Vụ xác chết dưới cống (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Xin lỗi mng nha chap trước bị lập, au bữa h bận lo cái khác nên chưa sửa, mng thông cảm nha



Bà Yuki một lần nữa được mời lên hỗ trợ điều tra.

Trong căn phòng thẩm vấn, ánh sáng mờ mờ phản chiếu lên khuôn mặt bà Yuki. Bà trông tiều tụy, ánh mắt đầy lo lắng và đau khổ. Ran ngồi đối diện, ánh mắt kiên định, cố gắng tìm ra manh mối từ lời kể của bà.

Ran bắt đầu: "Bà Yuki, chúng tôi cần biết thêm chi tiết về con gái của bà. Bà có thể kể lại mọi thứ bà nhớ được không?"

Bà Yuki hít một hơi thật sâu, rồi nghẹn ngào bắt đầu kể: "Con gái tôi, Yu Tsui, là đứa con hiếu thảo. Trước đây, gia đình khó khăn nên con bé đã chuyển lên thành phố này để làm việc. Ngày nào nó cũng gọi điện về hỏi thăm, nhưng cách đây hai năm, nó mất tích hoàn toàn. Tôi đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng vô ích."

Ran ghi chú nhanh chóng, rồi hỏi thêm: "Vậy có đặc điểm nào để nhận diện con gái bà không?"

Bà Yuki lau nước mắt, đáp: "Bên cùi chỏ tay trái của con gái tôi có một vết bớt rõ rệt."

Ran nhíu mày: "Con gái bà chỉ còn lại bộ xương thôi, không thể biết có vết bớt hay không. Mà con gái bà có từng bị gãy xương hay gì không?"

Bà Yuki gật đầu, giọng run run: "Năm 6 tuổi, con gái tôi từng chơi với bạn bè, leo cây rồi ngã xuống, kết quả là gãy xương cánh tay phải."

Ran nhìn chằm chằm vào bà Yuki, ánh mắt sáng lên: "Chi tiết này rất quan trọng. Vậy sao bà lại để con gái một mình lên đây làm ăn, không sợ sao?"

Bà Yuki cúi đầu, giọng nghẹn ngào: "Tôi gửi nó qua nhà chú thím nó ở. Khi nó mất tích, tôi đã lên nhà chú thím nó để hỏi nhưng họ nói hôm nó lên chỉ ở lại ăn bữa cơm rồi sau đó rời đi. Tôi không biết phải làm sao, nên ngậm ngùi đi về."

Ran gật đầu, tiếp tục hỏi thêm địa chỉ nhà chú thím cùng vài câu khác liên quan. Bà Yuki trả lời rành rọt, không bỏ sót chi tiết nào.

Kết thúc buổi thẩm vấn, Ran trấn an bà Yuki: "Bà yên tâm, chúng tôi sẽ làm mọi cách để tìm ra sự thật. Khi có tiến triển, nhất định sẽ thông báo cho bà."

Bà Yuki cúi đầu cảm ơn, nước mắt lăn dài trên gò má. Ran cảm thấy trong lòng nặng trĩu, nhưng đồng thời cũng quyết tâm hơn bao giờ hết. Ran biết rằng phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng sự thật không thể bị che giấu mãi mãi. Ran và đội của mình sẽ không ngừng nỗ lực để tìm ra sự thật.

#Phòng họp

Trong căn phòng họp nhỏ, ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ chiếu vào, tạo nên một không gian yên tĩnh nhưng không kém phần căng thẳng. Haibara, Ran, và Shinichi đang bàn bạc về những thông tin đã thu thập được.

"Chúng ta có thể lấy được DNA trong tủy xương không?" Haibara hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng.

Shinichi lắc đầu, ánh mắt trầm ngâm: "Do thời gian đã lâu cộng thêm việc ngâm trong hóa chất nên không còn lấy được gì."

Haibara không bỏ cuộc, cô nhìn thẳng vào mắt Shinichi và đề nghị: "Lấy tủy trong răng thì sao?"

Shinichi ngẫm nghĩ, rồi gật đầu đồng ý: "Đúng, nhưng việc lấy DNA trong răng có lẽ sẽ lâu hơn trong xương. Tuy nhiên, đó là cách duy nhất chúng ta có thể xác định danh tính nạn nhân."

Cuộc thảo luận kết thúc, Haibara rời khỏi phòng. Trong khi đó, Shinichi và Ran vẫn còn lại trong phòng, sự căng thẳng dần tan biến. Shinichi bước tới, vòng tay ôm lấy Ran từ phía sau, đặt cằm lên vai cô. Hơi thở ấm áp của anh nhẹ nhàng chạm vào làn da Ran, khiến cô cảm thấy bình yên.

"Anh nghĩ chúng ta sẽ tìm ra sự thật thôi," anh thì thầm, giọng nói đầy sự an ủi và tin tưởng.

Ran mỉm cười, đôi mắt lấp lánh niềm tin và hy vọng. Cô nắm lấy tay Shinichi, cảm nhận sự ấm áp và sự mạnh mẽ từ anh. "Em biết mà," cô đáp nhẹ nhàng, rồi quay lại, đôi môi khẽ chạm vào môi anh trong một nụ hôn dịu dàng nhưng đầy cảm xúc.

*...*

Mọi bằng chứng đã đủ, Ran bắt đầu lập hồ sơ điều tra vụ án xác chết dưới cống.

"Nạn nhân là Yu Tsui. Đội 1 sẽ đến nhà của chú thím nạn nhân là Hiroki và Megumi để thu thập thông tin. Đội 2 sẽ đến công ty sản xuất áo để hỏi về sợi dây kéo," Ran chỉ đạo.

*...*

Đội pháp chứng đã có mặt tại nhà Hiroki và Megumi, chú thím của nạn nhân Yu Tsui, để thu thập bằng chứng. Shinichi, Mei, và Sei Sei cùng nhau bước vào ngôi nhà cũ kỹ, mang theo ánh mắt cảnh giác và chuyên nghiệp.

Shinichi dẫn đầu, bước vào nhà kho, nơi anh cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách. Anh nhanh chóng tìm thấy một số mẫu tóc trong bồn rửa và trên sàn nhà. "Mei, Sei Sei, đến đây lấy những mẫu tóc này về kiểm tra" anh gọi.

Mei và Sei Sei tiến vào, cẩn thận thu thập mẫu tóc vào các túi niêm phong. "Chúng ta cần đối chiếu mẫu này với ADN của nạn nhân," Sei Sei nói, mắt không rời khỏi công việc.

Khi họ tiếp tục công việc, ánh mắt của Mei dừng lại trên tấm poster lớn treo trên cột giữa nhà. Cảm giác có điều gì đó không ổn, cô bước lại gần và cẩn thận gỡ tấm poster xuống. Phía sau tấm poster là một phần tường được sơn khác màu so với phần còn lại.

"Chuyện này thật kỳ lạ," Mei nói. "Hãy kiểm tra phần tường này."

Cô cẩn thận cạo một lớp sơn mỏng, làm một số thao tác với chất hóa học và phát hiện ra có phản ứng của máu trên phần sơn này "Có vết máu ở đây," Mei thông báo, đôi mắt lóe lên tia nghi ngờ. "Cái này cũng đem về phòng để xét nghiệm"

Trong khi đó, ở phía bên kia ngôi nhà, Dan bước vào nhà kho, nơi cô nhìn thấy một dàn guitar nhưng không có dây đàn. Cảm giác bất an, cô quay sang hỏi người chú, "Sao câu Gitar này lại ở đây?"

Hiroki trả lời, "Đó là của con trai tôi. Không lẽ để gitar trong nhà cũng có tội sao sếp"

"Vậy thì không, nhưng sao cây gitar này lại không có dây đàn vậy?" Dan lại tra hỏi

"Con trai tôi nó đi du học được 2 năm rồi, chẳng lẽ tôi phải mỗi tháng thay dây đàn sao" Câu trả lời gắt gỏng của ông ta chỉ khiến Dan thêm nghi ngờ. Cô cẩn thận quan sát từng chi tiết trong nhà kho, ghi lại mọi dấu hiệu bất thường.

Cuối cùng, với những bằng chứng quan trọng trong tay, cả hai chú thím Hiroki và Megumi được mời lên đồn hỗ trợ điều tra.

Phòng thẩm vấn

Khi được hỏi về nạn nhân Yu Tsui, Hiroki và Megumi liên tục phủ nhận mối quan hệ với cô. Họ khẳng định rằng Yu Tsui chỉ đến nhà họ một lần để ăn bữa cơm và sau đó không hề liên lạc lại trong suốt hai năm qua.

Cảnh sát Dan nghi ngờ, hỏi: "Vậy trước khi rời đi nạn nhân có để lại thứ gì cho hai người không?"

Megumi liền đưa tay lên cổ, ánh mắt lảng tránh: "Tất nhiên là không, có thân thiết gì đâu mà tặng đồ"

Hành động này không qua mắt được Ran. Cô tiến tới gần hơn, mắt nhìn thẳng vào Megumi: "Sợi dây chuyền trên cổ bà Megumi đây giống y chang sợi dây chuyền mà mẹ của Yu Tsui, bà Yuki, đã mô tả với chúng tôi trước đó."

Megumi chột dạ "Trông giống thì là của nó sao, là con trai tôi mua tặng tôi đó"

"Vậy để tôi mời bà Yuki lên xác nhận sợi dây chuyền cẩm thạch này" Ran nói

Lúc này giọng nói bà thím hơi run, nói sự thật: "Đó là để cọc tiền nhà."

...

Trước áp lực của Ran và Dan, Megumi thừa nhận rằng Yu Tsui từng ở nhà họ.

Ran nhấn mạnh: "Chúng tôi đang điều tra về cái chết của Yu Tsui."

Lúc này, Hiroki từ đầu chí cuối không nói gì bắt đầu thì thầm với Megumi.

Hiroki nói nhỏ, giọng lo lắng: "Có phải lúc đó chúng ta đã hơi mạnh tay không?"

Megumi đáp: "Cũng đâu có mạnh lắm đâu, sao mà chết được...."

Nghi ngờ càng tăng lên, cảnh sát quyết định tách hai vợ chồng ra hai phòng thẩm vấn riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro