Chương 8: Mộ cổ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tôi... Tôi lại chính là người mà ông đang tìm?

- Phải cậu chính là người mà ta tìm kiếm bấy lâu!

- Sao... Sao lại tìm tôi, tôi chỉ là một người bình thường thôi mà?

- Chuyện dài lắm ta sẽ kể sau, chuyện quan trọng bây giờ là chúng ta phải đánh bại được Khang rồi ta sẽ kể cho cậu nghe.

- Được giờ ta phải làm gì?

- Cậu hãy xuống dưới phòng 324, đó là phòng của ta, trong tủ đựng đồ lấy lên đây một thanh kiếm, đó là con át chủ bài mà có thể giúp ta giết được Khang.

- Át chủ bài? Nếu vậy sao ông không đem theo bên mình?

- Ta không sử dụng được! Ngươi đừng hỏi nhiều nữa, mau đi lấy lên đi, ta không khống chế được lâu đâu?

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nếu lúc này tôi không làm gì cả thì chỉ có một kết quả tệ nhất sẽ xảy ra mà thôi, tôi gật đầu với lão Phan rồi chạy lẹ xuống lầu 2 đứng trước cửa phòng, vào trong phòng tôi mở cửa tủ đập vào mắt tôi đó là một thanh kiếm vô cùng đẹp, họa tiết khắc trên chuôi kiếm vô cùng tinh tế, sắc xảo, thân kiếm được khắc lên nhiều kí tự kì bí rất giống với những kí tự cổ xưa mà tôi được thấy trên một số bộ phim trung quốc xưa. Ngay khi tôi định chạm tay vào thanh kiếm, thì đột nhiên có một bàn tay kéo lấy tôi, xoay người lại thấy một cảnh khó tin vì người đang kéo tay tôi đó lại là lão Phan.

Tôi cả kinh, dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi lão :

- Sao ông lại ở đây? Không phải đang chế trụ Khang sao?

- Hắn có đồng bọn, nó đánh lén ta rồi mang Khang đi rồi, ta sợ nó làm hại cậu nên nhanh chân chạy xuống đây! Cậu vẫn ổn chứ? Tìm được kiếm chưa?

Tâm trạng tôi trở nên hòa hoãn lại, từ tốn đáp:

- Kiếm ở đây!

Đôi mắt lão Phan có phần sáng lên khi nhìn thấy thanh kiếm, lão nhìn tôi một lúc rồi nói:

- Ta có một chuyện muốn nhờ cậu giúp, cậu có đồng ý không?

- Chuyện gì? Nếu trong khả năng tôi sẽ giúp!

- Tôi cần cậu đi cùng tôi xuống cổ mộ, sào nguyệt của Khang để tiêu diệt hắn?

Tôi cả kinh vì không ngờ cái đề nghị mà lão Phan đưa ra là điều mà tôi luôn luôn muốn trải nghiệm, nhưng sau khi trải qua cái sự việc suýt chết vừa rồi thì tôi cảm thấy đời không như phim được, không thể nào có thể trải qua cái sự nguy hiểm như là việc vào trong cổ mộ trong khi không có kiến thức, năng lực. Tôi trầm ngâm, đắn đo suy nghĩ, tôi buộc miệng hỏi:

- Tôi không đi có được không, tôi còn trẻ, tôi sợ...

Dường như hiểu được nổi lo lắng của tôi, lão Phan kiên quyết:

- Cậu có thể không đi nhưng sau này thì tôi không đảm bảo được rằng cậu sẽ không bị Khang tìm đến!

Nhìn thấy tôi vẫn còn do dự, lão Phan ra sức trấn an:

- Cậu an tâm đi, tôi sẽ dùng cả tính mạng này để bảo vệ cho cậu. Hãy tin tôi, cùng tôi đi một chuyến vào cổ mộ nếu thành công thì mọi chuyện sẽ kết thúc, cậu sẽ lại có một cuộc sống bình thường.

Nghe thấy những lời này, tôi hiểu rằng tôi đã bị đặt vào một thế đã rồi, nếu muốn sống thì chắc chắn tôi sẽ phải đi theo lão Phan vào trong cổ mộ. Suy nghĩ một chút tôi hỏi:

- Nhưng mà lúc nãy chẳng phải ông bảo là bản thân không có đủ pháp lực để diệt trừ Khang hay sao? Mà giờ lại còn vào sào huyệt của hắn nữa thì làm sao ông có thể nắm chắc rằng mọi chuyện có thể kết thúc.

Lão Phan cười đáp:

- Vì lúc này chúng ta đã có thanh Đoạn Trường kiếm này rồi, chúng ta có thể phong ấn hắn mãi mãi.

- Lợi hại vậy sao? Sao từ đầu không dùng?

- Vì chỉ có máu của gia tộc đã đúc nên thanh kiếm này thì mới có thể kích hoạt được sức mạnh vốn có của nó.

- Người đó chính là tôi?

- Đúng vậy, chính là cậu!

Tôi đã bị thuyết phục hoàn toàn, lão Phan ra hiệu nhanh chóng theo lão tiến vào trong cổ mộ. Tôi và lão cùng bước vào trong thang máy, bấm tầng B là tầng hầm của tòa nhà tôi không hiểu tuy đã đi vào sử dụng đã lâu nhưng tầm hầm của tòa nhà tôi đang ở không hề được trưng dụng làm chỗ giữ xe hay sửa xe như những tòa nhà khác.

Bước ra khỏi thang máy, lão Phan dẫn tôi đi đến một căn phòng trêm ổ khóa cánh cửa có dán một lá bùa và trên cánh cửa có ghi một dòng chữ: "Nguy hiểm! Cấm vào!" . Tôi cảm thấy tò mò vì sao lại có dòng chữ đó ở đây, đây là KTX sinh viên sẽ có cái gì nguy hiểm ở đây cơ chứ. Đang suy tư thì lão Phan đẩy cửa vào.

Bên trong căn phòng nhìn rất cũ kĩ, không có vật dụng gì, mạng nhện đóng đầy trên trần nhà, duy ở giữa căn phòng có một cái cửa mà trên đấy vẫn có dán một lá bùa nhưng nó có vẻ đã bị rách.

Lão Phan mở nắp hầm lên, bên dưới có bậc thang để đi xuống nhưng rất tối, lão bảo tôi lấy điện thoại ra để soi, tôi sờ sờ vào túi quần đúng thật là tôi có mang theo điện thoại có điều là ngay đến bản thân tôi cũng không nhớ là tôi có mang hay không nhưng lão Phan sao lại biết, tôi tự trấn an mình chắc chỉ là trùng hợp mà thôi. Thấy tôi đứng ngây ngốc tại chỗ, lão lên tiếng thúc giục tôi đi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro