Chương 6: Chân tướng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong màn đêm ánh trăng quang toả, một cậu thanh niên ở bên ngoài ban công đang lạnh lùng cười với người bên trong, con ngươi cậu không thấy đâu chỉ thấy trong hốc mắt là một màu đen sâu thăm thẳm, bên trên thân thể là những con vòi di chuyển liên hồi, từ trong ra ngoài rồi lại từ ngoài vào trong, trông thật kinh hoàng.

Tôi đứng ngây ngốc tại chỗ một lúc lâu nhưng vẫn không thấy Khang có động tĩnh gì, bỗng nhiên Khang thở dài nói:

- Đáng tiếc thật là đáng tiếc, ta tính cho ngươi sống thêm vài hôm để cùng ta chơi đùa, nhưng có kẻ phá đám, bất quá kẻ này cũng khá lợi hại ta buộc lòng phải giải quyết ngươi nhanh gọn để trở về cổ mộ mà tu luyện.

"Hả? Cổ mộ? Mình đang ở trên tầng 6 cơ mà sao lại bị người ở tuốt dưới đất làm hại?" tôi đang bâng quơ trong dòng suy nghĩ của mình thì đột nhiên hai chân đang mề nhũn ra của tôi không biết khi nào đã cử động nó di chuyển đến giỏ đồ bên giường của Khang, ngay đến cả hai cánh tay của tôi cũng hoàn toàn bị một ngoại lực thần bí điều khiển, đây không còn là cơ thể của tôi nữa.

Tôi mở túi đồ của Khang lấy từ trong đó ra sợi giây thừng và một bức thư đã được viết sẵn, trời tối quá tôi không thể biết được nội dung trong đó ghi gì nhưng với kinh nghiệm phim ảnh vốn có của mình thì đây rõ ràng là dàn dựng cái chết bất thường của tôi thành một sự cố, vì một lý do nào đấy mà tự kết liễu cuộc đời của chính mình.

"Đây là Ký túc xá hiện đại, kiểu mới nên trong phòng không có cái gì cứng để có thể cố định dây thừng cả, cho dù Khang có phép thuật để biến ra đi nữa thì như vậy cái chết cũng sẽ đáng ngờ chắc hẳn hắn không muốn thế, rốt cuộc Khang sẽ làm sao?" -tôi thầm nghĩ, nhưng tôi đã quên một đều đó là Tú đã chết ở ban công và chắc chắn rằng nơi đó có thể. Tôi nhận ra điều đó, muốn bỏ chạy nhưng tay và chân thì nó cứ đi thẳng, đi thẳng ra phía ban công. Tôi không thể làm gì ngoài việc sợ hãi.

Tôi đứng trên ghế, luồng sợi dây qua thanh xà ngang mà tôi dùng để phơi đồ, buộc nút thắt thật chắc, đưa cổ của mình vào vòng tròn rồi đạp phăng cái gọnhế đi. 1 giây rồi 2 giây, 3 giây tôi cảm thấy càng ngày mình càng khó thở. "Mình sắp chết rồi sao? Mình cứ như vậy mà chết sao? Mình mới hai mươi thôi mà? Chết là cảm giác thế này sao?" khi tôi mất dần nhận thức, tay chân bắt đầu không còn sức để mà giãy dụa được nữa, chuẩn bị nhắm mắt xuôi tay mà vĩnh biệt với cuộc đời này thì sợi dây thừng đột nhiên bị đứt.

"Ông trời chưa muốn mình chết sao" tôi thầm nghĩ.

Đây không phải ông trời người mà cứu tôi đang ở trước mặt tôi, thật là trớ trêu thay người mà cứ ngỡ là đang muốn giết tôi lại là người cứu tôi, còn người ra sức gíup đỡ tôi đối phó với người muốn giết tôi thì bây giờ lại muốn giết tôi.

Thấy tôi đứng đờ người tại chỗ Tú lớn tiếng quát:

- Mau chạy đi, còn đứng đó, muốn chết sao?

- Nhưng tay chân tôi không nghe lời tôi nữa!

- Yên tâm khi nãy tôi cứu cậu đã giúp cậu thoát khỏi sự khống chế của hắn rồi.

- Rốt cuộc cậu là ai?

- Đừng hỏi nhiều chạy đi rồi tính!

- Còn cậu thì sao?

- Đừng lo cho tôi, dù sao tôi cũng đã chết rồi!

Tôi cả kinh, liếc nhìn Khang một cảm giác buồn nôn lại ùa về, tôi lấy làm thắc mắc vì sao hắn lại để chúng tôi trò chuyện lâu như vậy mà chẳng hề động thủ. Dường như hắn nhìn thấu được suy nghĩ của tôi hiện giờ nên cười đáp:

- Các ngươi cứ thoải mái mà trò chuyện, ta chờ.

- Ngươi không sợ ta sẽ chạy?

- Ngươi cho rằng hắn có thể cứu ngươi? Ta chấp cả 10 cái như hắn haha!

Tú ngầm ra hiệu cho tôi chạy rồi lao vào đánh hắn, tôi cứ tưởng cả hai người sẽ đánh nhau bằng pháp thuật gì đấy nhưng không ngờ lại đánh như kiểu phim kiếm hiệp thời xưa tay đấm chân đá. Tôi say mê màn đánh đấm đến nỗi quên mất cái quan trọng nhất bây giờ của mình là phải chạy.

- Chạy mau đi! Tôi không cầm cự được lâu đâu! - Tú quát.

Nghe vậy tôi hoàn hồn nhanh chân chạy đi, gần đến cửa thì nghe tiếng Tú hét thảm, tôi quay đầu lại nhìn thấy không biết Khang từ đâu lấy ra một thanh kiếm đang cắm vào bụng của Tú, mặt Tú trông rất thống khổ nhưng vẫn không quên rặng từng chữ một:

- Chạy... Ngay... Đi..!

Tôi hiểu, tôi không có năng lực cứu được Tú, điều bây giờ tôi có thể làm cho Tú đó là chạy trốn khỏi Khang để không phụ lòng, phụ sự hi sinh của Tú.

Tôi chạy thật nhanh ra cửa, không hiểu sao hôm nay chốt cửa lại khó mở như vậy, vừa mở vừa nhìn xem diễn biến của Tú và Khang, Tú lúc này dường như sắp tan biến thân ảnh đang mờ dần đang nằm dưới sàn nhà mà nắm lấy cái chân của Khang khiến hắn không tiến lại chỗ tôi được.

"Tách"

Rốt cuộc cửa cũng mở, mang theo một lòng cảm kích mà chạy ra ngoài.

"Bịch"

Tôi đụng phải thứ gì đó mà ngã lăn ra đất, tôi ngước nhìn thì ra đó là bác lao công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro