Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Tri Ngọc bị cuốn sách vô căn cứ này chọc tức, trong lòng hắn nghĩ "Ta xem tiếp theo ngươi còn muốn bôi nhọ ta thế nào", một bên lại tiếp tục đọc xuống.

Cốt truyện phía sau cùng phần lớn kí ức của hắn khá giống nhau, giữa cuốn sách tính cách những nhân vật mới xuất hiện và tình huống ở hiện thực giống nhau như đúc.

Chỉ có bản thân mình cùng với Phó Tri Ngọc trong sách tựa như là hai người khác nhau, gian tình liên quan đến hắn với Tạ Khác cũng có sự chỉnh sửa rất lớn.

Lúc Phó Tri Ngọc còn sống đã sớm nghe qua tên hiệu của Tạ Khác, nhóm võ tướng mỗi lần nhắc đến hắn đều nói người này tiền đồ vô hạn, không định lượng được. Chính vì điều này mà ấn tượng ban đầu của hắn đối với Tạ Khác rất tốt. Cho nên ngày đó khi hắn bị rơi xuống hồ băng giữa ngày đông lúc được Tạ Khác cứu lên, tim hắn không nhịn được mà đập thình thịch.

Trong nháy mắt ơn cứu mạng kia làm hắn không biết lấy tâm tình gì sau bao nhiêu lần đau lòng còn kiên trì vô số năm tháng.

Nhưng nó lại không viết như vậy. Người Tạ Khác cứu người thậm chí không phải hắn, người hắn cứu chính là tiểu nữ nhi của Tiết Thừa tướng, cũng chính là nữ tử sau này thành thân cùng Tạ Khác, mà Phó Tri Ngọc chưa từng đi qua cái hồ băng kia.

Quyển sách này viết thời điểm bọn họ gặp nhau lần đầu cũng không đúng. Trong sách, Cửu hoàng tử Phó Tri Ngọc lúc mười tám tuổi mới chính thức gặp mặt Tạ Khác, nguyên nhân gặp mặt là bởi vì tích tài, muốn lôi kéo Tạ Khác. Khi đó việc các hoàng tử tranh đấu gay gắt đã rõ như ban ngày, trong sách Phó Tri Ngọc cũng không có bất kì ý niệm ái muội gì đối với Tạ Khác, hắn chỉ nghĩ đến ích lợi mà thôi.

Bất quá việc Tạ Khác không thích Phó Tri Ngọc giống như đúc với hiện thực, trong lòng hắn cảm thấy người này tâm tư quá mức âm ngoan quỷ quyệt. Nhưng hắn cũng không chạy đến phe các hoàng tử khác, trải qua mấy lần từ chối, mặt ngoài Tạ Khác đến với trận doanh của Phó Tri Ngọc, nội tâm lại có dự tính của bản thân, trên thực tế hai người chỉ đang lợi dụng lẫn nhau thôi.
Trong sách, Phó Tri Ngọc trải qua mấy lần tranh đoạt, cuối cùng thắng các hoàng tử khác, được toại nguyện mà bước lên ngôi hoàng đế, Tạ Khác cũng được phong làm Nhất đẳng tướng quân.
Nhưng tình cảm quân thần vẫn có nghi kỵ. Hơn hai năm sau Phó Tri Ngọc hạ chỉ, muốn Tạ Khác giao ra binh quyền, lại bị Tạ Khác sớm có chuẩn bị tương kế tựu kế, làm âm mưu của hắn không thực hiện được, về sau còn tìm cớ mang theo đại quân tạo phản.

Phó Tri Ngọc này làm hoàng đế một năm, tính tình tàn bạo, sinh hoạt xa hoa lãng phí, lại đúng lúc gặp lũ lụt, bá tánh khổ không nói nổi. Tạ Khác khởi nghĩa vũ trang, được hưởng ứng nhiệt liệt ở dân gian. Cuối cùng hắn tấn công hoàng thành, giết bạo quân, còn mình đăng cơ xưng đế.

Không phải như thế!

Phó Tri Ngọc đem sách khép lại, hít sâu một hơi.

Hắn thừa nhận mình không phải là một hoàng đế ưu tú, nhưng hắn đối với Tạ Khác chưa từng có ý lợi dụng, thậm chí bản thân tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cũng có một phần nguyên nhân là vì Tạ Khác.

Hắn cũng tuyệt không phải người tàn bạo bất nhân, xa hoa lãng phí giống như trong sách viết, vì Tạ Khác hắn chấp nhận bị triều thần phê bình, hậu cung không có đến một người, cuộc sống hàng ngày tất cả đều đơn giản, dốc lòng vào việc triều chính, càng không thể nào cướp binh quyền của Tạ Khác lúc đó.

Lũ lụt thật sự đã xảy ra, khi đó hắn vừa mới đăng cơ thượng vị không lâu, liền mang quốc khố đào rỗng đi cứu tế, nhưng trên đường lại xảy ra tầng tầng sự việc tham ô tô, hắn tức giận đến nỗi không biết tiếp theo nên xử lý đám tham quan cùng nạn dân đáng thương như thế nào, Tạ Khác liền cho hắn uống thuốc độc, sau đó tạo phản.

Nhưng mặc kệ quá trình như thế nào, kết cục vẫn giống nhau, mặc kệ là trong sách hay là hiện thực, hắn đều là một phế đế vô năng, chung quy đều chết ở trong tay Tạ Khác.

Nhưng mà kì thật Phó Tri Ngọc mới đọc đến một phần năm quyển sách này mà thôi, mặt sau còn có rất nhiều nội dung, đều xoay xung quanh những việc tiến hành tiếp theo của vai chính là Tạ Khác

Mà lúc đó không chỉ có mỗi quốc gia Phó Tri Ngọc lớn lên tồn tại, xung quanh Trung Nguyên còn có Trần Quốc, Cảnh Quốc, xa xa còn có Nam Cương, Man tộc ở thảo nguyên, quốc gia Tây Vực lâu đời nhòm ngó như hổ rình mồi. Sau khi Tạ Khác đăng cơ xưng đế liền chăm lo việc nước, tăng cường binh lực, dần dần trở thành dân giàu nước mạnh, cuối cùng thống nhất đại lục, hắn cũng trở thành một đế vương thiên cổ lưu danh sử sách chân chính.

Quyển sách này thật sự rất dài, đôi khi Phó Tri Ngọc nhìn vào sẽ tự nhiên ngồi ngốc trong chốc lát.

Đương nhiên, nội dung trong đó cũng rất phong phú, không phải tất cả đều là chiến đấu và chiến tranh. Ở giữa còn có tình cảm làm gia vị, dù sao cũng là hoàng đế được sử sách lưu danh, tam cung lục viện 72 phi tần đúng là tiêu xứng.

Tạ Khác thật sự thành công, mọi mặt đều thành công.

Nhưng...... Đây rốt cuộc là loại sách gì?

Phó Tri Ngọc nghĩ không ra, nếu là kí lục to lớn đồ sộ cả đời của Tạ Khác, tại sao chỉ có bản thân mình bị bẻ cong?

Ta tuy là một người bị yêu hận sai khiến nhưng cũng không phải một người kém đến nỗi như cuốn sách này miêu tả.

"Xem xong rồi sao?"

Đột nhiên có một âm thanh từ trên đỉnh đầu của mình vang lên. Phó Tri Ngọc khiếp sợ, sách trên tay cũng không thể cầm chắc, rơi xuống trên chân hắn một cái bẹp.

"Ngươi là ai?"

"Ta là Chủ Thần."

Phó Tri Ngọc theo hướng nơi thanh âm phát ra nhìn lại, trong hư không dần dần xuất hiện một quả cầu phát sáng, ánh sáng kia mang bộ dáng lộng lẫy, thế mà lại thực sự có vài phần thần tư thế.

Lúc sau quả cầu bay tới trước mặt hắn, tiếp theo lại hỏi một câu hắn không thể hiểu được: "Xin hỏi, ngươi vì sao không xoá được?"

Hắn còn đang muốn hỏi"Một quả cầu phát sáng sao có thể nói?". Sau khi vừa hết khiếp sợ lại bị một câu này làm cho ngốc luôn.

"Ngươi...... rốt cuộc có ý gì?"

Quả cầu phát sáng tự xưng là Chủ Thần đó kiên nhẫn giải thích cho hắn: "Ngươi mới đọc quyển sách kia đúng không? Có phải phát hiện mình cùng với người trong sách không giống nhau? Ngươi thoát ly nhân vật giả thiết của ngươi, tuyến tình cảm trong cốt truyện bị làm cho rối tung rối mù, nếu không phải người sắm vai chính đủ cấp lực, mạnh mẽ đem chủ tuyến kéo lại, nhiệm vụ này chắc chắn phải thất bại.

Tất cả mọi chuyện này đều đã rõ ràng, số liệu của ngươi cực kì không thích hợp, khả năng bị nhiễm virus, hơn nữa còn là một con virus ngoan cố".

Phó Tri Ngọc: "...... Ta nghe không hiểu."

Quang cầu quay xung quanh hắn bay một vòng, dường như cũng không có nghe Phó Tri Ngọc trả lời, lẩm bẩm: "Kỳ quái, những số liệu dị thường như vậy sau khi chết là sẽ bị hệ thống dọn dẹp xoá sạch, tại sao cái này lại không xoá được?"

Uy, số liệu này của ngươi có phải còn cái nguyện vọng gì chưa hoàn thành, là cái loại nguyện vọng đặc biệt mãnh liệt đó?

Phó Tri Ngọc sửng sốt, hắn xác thật có rất nhiều tiếc nuối, nhưng sau khi chết đều lặng xuống, mãnh liệt...Chắc không tính là mãnh liệt đâu.

"Tính, ta thấy ngươi là một số liệu ở thế giới cổ đại nghe cũng không hiểu" quang cầu thở dài, "Ngươi ngồi lâu như vậy ở hệ thống dọn dẹp, làm ống dẫn hệ thống bị tắc nghẽn, chạy nhanh đi thôi."

Phó Tri Ngọc vẫn chưa kịp hỏi đi nơi nào, liền cảm thấy thấy hoa mắt, hắn ra khỏi cái không gian kỳ quái kia, bị quang cầu đưa tới một căn phòng nhỏ.

"Ta vừa mới tự tay thử thao tác vài lần, vẫn không thể xoá được, thậm chí còn không thể điều chỉnh số liệu. Ngươi thật sự rất kỳ quái, là ta gặp được một cái bug", quang cầu Chủ Thần nói "Ngươi cứ ở nơi này đi, nơi này cách đầu não gần hơn một chút, phóng xạ mạnh mẽ hơn, để xem có thể xoá ngươi từ từ không, thật vất vả."

Cái phòng nhỏ này khá hơn không gian trước nhiều, rất sáng, tuy rằng không có cửa chính, nhưng có một cửa sổ rất lớn thông ra ngoài, ngay từ đầu Phó Tri Ngọc thực không thói quen này, hắn từ cửa sổ nhảy ra bên ngoài xem, không nhìn thấy một người nào, chỉ thất rất nhiều thiết cầu tròn xoe, bay qua bay lại, thiết cầu còn có thể nói chuyện, Phó Tri Ngọc nghe hiểu được, lại không hiểu ý tứ của chúng nó.

Đều giống Chủ Thần kia, thần thần thao thao.

Nhưng hắn ở trong cái phòng này lâu lắm, làm cho quang cầu Chủ Thần được mở rộng tầm mắt, phải tiếp nhận hiện thực, không trông cậy vào việc xóa hắn, có thời gian còn tới tìm hắn tâm sự, thường xuyên giúp Phó Tri Ngọc mang theo một ít tư liệu lại đây, cũng chủ động giải thích rất nhiều việc.

Vì thế qua một ngày dài, hắn liền đã hiểu.

Thế giới của hắn nguyên lai là một quyển sách, chính là cuốn《 SỬ SÁCH LƯU DANH 》kia.

Trong không gian của Chủ Thần có vô số thế giới như vậy, vai chính là người quan trọng nhất thế giới, nhưng luôn có một ít vai chính của các thế giới bởi vì ngoài ý muốn gặp một ít dị thường, người này sẽ mang đến thay đổi đối với thế giới căn nguyên, về sau liền xuất hiện "Người sắm vai" tương ứng. Bọn họ thông qua sắm vai chính, dựa theo cốt truyện giả thiết diễn tiếp, bảo đảm chủ tuyến không lệch khỏi quỹ đạo, đây là nhiệm vụ của bọn họ.

Tạ Khác chính là một "Người sắm vai".

"Vẫn là cái loại thực thâm niên này, trước mắt ngươi là một "Người sắm vai", tích phân của hắn có thể hơn ba triệu, hiện giờ cũng có chút xu thế trở thành đệ nhất", Chủ Thần nói với Phó Tri Ngọc "Ngươi thuộc loại dân nguyên trụ đừng nghĩ quá nhiều, cái này kỳ thật chỉ là một lần nhiệm vụ của hắn mà thôi."

Phó Tri Ngọc nghe xong, chỉ là cúi đầu cười cười, nói: "Hảo."

Phó Tri Ngọc không biết đã ở chỗ này bao lâu, có thể vài thập niên, có thể là mấy trăm năm.

Hắn cũng không ở yên trong cái phòng nhỏ kia, ở lâu như vậy một chút dấu hiệu bị xoá bỏ cũng không có, phần lớn thời gian hắn sẽ ngồi ở gần đầu não, nhìn tư liệu các thế giới khác, có đôi khi sẽ ở bên trong hệ thống của Chủ Thần đi đi đi lại, lúc có cơ hội còn cùng những viên cầu thoạt nhìn rất bận rộn giao lưu một chút.

Sau này hắn mới biết được, viên cầu này gọi là "Hệ thống", mỗi một "Người sắm vai" đều có một cái, cung cấp nhắc nhở về cốt truyện, ý kiến sắm vai, phịc vụ đổi từ từ tích phân, các hệ thống kỳ thật cũng rất tò mò tại sao bug Phó Tri Ngọc xoá mãi cũng không xong.

"Lúc trước Chủ Thần có nói qua, không bằng ngươi đi làm người sắm vai thì tốt " một hệ thống nói với hắn như vậy "Nếu ngươi làm người sắm vai, ta liền có thể làm hệ thống của ngươi nha, ta rất lợi hại."

"Chủ Thần có ý tốt, là ta không muốn làm" Phó Tri Ngọc nói, hắn lại nhấn mạnh ngữ khí, lặp lại một lần, "Ta không muốn làm người sắm vai."

Phó Tri Ngọc cho rằng sinh hoạt về sau của hắn chính là như vậy, một chuyện ngoài ý muốn lại lần nữa phát sinh.

Hôm nay, hắn giống thường ngày đi tới bên cạnh đầu não xem tư liệu, đột nhiên tiếng cảnh báo liền vang lên.

Đây là lần đầu tiên Phó Tri Ngọc nghe thấy tiếng cảnh báo của đầu não, hắn không biết nên giải quyết như thế nào, dứt khoát nồi im tại tại chỗ. Nhưng tiếng cảnh báo vẫn không dừng lại, Phó Tri Ngọc đi tới đâu cũng không tránh được, chỉ cảm thấy đầu óc của mình sắp nổ rồi.

Sau đó, Chủ Thần liền vội vội vàng vàng mà xông tới tìm hắn, thân thể của hắn tròn vo nhưng động tác cực kì nhanh, như là bắn một viên pháo nhỏ lại đây.

Phó Tri Ngọc hỏi nó: "Rốt cuộc làm sao vậy? Số liệu lại xảy ra vấn đề sao?"

"Không phải, chúng ta bị bên ngoài tập kích! Là người kia, hắn ủ mưu đã lâu!" Chủ Thần quang cầu thoạt nhìn vô cùng nôn nóng "Tri Ngọc, ngươi nghe ta nói, hiện tại thời gian không đủ, thế giới của ngươi sắp khởi động lại, ngươi phải đi về! Ta không biết ngươi trở về còn có thể nhớ được bao nhiêu, nhưng ngươi phải nhớ kỹ những lời này!"

"Tạ Khác điên rồi! Đầu óc người sắm vai số 027 đã không bình thường! Ngươi hãy cách hắn càng xa càng tốt!"
-----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thật đây là 1 cuốn tiểu thuyết xuyên không, trên A Tấn tiểu thuyết xuyên không nhiều như thế ta cũng không muốn nhiều lời nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro