Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Tri Ngọc còn chưa kịp phản ứng lại, đầu óc của hắn đã bị âm thanh cảnh báo làm cho loạn thành một đống, giống như bị nhét vào một đống hồ nhão. Chủ Thần vừa nói xong, hắn còn chưa kịp trả lời liền cảm thấy phía sau có một lực hút lớn hút mình đi vào.

Trước mặt hắn tối sầm, lập tức bị mất tri giác.

"Tỉnh tỉnh! Điện hạ tỉnh!"

Thời điểm Phó Tri Ngọc lần nữa có tri giác chỉ cảm thấy cả người mềm như bông, một chút sức lực cũng không có. Cơ thể hắn chợt lạnh run, dính dính nhớp nhớp thập phần khó chịu, không chỉ có như vậy, bên tai còn truyền đến thanh âm của nữ nhân nói, còn có loáng thoáng tiếng nức nở.

Tất cả điều này làm hắn chưa kịp thích ứng và rất không thoải mái. Đầu óc hắn còn chưa kịp hoạt động nên trong nháy mắt hắn cũng không rõ rốt cuộc mình là ai.

Đôi mắt hắn cố duy trì trạng thái mở to cũng không thấy rõ xung quanh, trước mắt tối thui, một mảnh mơ hồ.

"Tiểu Ngọc?" Hắn cảm nhận được có một nữ nhân đang một bên khóc lóc, một bên run rẩy sờ tay lên hắn mặt, "Con...... Tỉnh rồi sao? Con nhìn mẫu phi đi......"

Những cảm giác khác đều rất mơ hồ, chỉ có đôi tay kia là rõ ràng, Phó Tri Ngọc lập tức bị đôi tay này kéo ra khỏi ảo cảnh, trước mắt rốt cuộc sáng lên.

"Người là...... Mẫu phi?" Hắn gian nan mà nói, phun ra mấy chữ "Ta......"

Hắn còn chưa kịp nói xong, nữ nhân thấy hắn thật sự tỉnh lại, kích động đến khóc lớn lên, chôn mặt ở trong vai hắn, nháy mắt quần áo của hắn bị nước mắt làm ướt một mảng.

"Không có việc gì, không có việc gì," Phó Tri Ngọc vươn tay, ho khan hai tiếng, rốt cuộc cũng tìm lại được âm thanh của mình, hắn chậm rãi vuốt ve đầu tóc của mẫu thân, nhẹ giọng nói "...... Ta đã trở về."

Lúc sau có thái y tiến lên, bắt mạch cho Phó Tri Ngọc hào, xoay người cúi đầu cung kính mà nói: "Chúc mừng Vân Quý Phi nương nương, Cửu hoàng tử điện hạ cát nhân thiên tướng, hiện giờ đã không còn đáng ngại. Nhưng gần đây thời tiết lạnh lẽo, vẫn cần điều dưỡng một thời gian dài, tránh để lại di chứng. Bây giờ vi thần sẽ phối phương thuốc, uống thuốc đúng giờ là có thể hoàn toàn bình phục."

Vân Quý Phi nghe xong, tất nhiên là vui mừng vô cùng, thưởng cho thái y rồi lại vuốt mặt Phó Tri Ngọc, đau lòng mà rớt nước mắt.

"Con của ta, sao lại gầy thành như vậy," nàng khóc lóc nói, "Sớm biết liền không ở lại trong chùa Long Tuyền này, nói là cầu phúc nhưng lại làm hại con ta."

Phó Tri Ngọc nói nhiều không được thoải mái, cho dù uống thêm một ít nước ấm hé miệng vẫn cứ đau đớn vô cùng. Hắn liền không nói nữa, chỉ là nắm tay mẫu thân không muốn buông ra.

Đầu óc của hắn dần dần thanh tỉnh, cũng nhớ ra này quang cảnh lúc này.

Mùa đông năm đó, bộ lễ pháp muốn giúp hoàng gia làm đại tế, cầu mưa thuận gió hoà vận mệnh quốc gia hưng thịnh, chùa Long Tuyền ở vùng ngoại ô kinh thành là tông miếu khai quốc, cũng là địa điểm đại tế từ xưa tới nay, hoàng gia đối với lần đại tế này luôn luôn coi trọng, Hoàng Đế, Hoàng Hậu và tất cả cấp bậc Quý Phi trở lên đều có mặt, nhiều vị trọng thần cũng đi theo, bao gồm Phó Tri Ngọc và vài vị hoàng tử cũng theo tới.

Đại tế rất thuận lợi, đã sớm kết thúc vào ba ngày trước.

Nhưng Thái Hậu từ trước đến nay thích Phật môn tịnh địa*, muốn cùng phương trượng luận Phật lý nên liền ở lại đây vài ngày, vài vị phi tần trong cung cũng ở lại, trong đó có cả Vân Quý Phi.

*(Phật môn tịnh địa: mảnh đất Phật thanh tịnh)

Nàng ở lại không phải vì bồi Thái Hậu mà là nghe nói bùa bình an chùa Long Tuyền cực linh, liền muốn thỉnh một tấm cho Phó Tri Ngọc. Bùa bình an thì đã thỉnh được rồi nhưng buổi tối trước khi rời chùa Phó Tri Ngọc lại rơi vào băng hồ cách chùa Long Tuyền không xa, tuy rằng về sau được cứu lên nhưng hắn đã chìm nổi ở băng hồ một thời gian, lúc thái y chạy tới đã bị ngất rồi.

Lúc sau hắn vẫn luôn phát sốt, kê mấy phương thuốc đều không có tác dụng. Vốn dĩ mọi người đều cảm thấy là không qua khỏi, nhưng không biết mệnh cách của Cửu hoàng tử này là gì,
cũng có thể là bùa bình an của tông miếu khai quốc chùa Long Tuyền thật sự hữu dụng, không đành lòng thấy huyết mạch hoàng thất bỏ mạng tại đây, cuối cùng hắn cũng qua khỏi.

Việc Phó Tri Ngọc đi băng hồ vốn là hắn tự nổi lên hứng thú, hồ nước trong cung vào mùa đông tuy rằng cũng kết băng, nhưng không giống trong chùa này có thể kết dày như vậy, người đứng ở trên mặt đều không có việc gì. Chùa miếu cũng rất nhàm chán, Phó Tri Ngọc đã ở đây mười ngày,  băng hồ kia chính là nơi duy nhất hắn cảm thấy có hứng thú.

Mỗi ngày sau khi đi theo mẫu phi tụng kinh xong hắn liền trộm đi tới nơi đó, có một đám tiểu sa di mới vừa vào miếu không lâu còn lặng lẽ làm băng đao, thừa dịp đêm đến vui vui sướng sướng mà tới đó trượt băng. Phó Tri Ngọc không trượt băng nhưng hắn năm nay cũng mới có mười sáu tuổi, vẫn còn tâm tính của thiếu niên, nhìn tình cảnh này cảm thấy tươi sáng làm người cao hứng thôi.

Lại không nghĩ rằng ngày đó hắn mới vừa bước lên mặt băng, mảnh băng kia lập tức bị nát, hắn một chân bị ngã xuống.

Sau đó...... Tạ Khác xuất hiện.

Nhưng tại sao lần này vẫn không theo con đường trong cốt truyện kia? Tiết tiểu thư kia lúc này đang ở đâu?

Phó Tri Ngọc có một ít nghi hoặc, lúc hắn vừa bị Chủ Thần ném trở về cốt truyện, nếu đến sớm một chút, cho dù vác đao kề trên cổ hắn cũng không đến cái hồ băng kia.

Không nói đến việc thiếu chút nữa mất mạng, ở nơi đó hắn đoạt con đường cốt truyện của Tiết tiểu thư, còn gặp Tạ Khác, thật là xúi quẩy.

Phó Tri Ngọc còn nhớ rõ lời nói cuối cùng của Chủ Thần với mình, nhưng hắn cũng không biết tình huống cụ thể là như thế nào, Chủ Thần rõ ràng chưa kịp nói xong.

Nhưng mặc kệ là như thế nào hắn còn có thể vãn hồi một con đường sống. Phó Tri Ngọc nằm ở trên giường yên lặng thầm nghĩ, vô luận lần này Tạ Khác muốn làm gì, cách hắn càng xa càng tốt là được rồi. Dù sao mình chỉ là một người qua đường sống được một phần năm quyển sách, chỉ cần vai chính không thay đổi sẽ không ảnh hưởng đến tính ổn định của thế giới.

*[[[[Hiện tại trạng thái hệ thống ngoan cố bug Phó Tri Ngọc cực kì ổn định]]]]]], thậm chí tâm tình không tồi.

Hắn nghĩ mẫu phi cũng không quan trọng trong cốt truyện lắm, miêu tả cũng không nhiều, càng không ảnh hưởng đến chủ tuyến nên hẳn là có thể thay đổi. Sống lại một lần hắn tuyệt đối không để nàng chịu ủy khuất mà chết sớm như vậy.

Kế hoạch của Phó Tri Ngọc là như vậy nhưng hắn vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn yếu, cuối cùng vẫn nhịn không được mê mang, đầu lệch về một bên liền ngủ.

Vì sợ quấy rầy hắn nghỉ ngơi nên Vân Quý Phi cũng đi ra ngoài, tự mình vào phòng bếp nhỏ sắc thuốc. Trong phòng Phó Tri Ngọc chỉ còn lại hai thị vệ đứng canh ở ngoài cửa, còn có một cung nữ ngồi cách đó không xa cúi đầu hầu hạ tùy thời chờ chủ tử ra lệnh.

Phó Tri Ngọc bởi vì vấn đề của thân thể nên không thích hợp bôn ba hồi cung. Hơn nữa lúc hắn tỉnh lại Thái Hậu cũng lên tiếng, chùa Long Tuyền có Phật Tổ phù hộ, bằng chứng chính là Cửu hoàng tử kỳ tích sống lại, hãy ở lại đây tịnh dưỡng đến khi nào thân thể tốt mới trở về, vì vậy nên hắn vẫn luôn ở trong gian phòng phía bắc.

Chùa Long Tuyền tuy là quốc miếu, canh phòng cũng khá là nghiêm ngặt nhưng cũng không thể so sánh với hoàng cung, người có ý đồ nếu muốn vào cũng không khó khăn mấy.

Đêm khuya, cung nữ trực đêm trong phòng cũng có chút mơ màng sắp ngủ. Tối nay không biết làm sao, chỉ cảm thấy đôi mắt không mở ra được, nàng lặng lẽ tựa đầu vào một bên trên tường, nghĩ chỉ ngủ trong chốc lát nhưng khi đôi mắt nhắm lại liền rơi vào giấc ngủ rất nhanh, giống như bị người ta hạ dược vậy.

Lúc này Phó Tri Ngọc cũng đã ngủ say cho nên hắn không thể nhìn thấy tình cảnh lúc này. Một đám mây che khuất ánh trăng, thừa dịp sắc trời tối tăm, người bên ngoài cửa sổ lấy tốc độ cực nhanh tiến vào, thủ vệ tuần tra đều không phát hiện.

Phó Tri Ngọc chỉ cảm thấy giấc mơ của mình thực không an ổn, trong mơ có một con rắn thật lớn, gắt gao cuốn lấy mình từ đầu đến chân, làm cho hắn không thở nổi, đành phải há to miệng hô hấp.

Nhưng con rắn này vô cùng đáng ghét, con đường hô hấp duy nhất của hắn nó cũng không tha, lưỡi rắn vươn tới, từng chút từng chút liếm láp môi hắn, răng nanh ở trên môi hắn liên tục cọ xát, làm cho Phó Tri Ngọc bị đè nén mà không nói được.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi......" Hắn nghe thấy con rắn kia một bên không chịu buông tha hắn, một bên còn phun tiếng người nói mớ.

Ngươi nếu muốn nói thực xin lỗi thì buông ta ra ngay! Phó Tri Ngọc căn bản không tránh thoát được sự trói buộc của con rắn đó, hơn nữa trong mơ hắn đáng thương rất chân thực, thậm chí còn không nói được nên lời.

"Là ta tỉnh ngộ quá muộn...... Ta đã đợi rất lâu, làm rất nhiều...... chỉ xin ngươi một cơ hội nữa." Con rắn kia hoàn toàn không màng đến sự giãy giụa của hắn, lại càng vội vàng đem hắn khóa lại, phảng phất muốn đem Phó Tri Ngọc tiến vào cốt nhục của mình, tiếp theo nó lẩm bẩm ở bên tai Phó Tri Ngọc: "Chỉ cần ngươi trở về......tất cả mọi thứ đều không quan trọng, chúng ta làm lại từ đầu."
------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu ngọc: "Ta cảm thấy không được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro