chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Tri Ngọc đối với cái chết của mình một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chuyện sớm hay muộn thôi, nói là trách Tạ Khác, không bằng tự trách mình, đều là báo ứng do mình không biết nhìn người.

Hắn hiện giờ chỉ có một điểm lo lắng đó là cái cung nữ ngốc Thu Dung làm bạn với hắn đến cuối cùng lúc chết kia, không biết nàng về sau sẽ thế nào, có lẽ sẽ bị người khi dễ( bắt nạt ), nhưng hắn hiện tại là một người chết xác thật cũng không quản được.

Chẳng qua.......người đã chết đều là cái dạng này sao?

Phó Tri Ngọc lần đầu chết, không có kinh nghiệm, cũng không biết tình huống bây giờ có phải bình thường hay không.

Hắn đang ở trong một không gian màu đen, trung gian có vô số huỳnh quang giống nhau chiếu sáng cho khoảng không gian này, trừ bỏ những thứ đó trước mặt hắn còn lơ lửng một quyển sách.

Xác thật là một quyển sách, rất dày. Phó Tri Ngọc nhìn xung quanh một chút, lúc sau xác định quyển sách này thật là đồ vật duy nhất dư lại của khoảng không gian này, hắn thử bước về phía trước hai bước, nhìn kĩ quyển sách này.

Quyển sách này đối với sách trong ấn tượng của hắn không giống nhau, nó có bề ngoài thực đặc biệt, cũng không biết dùng loại giấy gì để làm, sờ lên cảm giác thật tốt, làm cũng mười phần tinh xảo, thiếp vàng trên bề mặt cũng thật đẹp, phía trên còn có mấy chữ, đại khái quyển sách này tên -- -- 《lưu danh sử sách》 .

Phó Tri Ngọc nhìn kỹ mấy chữ này, hắn cảm giác có chút kỳ quái, chữ này so với chữ trong nhận thức của hắn không quá giống nhau, hình như được đơn giản hóa, nhưng hắn lại không lý giải được, vì sao hắn không hề có chút khó khăn gì mà nhận ra được, hắn nhìn chằm chằm vài lần, lại mở quyển sách ra, nhìn thấy được một đoạn lời mở đầu, đại khái là giới thiệu của quyển sách này.

-- --《lưu danh sử sách》 năm 2014 lần đầu đăng ở mạng văn học tấn giang, cuối cùng ba năm thì hoàn thành, internet tổng lượt đọc lên đến hai trăm triệu lượt, khiến cho người đọc hưởng ứng thật lớn, giả tưởng bối cảnh truyện này, khi bắt đầu miêu tả từ nam chủ là con vợ lẽ của tướng quân phủ, cho đến khi thống nhất thiên hạ, trở thành một thế hệ đế vương, tổng hợp quân sự, lịch sử, quyền mưu với tình yêu thành một thể, quy mô to lớn, đắp nặn hình tượng nhân vật mãnh liệt có đặc sắc, là một tác phẩm xuất sắc khó có được trên internet.

Phó Tri Ngọc cau mày xem xong đoạn giới thiệu này, những kí tự đơn giản hóa hắn tuy không hiểu vì sao có thể không thầy dạy mà biết còn hiểu ra được, nhưng ý nghĩa trong đó hắn lại không hiểu lắm.

Cuối cùng là cái gì a?

Hắn nhìn tiếp xuống dưới, nhảy ra một đống kỳ kỳ quái quái 'tác giả nói' 'người đọc nổi danh đánh giá' hắn đều xem không hiểu, cuối cùng tìm thấy chương được một.

Tuy rằng mấy thứ phía trước Phó Tri Ngọc không hiểu có nghĩa là gì, nhưng trong suy nghĩ của mình hắn biết, đây là một quyển sách, hay nói đúng hơn là một quyển truyện.

Chẳng qua loại sách truyện giải trí này, Phó Tri Ngọc trước giờ không có rảnh rỗi để xem. Hiện tại dù sao hắn đã chết cũng không có việc gì làm, liền qua nhìn xem.

Phó Tri Ngọc dứt khoát đặt chân ngồi xuống, cúi đầu, mang theo một bụng đầy nghi hoặc đọc đến nội dung chương một.

Lời văn này cũng không giống những cái trước đó mà Phó Tri Ngọc đã xem, lời văn đều là tiếng phổ thông, lý giải khá tốt.

Nội dung chương một khá đơn giản, một hài tử mười hai tuổi mới từ sư môn học hành trở về, bởi vì là con của vợ lẽ lại lâu không về nhà, đã chịu sự khinh thường của người hầu, nhưng thiếu niên không kiêu ngạo không siểm nịnh, hóa giải một cái tiểu mưu kế, đã khiến cho người chủ mưu phải chịu phạt.

Phó Tri Ngọc hiện tại vẫn chưa rõ  về thể văn 'vả mặt', hắn ngơ ngác xem xong một chương, trong lòng chỉ có một nghi vấn duy nhất.

Tại sao mà tên nhân vật chính của cuốn truyện này, lại là Tạ Khác?

Tuy rằng đã chết, nhưng Phó Tri Ngọc vẫn là không nhịn được run lên trong lòng, lúc sống có những thứ tình cảm trước mắt thì không nói, nhưng hắn trong lòng rất rõ chính mình chết như thế nào. Hòa Thuận vương phủ lúc ấy bị thân binh của Tạ Khác canh giữ, lại cách hoàng cung rất gần, hắn lúc đó chính là nằm nghỉ ở tòa kiến trúc trung tâm ngự hoa viên, ban ngày ban mặt, ngoại trừ Tạ Khác, không ai có bổn sự này cũng không phí tâm tư để giết hắn phế đế đi?

Phó Tri Ngọc lại lần nữa tinh tường nhận thức được rằng chính mình đã xem thường trình độ tàn nhẫn của Tạ Khác đến mức nào,  tình trạng thân thể của hắn lúc ấy, chír là một cái mệnh tàn thôi, có lẽ sống cũng không quá nửa năm, Tạ Khác đúng là môt chút đều không muốn hắn sống, một hai muốn hắn phải chết, lại còn vào lúc hắn đang ngủ trưa, thập phần khâm phục.

Sâu sắc cảm nhận được chính mình mắt mù đi yêu một kẻ cặn bã, Phó Tri Ngọc không lời nhìn trời, tính cách này của Tạ Khác, đúng là so với hắn càng thích hợp trở thành hoàng đế hơn.

Chẳng qua, những điểm trùng hợp của cuốn sách này với hiện thực cũng quá nhiều đi.

Chương một liền giới thiệu vai chính tên là Tạ Khác, người sinh ra hắn lại là một tiểu thiếp, sau thời điểm sinh vai chính ra liền bệnh nặng qua đời, vai chính lúc ba tuổi được vân du cao nhân nhìn trúng thu làm đồ đệ, đây là hắn lần đầu tiên trở về nhà sau chín năm luyện võ bên ngoài.

Nhà của Tạ Khác là Trung Dũng tướng quân phủ, cha hắn tên là Tạ Lâm, là một nhất phẩm tướng quân chiến công hiển hách tay nắm 80 vạn binh quyền, chủ mẫu Từ thị trong nhà là một người hòa ái dễ gần, nhưng trên thực tế đối với Tạ Khác, đứa con một thân võ nghệ cao cường học bên ngoài về lại là con vợ lẽ mười phần đề phòng, tên ác phó kia là do Từ thị phái đến bên cạnh đứa con này giám sát.

Mấy chương trước lấy bắt đầu là bối cảnh ở phủ tướng quân, lên sân khấu có rất nhiều nhân vật, mấy tiểu thiếp tâm tư thâm sâu khó lường của Tạ Lâm cùng với các huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ của vai chính đều lần lượt lên sân khấu. Tuy rằng vai chính chỉ mới mười hai tuổi, nhưng trời sinh tính tình trầm ổn, mới mấy chương đã thể hiện rõ được năng lực bày mưu lập kế của vai chính, mà trò hay cũng vừa hay bắt đầu.

Nhưng đối với Phó Tri Ngọc mà nói, cốt truyện tiếp theo, bối cảnh này cùng nhân vật như thế sao lại giống hiện thực như đúc?

Hắn tuy rằng đã chết, nhưng ký ức lúc còn sống một chút cũng không quên, lúc mà Tạ Khác mười hai tuổi, cũng là lúc Phó Tri Ngọc hắn mười tuổi, đã sớm lập thái tử, hắn khi đó thông tuệ, đã có thể tự mình viết ra một trang chính luận hoàn chỉnh, đối với việc trong triều cũng quen thuộc mà làm, nhất phẩm đại thần Tạ Lâm nắm quyền, tình huống của Trung Dũng tướng quân phủ lúc đó như thế nào, tuy rất nhiều năm đã qua đi, nhưng Phó Tri Ngọc vẫn như cũ nhớ rành mạch, đó chính là nội dung viết trên sách cùng sự thật giống nhau như đúc.

Đây là một quyển sách lịch sử?

Phó Tri Ngọc cau mày phủ định cái ý nghĩ này. Cách kể truyện của quyển sách này cùng cách viết sách lịch sử không giống nhau, dù cho là lịch sử dân gian, cũng sẽ không đưa một người lên làm vai chính, càng sẽ không miêu tả kỹ càng đối thoại cùng tâm lý nhân vật, viết lịch sử yêu cầu nghiêm cẩn khách quan, cho dù nội tâm không khách quan nhưng ít ra cũng tỏ ra bộ dáng khách quan trong đó, hơn nữa, lịch sử dân gian sẽ không tốn nhiều giấy như vậy viết lên việc tranh đấu xấu xa của hậu trạch, thật sự không phải là việc chính sự gì.

Phó Tri Ngọc mang theo một nghi hoặc cực lớn, lại tiếp tục nhìn xuống trang truyện.

Biểu hiện của Tạ Khác năm mười hai tuổi thật sự không giống một thiếu niên, rất là lão luyện thành thục, hắn cũng chỉ mới trở về một tháng, liền gặp chiêu nào cũng phá giải chiêu đó, đem những tay sai của mẹ kế đều đuổi trở về, còn thu một phản quân, thu hút sự chú ý của Tạ Lâm.

Tạ Lâm đối với đứa con rời nhà lâu ngày của vợ lẽ chú ý một chút, còn ra tay khảo thí võ công của hắn, lại cảm thấy cơ sở võ nghệ của hắn thật sự rất vững chắc, liền mang theo Tạ Khác đến trại đua ngựa.

Trong gia đình của võ tướng dựa vào thực lực khiến mọi người nể phục, cái gọi là đích thứ khác biệt cũng không thể nào so được, ở nơi đó, Tạ Khác mới chân chính rời khỏi hậu trạch, cùng với những thiếu niên bên trong kinh thành gặp gỡ tìm hiểu nhau, từ đó về sau có chỗ đứng trong lớp người trẻ tuổi, nhất thời trở nên cực kì nổi bật.

Những miêu tả trong sách hoàn toàn trái ngược với những ký ức của Phí Tri Ngọc

Đây rốt cuộc là thứ gì?

Hắn thắc mắc đọc những chương tiếp theo, lại ở những chương sau đó thấy được tên của mình.

--Thanh Nguyên Đế cửu hoàng tử Phó Tri Ngọc, mẹ đẻ là Vân quý phi. Hoàng gia con nối dõi đông đảo, bàn về xuất thân thì mẫu phi của hắn cũng không tính là xuất sắc, nhưng nếu luận dung mạo, tìm khắp trong cung cũng không có người đẹp hơn hắn, mới tuổi thiếu niên, gương mặt đã hiện ra nét đẹp tuyệt thế vô song.--

Đoạn này xem đã hiểu, là đang khen ta chứ đâu.

Phó Tri Ngọc sờ sờ mặt mình, rốt cuộc tìm thấy được một tia an ủi từ cuốn sách toàn tên Tạ Khác kia, sau khi đọc xong tờ này, kết quả đánh giá trong sách lại chuyển biến bất ngờ.

--Cửu hoàng tử sinh ra có bộ dáng như thiên tiên, nhưng thâm tâm lại vô cùng ác độc, tư duy thông tuệ, dã tâm cực lớn.

Năm hắn 8 tuổi, tân quý nhân trong cung ỷ vào cái thai trong bụng nhận được sự sủng ái của hoàng đế mà ương ngạnh, đắc tội hắn. Phó Tri Ngọc cố ý lập mưu tính kế, khiến cho vị quý nhân đó ngã trên đường sỏi ở ngự hoa viên, đứa trẻ trong bụng không giữ được, nàng cũng bởi vậy mà mất đi thánh sủng, hoàng đế điều tra mấy ngày, cũng không tìm được manh mối gì, sự việc liền không được giải quyết. Một bộ dáng thần tiên lại mang tâm địa ma quỷ, có thể nói đó là người như vậy.

Phó Tri Ngọc tức giận:" nói bừa cái gì vậy?"

Ta không phải, ta không có, ta chưa từng làm qua.

Quyển sách này là thử quỷ gì vậy?? Nội tâm hắn lại bắt đầu kêu gào, đây là lời đồn từ đâu tới??

Năm hắn 8 tuổi ấy, xác thật trong cung có một vị quý nhân bởi vì trượt chân mà sảy thai. Lúc trước tính tình nàng không tốt, cũng cùng hắn có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng lúc ấy hắn cũng mới chỉ 8 tuổi mà thôi, ngủ một giấc liền không để ở trong lòng, càng đừng nói là ra tay hại một nữ nhân mất đi đứa trẻ chưa chào đời của nàng, hắn không có bị tâm thần nha!

Những thứ viết trong sách toàn là những thứ linh tinh, loại người bội tình bạc nghĩa như Tạ Khác này được khen không biết bao nhiêu câu ngọc thụ lâm phong, quân tử nhẹ nhàng, có dũng có mưu, đến phiên hắn lại là một vũng nước đục, lại còn mắng hắn tâm địa ác độc??

Đây là loại sách rác rưởi gì vậy??

●●●●●●●●
Tác giả có lời muốn nói:《tiểu kịch trường》 "đây là lời tác giả nha"

Tiểu Ngọc: sách gì mà điên khùng! 《Giận quăng đi》

Mỗ công: bảo bối đừng tức giận đến đây cùng ta ôm ôm hôn hôn.

Tiểu Ngọc:??? Ngươi cũng cút xa ra một chút cho ta!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro