tình và tin tưởng Khang, tôi mở bóp lấy ra chìa khóa mở cửa, vừa đẩy cửa bước vào có một luồng gió âm lãnh mang theo cái lạnh rét run người lướt qua tôi, làm tôi sởn hết da gà. Tôi chững lại không dám tiến vào vì sợ, nếu như bình thường thì chẳng có gì nhưng đối với những chuyện mà tôi đã gặp vừa qua thì đã dấy lên trong tôi một nỗi sợ vô hình. Khang lần nữa trấn an tôi:

- Không cần phải lo có mình ở đây rồi!

Tôi không còn lo lắng nữa, bước vào phòng vội vô nhà vệ sinh để tiểu tiện, nãy giờ tôi mắc mà không dám vào phòng để đi may là Khang về kịp nếu không thì...

Tôi đang rửa mặt, rửa tay thì nghe tiếng "tách" , quay đầu nhìn lại thì thấy Khang đã khóa cửa. Tôi thắc mắc hỏi:

- Khóa cửa để làm gì vậy?

Khang cười gian tà đáp:

- Khóa cửa để đi ngủ chứ làm gì, giường đâu mình ngủ chung nào hehe!

Tôi đỏ mặt chửi:

- Cút! Bớt giỡn đi bạn hiền, nằm giường bên kia kìa, mình ở bên này!

- Đùa xíu mà làm gì mặt đỏ dữ vậy? Oke thôi đi ngủ đi xíu 3h phải thức đó?

Tôi ngạc nhiên:

- Tại sao phải thức giờ đó?

- Ừm thì 3h Tú sẽ xuất hiện, chúng ta phải thức để mà đối phó với Tú chứ.

- À ra vậy! Ủa mà sao bạn biết vậy?

- À tôi đoán vậy!

- Đoán á? Chắc không?

- Ờ chắc là chắc! Mà giờ sao, nghi ngờ mình à, vậy thôi mình về bạn ngủ 1 mình đi nhé!

Tôi dám chắc Khang không về được vì tôi giữ chìa khóa cửa mà, nên dùng giọng điệu chảnh chọe mà đáp:

- Ờ về đi, không tiễn!

Khang hậm hực tiến ra cửa thấy bị khóa, không nói gì đá vào cửa một phát "rầm" , tôi cũng giật mình không ngờ Khang lại cục tính như vậy, đành phải hạ giọng năn nỉ:

- Thôi, thôi cho mình xin, nãy giờ giỡn thôi, tin bạn tuyệt đối mà, bây giờ mình ngủ đi 3h thức đó giờ cũng 0h rồi đó.

Khang vẫn không nói gì quay về chiếc giường bên cạnh leo lên nằm, quay mặt vào tường. Tôi biết Khang vẫn chưa nguôi giận nên tiếp tục hạ giọng năn nỉ:

- Chưa hết giận mình sao? Tha lỗi đi, mai bao ăn sáng nhé!

Khang trở mình nằm ngửa ra và nói:

- Ngủ ngon!

Tôi biết Khang đã tha cho tôi nên cũng vui vẻ đáp lại:

- Ngủ ngon! Tôi có đặt báo thức rồi, cứ ngủ cho đã đi xíu tôi kêu cho.

Tiếng chuông báo thức từ chiếc điện thoại vang lên màn hình hiện lên số "3: 00" , tôi lục đục ngồi dậy, trong màn đêm tôi dùng điện thoại để chiếu sáng nhìn qua giường của Khang tôi giật mình vì không thấy ai ở trên giường cả. Tôi dụi mắt để nhìn kỹ hơn, rốt cuộc cũng chẳng thấy ai, có lẽ là Khang đi vệ sinh cũng nên. Tôi cất tiếng gọi:

- Khang ơi! Khang ơi!

Không một tiếng hồi âm, đúng lúc này có một cơn gió thổi từ ngoài ban công vào, tôi sợ hãi khi thấy có một người đang đứng ở đó, tôi định mở đèn lên để xem cho kỹ nhưng không thể nào bật được. Tôi dùng điện thoại chiếu vào, nhìn thấy bộ đồ quen thuộc chính là của Khang mặc lúc nãy. Tôi mắng:

- Ê Khang, sao kêu nãy giờ mà không trả lời vậy? Có biết tôi sợ lắm không?

Khang vẫn đứng đó không đáp, tôi lật đật chạy ra ban công chạm tay vào người Khang tôi cảm thấy hoảng sợ vì nó rất lạnh lẽo. Đột nhiên Khang hỏi:

- Trăng đêm nay đẹp và sáng lắm phải không?

Tôi ngó lên trời không thấy được mặt trăng nên đáp:

- Làm gì có trăng mà đẹp với sáng?

Khang không đáp mà từ từ quay đầu lại, cùng lúc đó mây đen dần tan ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống chỗ Khang đứng, tôi cảm thấy cả kinh vì đây không phải là Khang trong trí nhớ tôi, mà là một bộ xương khô vòi bọ lúc nhúc, thật sự tôi rất muốn chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh để nôn ọe vì quá mức kinh tởm nhưng tay chân tôi nhũn ra không còn miếng sức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro