chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Tri Ngọc biết hắn không thể nào thích trời tuyết rơi được, giống như mỗi lần tuyết rơi, hắn đều gặp phải xúi quẩy.

Năm trước trời tuyết rơi, hắn mới kế vị không lâu, bởi vì Tạ Khác đánh thắng trận hồi triều, hắn lúc ở trên đường thúc ngựa vội vội vàng vàng hồi cung, bị quăng ngã ở trên tuyết nên cánh tay bị thương, mà vết thương này vẫn luôn không tốt lên, hiện tại việc phê tấu chương đều đã để lâu rồi, còn có những thủ đoạn làm hắn đau đầu, giống như dùng kim châm vào. Trong triều, căn cơ của hắn còn chưa ổn, nhân lúc thế này, hắn bị nhiều lão thần kín đáo phê bình không ít.

Mùa đông năm kia, hắn còn chưa ngồi lên ngôi vị hoàng đế, Tạ Khác thân bị trọng thương ở tiền tuyến liền rơi vào thế giằng co, lúc hắn nhận được mật báo liền đem hết việc trong tay ở kinh thành ném đi, mang theo y sư hắn tâm phúc chạy đến cứu viện mà lòng như lửa đốt. Thế nhưng Tạ Khác thực chất đã chữa tốt rồi, hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng mẫu phi hắn lại mắc bệnh hiểm nghèo, hắn không kịp trở về để thấy mặt nàng lần cuối, thời điểm trở lại trong cung chỉ thấy được một bộ quan tài, còn nhân lúc hắn trở về đánh hắn một quyền, nhận 30 côn gậy, đi mất nửa cái mạng còn bị mắc bệnh, mà lúc hắn dưỡng thương, Tạ Khác một lần cũng chưa từng đến thăm hắn.

Mùa đông sáu năm trước, Tạ Khác suốt ba tháng không chịu tới gặp hắn, lúc cuối cùng cũng gặp nhau lại là lúc cuối năm, lúc Tạ Khác dưới tuyết bước qua cửa mang theo tân nương chính thê đến diện thánh, Phó Tri Ngọc đứng xa xa nhìn thoáng qua, tiểu nữ của Tiết thừa tướng thật đúng là mỹ nhân khó gặp, lại cùng Tạ tướng quân hai người cùng đứng một chỗ quả thật là một đôi bích nhân được trời đất tác thành, Phó Tri Ngọc một đường nghe xong, lúc trở về phủ liền thổ huyết. Hắn vốn quyết định hoàn toàn chặt đứt mối quan hệ này, ai ngờ ngày hôm sau, Tạ Khác lại chủ động đến phủ của hắn.

..........Giống như đều là vì Tạ Khác.

Lại hồi tưởng về lúc trước, là sự tình năm đó, lúc ấy hắn mười sáu tuổi, bởi vì không cẩn thận rơi vào trong hồ giữa lúc mùa đông, là Tạ Khác đem hắn lên bờ.

Hắn còn nhớ rõ chính thiếu niên tướng quân đó cởi áo choàng của mình đem toàn thân thể sắp lạnh băng đến mất cảm giác của hắn bao lại, hắn nỗ lực mở to hai mắt, nhìn lên sườn mặt của Tạ Khác, ân cứu mạng này làm hắn cảm động đến suýt rơi nước mắt, tâm tâm niệm niệm đúng mười năm, tim đập thình thịch, hiện tại xem ra, hẳn phải là xui xẻo bắt đầu mới đúng

Nếu không có Tạ Khác cùng đoạn nghiệt duyên này, thì hiện tại hắn đâu lưu lạc đến mức trở thành cái dạng người này.

Đáng tiếc hiện tại lúc Phó Tri Ngọc nhớ đến đoạn hồi ức này, nội tâm đã không còn gợn sóng nữa.

"Đừng khóc" hắn ho khan hai tiếng, nỗ lực đem chính thân thể căng cứng trên giường của mình ngồi dậy, "..... đem chén nước tới."

Rốt cuộc cung nữ đứng trước giường bệnh cũng ngừng tiếng khóc, tựa hồ nàng đối với vị hoàng đế đang hôn mê đột nhiên tỉnh lại không có bất cứ chuẩn bị gì, sửng sốt một lúc mới đem tay áo lau lau nước mắt, từ bên trên bàn cầm lên một ấm trà, một tay sờ, đụng vào gốm sứ lạnh lẽo.

Trong cung hoàng đế thế nhưng một ly trà nóng cũng không có, này nếu như là ngày thường, những người trong cung đều phải đưa ra chém đầu, nhưng hiện giờ không giống nhau, đại quân đều đã đánh đến dưới cửa thành, ai cũng biết vị hoàng đế Phó Tri Ngọc đảm đương không được, hiện tại còn đang ốm yếu ở trên giường, tùy thời đều có thể lâm vào hôn mê, nói không chừng đại quân còn chưa kịp xông vào thành vị hoàng đế này đã mất mạng trước, mọi người trong cung người có thể chạy đều bỏ chạy cả rồi, chỉ còn thừa lại một cung nữ này nguyện ý lưu lại đây.

"Nô tỳ đi nấu nước....."

"Không cần" Phó Tri Ngọc vẫy vẫy tay "có cái gì liền uống cái đấy đi."

Đầu hắn đau lợi hại, yết hầu khô đều giống như thiêu đốt vậy, uống xuống mấy ngụm nước, ít nhất dễ chịu hơn một chút.

Một Ngày Phó Tri Ngọc trong cung khó có thể thanh tỉnh được lâu, lúc hắn uống xong nước liền xoa xoa đôi mắt, chỉ thấy trước mắt một mảng màu đen, giọng khàn khàn hỏi cung nữ "hiện giờ là giờ nào?"

"Giờ hợi" cung nữ kia nghẹn ngào, "bệ hạ nô tỳ nghe nói tên nghịch thần kia ngày mai liền muốn công thành......."

Nghịch thần?

Phó Tri Ngọc sửng sốt một chút, phải mất một đoạn thời gian hắn mới phản ứng lại, nghịch thần mà cung nữ chỉ chính là Tạ Khác, Trấn Quốc đại tướng quân do chính hắn phong chức.

Cung nữ kia còn lau nước mắt, đột nhiên nghe thấy vị hoàng đế trên giường bệnh cười nhẹ một tiếng.

"Ngài.....cười cái gì?"

"Ta cảm thấy lúc ấy cấp phong hào cho hắn là sai rồi," Phó Tri Ngọc lắc đấu cười, " không nên gọi hắn là Trấn Quốc đại tướng quân, gọi hắn đại tướng quân cướp đoạt chính quyền mới phải."

Binh quyền là của hắn, ám bộ là của hắn, quân công là của hắn, dân tâm là của hắn, chính mình đã từng vừa nhẫn vừa nhịn, bởi vì tâm yêu Tạ Khác, cho nên ở trước mặt hắn nửa phần tôn nghiêm của hoàng đế cũng không giữ lại được, Tạ Khác hạ độc, hắn không phòng bị liền dễ dàng trúng độc, hôn mê mấy chục ngày, dưới điều kiện như vậy, thật đúng là không trách được Tạ Khác lại tạo phản.

Lí do thậm chí cũng cực kì đúng lúc, hôn quân cầm quyền, dân chúng lầm than, không thể không phản.

Cung nữ kinh ngạc, trong lòng không khỏi nghĩ đến hoàng đế là phát điên rồi đi, liền cố lấy dũng khí nói một câu:"Nô tỳ..., nô tỳ mang theo ngài chạy trốn, đi đến núi xanh ở không lo không có củi đốt, ngài....."

Phó Tri Ngọc nhờ ngọn đèn dầu trong điện nhìn một chút, thấy rõ mặt cung nữ trước mắt, là một nữ hài rất thanh tú, hai mắt khóc đến sưng đỏ, giống như một con thỏ.

"Ta trước kia chưa từng thấy ngươi, ngươi là thuộc cung nào?"

Cung nữ cuống quít quỳ xuống, âm thanh run rẩy trả lời: "nô tỳ là...... cung nữ trông kho mới, trong cung không có người, thị vệ phụng dưỡng hoàng thượng cũng đi rồi, ta là trộm...... trộm lại đây."

Lúc nguy cấp, những thế lực có đầu óc đều đầu quân cho Tạ Khác, người chỉ trung tâm với chính mình đều đã chết. Thoáng cái trong cung đều đã sạch sẽ, lưu lại cuối cùng với mình, lại là một cung nữ trông kho chưa từng thấy qua, đủ để biết hắn làm hoàng đế có bao nhiêu thất bại.

Phó Tri Ngọc nghĩ đến đây ánh mắt buồn bã, lại giơ tay lên gọi cung nữ kia lại.

"Ngươi tên là gì?"

"Thu, Thu Dung."

"Tên không tồi.", Phó Tri Ngọc gật gật đầu, "lại đây hầu hạ trẫm thay quần áo."

"Ngài..." , Thu Dung dùng cặp mắt nhỏ trừng lớn, "không chạy sao?"

"Thành một ngày chưa phá, thì trẫm chính là hoàng đế." Phó Tri Ngọc nói, "hoàng đế, thì không thể chạy."

Hắn bệnh liền mấy ngày, gầy đi không ít, long bào mặc vào có vẻ trống rỗng, Thu Dung vụng về giúp Phó Tri Ngọc sửa sang lại tóc cùng quần áo, thẳng đến lúc trời sáng, mới ra được một bộ dáng giống hoàng đế.

Thu Dung đỡ Phó Tri Ngọc từng bước tiến đến Kim Loan Điện, long ỷ bằng vàng đặt tại nơi đó, Phó Tri Ngọc ngồi xuống, nhìn ánh mặt trời chậm rãi sáng lên.

Lại là một cái mùa đông, hắn nhìn bên ngoài bắt đầu rơi tuyết, gió lạnh thổi đến, Phó Tri Ngọc lại không có cảm giác gì.

Có lẽ do ánh sáng phản chiếu đến, hắn thế mà ngồi một chỗ lâu như vậy lại không vì thân thể có độc mà ngất đi, Phó Tri Ngọc ho khan một tiếng, bừng tỉnh một chút, lại nói một câu với Thu Dung:"Ta sớm đã biết rằng sẽ như vậy......."

Thu Dung không nghe rõ lắm, nàng là một tỳ nữ trông kho, cũng không được học bất cứ quy củ gì, liền tiến đến gần hỏi một câu:"Ngài nói cái gì?"

"Thời điểm lần đầu tiên mẫu phi biết sự tình giữa ta và Tạ Khác, liền nói, về sau ta nhất định sẽ chết trong tay hắn," Phó Tri Ngọc cười cười, hắn liền cái xưng hô 'trẫm' cũng không dùng, chống mặt nói ra hồi ức của mình, "lúc đó mẫu phi nói với ta, ta còn không thừa nhận, nhưng lòng ta lại rõ ràng, rằng nàng đã đúng, Tạ Khác chưa từng yêu ta, chỉ có lợi dụng mà thôi."

Nhưng tâm ta lại luôn tồn tại ảo tưởng, ta tưởng, nếu như ta làm thật nhiều cho hắn, với hắn cũng đủ tốt, có lẽ hắn có thể thích ta một chút rồi. Ngươi xem, ta giống như một người si ngốc mà thích hắn, nhưng làm gì có kết quả tốt? Tình huống trước mắt này, nói không chừng chính là báo ứng đi."

Thu Dung chỉ dựa theo sự tình mà mình nghe được, mắt lại đỏ như con thỏ, xoa xoa đôi mắt, lại lắp bắp mở miệng nói: ,"Ngài......ngài là người tốt."

Tâm tình hiện tại của Phó Tri Ngọc không biết nên miêu tả như thế nào, hắn thậm chí còn cuốn lên long bào đối với vị cung nữ đang xoa xoa đôi mắt, lại cười nói:"Hoàng gia sinh ra một người si tình như ta, gặp phải kết cục này. Đúng rồi, nếu bên ngoài đánh vào được, ngươi liền tìm một nơi trốn đi, bọn họ sẽ không làm khó với một tiểu cung nữ, ngươi sau này an ổn mà sống tiếp, nghĩ cho mình nhiều một tí, đừng như ta."

Thu Dung lắc đầu, nói:"Ta không đi."

Phó Tri Ngọc cũng không còn nhiều sức lực đi khuyên nàng, hắn cương ngạnh bảo trì thanh tỉnh đã là mười phần khó khăn, hắn chờ không bao lâu, bên ngoài điện liền có tiếng động.

Nói là hôm nay công thành, nhưng trên thực tế là trong thành không có bất cứ người nào để phản kháng, Tạ Khác chỉ cần dẫn binh một đường tiến thẳng vào trong cung, Phó Tri Ngọc híp mắt nhìn một đội mã quân đi đến trên viện, dẫn đầu chính là Tạ Khác.

"Trẫm chống được lại cái chết, ngươi có phải rất thất vọng hay không?" Phó Tri Ngọc ho khan hai tiếng, liếc mắt nhìn Tạ Khác một cái.

Tạ Khác hôm nay không mặc khôi giáp, hắn mặc một thân áo choàng lông cừu trắng, có điểm giống với lần đầu tiên gặp hắn vậy.

"Ngươi........tự nguyện nhường ngôi," Tạ Khác trầm mặc một lúc, nói thêm một câu:"Ta đem thuốc giải cho ngươi."

"Sau đó, phong ta cái hòa thuận vương? Cả đời lại là tù nhân?" Phó Tri Ngọc rất muốn cười, nhưng thân thể lại không cho phép, hắn thở dài một hơi, "Tạ Khác, ta thực sự xin lỗi ngươi, nhưng ta hữu danh không có thực, xin lỗi ngươi."

Tạ Khác không nói, hắn nhìn thật sâu vào người đang ngồi trên hoàng vị, ý vị trong mắt đều là ý vị phức tạp.

Nhưng trái tim tàn ác của Tạ Khác khi làm việc Phó Tri Ngọc đã được trải nghiệm vô số lần, cho dù hiện tại hắn đang mặc long bào ngồi trên long vị cũng không có bất cứ quyền lựa chọn nào, có phải nhường ngôi cho Tạ Khác hay không đến cùng chỉ là một câu nói, rốt cuộc hoàng ấn đã sớm nằm trong tay hắn.

Thời điểm Phó Tri Ngọc nhận được thuốc giải là lúc mà Tạ Khác đã dăng cơ được ba ngày, hắn đúng thật sự phong cho Phó Tri Ngọc một cái danh hào hòa thuận vương, nửa điểm thực quyền cũng không có, bị giam lỏng trong một gian nhà gần hoàng cung.

Thu Dung cái tỳ nữ ngu ngốc kia còn đi theo hắn, cô nương hề hề ngu ngốc, thấy Phó Tri Ngọc uống thuốc giải sắc mặt liền tốt lên thì tâm trạng cực cao hứng.

"Làm vương gia cũng khá tốt," nha đầu này không có bất kỳ quy củ gì, ở trước mặt Phó Tri Ngọc cũng không thèm lựa lời mà nói, "làm hoàng đế mệt đến phát hoảng."

Phó Tri Ngọc cười cười, cũng không trả lời nàng.

Hắn lấy được giải dược, sau lại bị thái y rót cho không ít chén thuốc giữ mạng, thân thể xác thật đã tốt hơn một chút, trên mặt có chút thịt, nhìn xinh đẹp. Có một ngày thời điểm buổi tối đi ngủ mạc danh cảm nhận được một cỗ nhiệt khí, hắn mê mang mở hờ đôi mắt, thấy được một gương mặt quen thuộc.

Là Tạ Khác.

Phó Tri Ngọc không có năng lực phản kháng, kế tiếp phát sinh sự tình gì hắn chỉ có thể chịu. Hắn mở to đôi mắt hướng lên trên trần, lại chỉ nhìn đến một mảnh đen nhánh, trong phòng không có đốt đèn.

Bây giờ hắn không nhịn được tự hỏi trước kia hắn dựa vào cái gì mà thích Tạ Khác lâu như thế, ước chừng chính là ở thời điểm này, Tạ Khác lại cho hắn chút hi vọng.

Nhưng hiện giờ, trong lòng chỉ còn một mảnh tĩnh mịch, hắn đến một tiếng hừ cũng lười kêu.

"Lại chờ ta thêm một chút" Phó Tri Ngọc nghe Tạ Khác ở bên tai hắn khẽ nói chuyện với hắn, "Lần này nhất thời ủy khuất thôi......"

Phó Tri Ngọc nghe xong có chút muốn cười, bất quá hắn hiện tại cười không nổi, không có sức.

Lời này ở trong miệng Tạ Khác hắn đã nghe qua rất nhiều lần khác, lại không có đến một lần thực hiện qua.

Kẻ lừa đảo ghê tởm.

Phó Tri Ngọc một đêm không ngủ, nằm đến giữa trưa mới rời giường. Thu Dung không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng hắn lại bệnh, bị dọa sợ không nhẹ.

"Không có việc gì," Phó Tri Ngọc nói, "Ngươi đỡ ta đi ra ngoài phơi nắng đi."

Thu Dung vâng lời làm, hoa viên nhỏ hôm trước có làm một cái ghế nằm đặt ở trong đình, ánh mặt trời ngày xuân thoải mái nhất, nằm ở nơi đó xem hoa điểu ngư trùng(*)cũng tốt.

(*) Đại ý là ngắm cảnh nha.

Nàng đưa Phó Tri Ngọc đỡ tới nơi đó ngồi, lại vui sướng đi phòng bếp nhỏ lấy cho chủ tử ăn phần điểm tâm mới làm, lúc quay lại không hề có quy củ mà lớn tiếng kêu chủ tử nếm thử tay nghề của mình, nhưng lại không có ai trả lời.

Thu Dung nghi hoặc mà vòng ra trước ghế nằm, mới phát hiện rằng chủ tử của nàng đã chết.

Phó Tri Ngọc nhắm mắt lại như là đang nghỉ ngơi, cổ hắn có thể thấy được một ít vệt đỏ mới lưu lại, ngực lại có một mũi tên chuẩn xác mà cắm xuyên ngay tim, miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu.

Nếu như Thu Dung có thể biết nhiều một ít, nàng rất nhanh liền sẽ phát hiện, trên đuôi cái mũi tên đó có một cái tiêu chí nho nhỏ, đó chính là mũi tên mới mà tiên hoàng đã làm ra, thời điểm ám sát dùng rất tốt, đảm bảo chỉ một mũi tên sẽ mất mạng, hiện giờ chỉ có cung ngự tiền sử sử dụng.

••••••••••••••
Cảm nhận của editer: ây da lần đầu edit còn hơi bỡ ngỡ, đánh mỏi cả tay mới xong 1 chương vì vậy mong mọi người thấy lỗi sai có thể chỉ rõ để mình sửa và  đọc xong có thể ủng hộ bằng cách cho mình một sao để mình có động lực làm tiếp nha và mình cx rất thích đọc bình luận của mọi người đó!!!
:3333 yêu nhiều😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro