Chương 7: Chân tướng (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người mà tôi đụng phải là bác lao công tên Phan ở toà nhà mà tôi đang ở, không thèm để ý đến tôi, lão Phan cứ nhìn về phía trước hướng Tú và Khang đang đánh nhau. Thấy Tú đang bị Khang lấn át Bác hét lớn:

- Yêu ma quỷ quái phương nào, dám ở nơi đại gia ta cai quản mà lộng hành!

Nghe được thanh âm lạ, Khang và Tú nhìn sang, thấy lão Phan cả hai đều kinh ngạc

- Sư phụ! Tại sao người ở đây? - Tú kích động la lên.

- Ta đến đây để thu phục cái lệ quỷ này, báo thù rửa hận cho ngươi. -lão Phan đáp.

- Ngươi nghĩ mình đủ bản lĩnh để thu phục ta? - Khang xen ngang.

- Đừng có nhiều lời, đánh đi rồi biết.

Vừa dứt lời lão Phan rút trong túi ra hai đồng tiền xưa giống như trong các phim kiếm hiệp mà tôi xem trên TV ném về phía Khang. Khang nhếch mép cười khinh bỉ:

- Hừ! Trò trẻ con!

Khang đưa hai tay lên đỡ, hai đồng tiền văng ra hai bên, lão Phan rút thanh kiếm đang đeo trên lưng nhắm thẳng Khang xông vào. Khang nhanh nhẹn né qua một bên, móng tay dài ra thành vuốt hướng vào lão Phan mà quào.

Lão Phan lui về sau tránh né nhưng tốc độ của Khang nhanh hơn nên đã bị trúng chiêu. Áo rách thành lỗ trên đó còn có máu đang chảy, cũng may lão Phan lui lại cũng đủ nhanh nên vết thương trúng phải cũng chỉ là ngoài da, nhìn lại vết thương của mình lão Phan cảm thán một câu:

- Tu vi ngàn năm quả nhiên lợi hại!

Lúc này lão lấy từ trung túi ra lá bùa, dán lên đầu lưỡi kiếm rồi đọc chú ngữ: "Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp. Tru tà!" , thân kiếm phát sáng ra một màu vàng chói mắt không kịp phản ứng lại thì lão P đã vung kiếm đâm tới Khang, Khang dùng móng vuốt của mình để đỡ lấy nhưng khi hai món vũ khí vừa chạm nhau thì Khang hét lên thảm thiết: "Aaaaa..." .

Dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn lão Phan rồi thốt lên:

- Ngươi quả nhiên cũng có chút bản lĩnh nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của ta!

Khang hét lên, không khí xung quanh hỗn loạn, gió cuốn cuồn cuộn, bụi bay mịt mờ tôi không thể nào mở mắt lên được. Đến khi có thể mở được mắt mình thì một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra. Khang lúc này còn kinh tởm hơn trước đó nữa, toài thân lòi lõm từng mãng thịt tróc ra thấy luôn cả vân thịt bên trong, một chất nhầy nhễ nhãi rơi xuống sàn, toàn thân được bao bọc bởi một lớp hắc khí.

Khuôn mặt của lão Phan lúc này cũng có phần căng thẳng trên trán lão lấm tấm mồ hôi mặt mày đăm chiêu dường như đang suy nghĩ gì đó. Lão dùng tay trái bắt một pháp quyết chưởng về phía Khang.

"Rầm"

Khang phất tay lão Phan bị văng va vào cửa, tôi và Tú đều cả kinh vì màn va chạm với thực lực chênh lệch như vừa rồi, tôi đỡ lão Phan dậy lão phun ra một búng máu nhìn có vẻ đã bị nội thương nhưng lão vẫn hất tay tôi ra và tiếp tục cầm kiếm lao vào Khang.

Khang nhếch mép:

- Không biết lượng sức!

Khang bắt lấy đầu kiếm, dùng sức bẻ gãy, đang chuẩn bị tung chưởng vào người lão P thì có một luồng hắc khí bắn về hướng Khang:

- Sư phụ! Con tới giúp người!

Ra là Tú thấy sư phụ mình đang yếu thế nên ra tay trợ giúp. Nhưng không chống đỡ được lâu Tú đã bị đánh bay còn lão Phan đang bị Khang bóp cổ và đưa lên cao, tôi nhìn đông ngó tây tìm kiếm vật gì để có thể trợ gíup, trên mặt đất lúc này chẳng còn gì ngoài thanh kiếm gãy. Không nghĩ nhiều tôi nhặt kiếm lên dùng hết sức bình sinh mà đâm thẳng vào sau lưng Khang, có lẽ do tôi là người thường nên Khang không quá chú ý đến tôi nên đã bị tôi đánh lén thành công, Khang xoay người lại vừa chưởng tôi vừa hét: "Lớn mật!" .

Ngay khoảnh khắc tay Khang chạm vào tôi, tôi đau như chết đi sống lại, phun một búng máu vào mặt Khang rồi văng ra xa, lúc này bỗng tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Khang:

- Aaaaa!

Ngẩng đầu lên nhìn thấy chỗ máu tôi tiếp xúc với Khang đang bốc khói với thanh âm lớn tiếng này thì có thể biết là nó đau vô cùng. Khang buông tay đang bóp cổ của lão Pan.

Chớp lấy thời cơ lão lấy trong túi ra một lá bùa rồi lẩm bẩm gì đó trong miệng, dán lên thái dương của Khang rồi hô to: "Định" , Khang đứng yên bất động rồi lão nhanh chóng trở lại bên chỗ của tôi. Dùng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc nhìn tôi, tôi sốt ruột hỏi:

- Kết thúc rồi sao?

- Chưa! Ta không có đủ thực lực để thu phục nó?

- Vậy sao không chạy mà còn nhìn tôi?

- Thân là pháp sư, phải giúp đời, hàn yêu trừ ma nếu ta chạy thì ai sẽ ngăn hắn đây?

Nghe vậy tôi lộ ra thần sắc sợ hãi muốn chạy, lão nắm chặt tay tôi rồi trấn an:

- Không quan trọng, ngươi hãy trả lời ta năm nay ngươi bao nhiêu tuổi

- Ông là pháp sư, ông có trách nhiệm nhưng tôi là con người với lại còn trẻ nữa, tôi chưa muốn chết.

- Ta chết cậu cũng không sống được, mau trả lời câu hỏi của ta.

- Tôi... tôi năm nay 20 tuổi!

- 20 tuổi vậy là Ất Hợi, Ất là thiên can Âm, Hợi là địa chi Âm! Đây là bát tự thuần âm! Cậu chính là người ta đang tìm! Trời không tiệt đường ta hahaha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro