Chương 3: Phật tổ không chủ lưu(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người này gọi chính là "thí chủ", tự xưng mình là phật tu. Giả danh lừa bịp như thế này cũng là quá không để ý rồi, ngay cả tóc trên đầu cũng không thèm cạo.

Nhưng trên người của người này lại có khí chất của một người tu đạo, mạnh mẽ đến mức hạ nhân không giám tự mình quyết định, đành để người đứng chờ ngoài cửa rồi chạy đi tìm Khúc phu nhân. Quả nhiên Khúc phu nhân lưu người đó ở lại trong phủ.

Chu Quyết Vân lời nói một bộ đứng đắn, nói mình là người để tóc tu hành, từ xa cảm thấy trong Khúc phủ có đồ vật không sạch sẽ, cho nên mới rước lấy tai hoạ, hắn là theo yêu khí mà đến, không cần bọn họ trả thù lao.

Mà trong phủ đột nhiên lại xảy ra sự việc không may mắn, làm người người trong lòng đều cảm thấy bất an, cho dù là người có ý chí kiên cường cũng khó có thể tránh khỏi có chút giao động huống chi Khúc phu nhân vốn là người tin có những đồ vật như vậy.

Chu Quyết Vân nhớ rất rõ ràng, nếu nói đến những sự việc trọng đại xảy ra trong số mệnh của Khúc Tùng Cố thì có thể kể đến sự việc lần này. Năm Khúc Tùng Cố được mười hai tuổi, kinh thành lan tràn bệnh đậu mùa.

Hai người bọn họ đến cùng là có bao nhiêu duyên đây? Chu Quyết Vân chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa viện, trong lòng chợt hiện lên một câu hỏi như vậy.

Ngay sau đó, ngoài viện xuất hiện một tiểu thiếu niên tay nhấc vạt áo mem theo dãy hàng lang dài chạy lại đây. Trên mặt còn che kín một tầng khăn, thẳng tắp hướng vể phía hắn chạy lại, cùng hắn phất tay chào hỏi: "Ca ca!"

Một đôi mắt cười cong cong thành hình loan nguyệt, khăn che mặt cũng che không được ý cười nơi đáy mắt tiểu thiếu niên. Chu Quyết Vân cũng mỉm cười, không hiểu tại sao nhưng bản thân hắn rất cao hứng.

Khúc Tùng Cố hai ngày nay có chút mệt mỏi, cha nương không cho y đi ra khỏi nhà dù chỉ là nửa bước. Đồ ăn vặt thường ngày cũng không cho, cơm cũng không thể ăn. Mỗi ngày chỉ có thể dùng khăn che kín miệng mũi, dùng thảo dược thay huân hương đốt để xông phòng ốc.

Khúc Tùng Cố có chút nhớ nhung tỷ tỷ của mình. Tuy rằng Khúc Trì Tố không có thói quen mang theo đệ đệ bên cạnh nhưng sẽ nguyện ý chơi cùng với y, thế nhưng lần này y lại không thể tìm được ngươi có thể chơi cùng mình.

Trên bàn, chén trà nhỏ bị nén lăn lóc, Khúc Tùng Cố bỗng nhớ đến ngày y và người kia lần đầu gặp gỡ. nam nhân kia đã từng nói: "Ngươi hôm nay nếu như không quay về, ngày sau chắc chắn sẽ hối hận."

Hắn là đang nói đến chuyện này sao? Không thể nào, nhìn người kia cũng không lợi hại đến như vậy. Khúc Tùng Cố kỳ thật vẫn còn ghi hận Chu Quyết Vân đã lừa mình, y xin nghỉ một buổi chiều, cũng ngồi ở nhà đợi cả một buổi chiều, cuối cùng còn bị nương chê cười.

Nói là nói như vậy, nhưng quả thật hôm nay y không ở trong phòng nổi nữa, bèn chốn ra viện tử đi dạo vài vòng. Từ xa xa bỗng truyền đến giọng nói của Chu Quyết Vân, giọng nói rất thấp, giống như là cố ý đè thấp thanh âm khiến giọng nói trở lên băng lãnh không mang theo một tia tình cảm nào, truyền đến tai người khác thế nhưng lại rất rõ ràng, cách thật xa cũng có thể nghe thấy.

Sau đó, tiểu thế tử trong lòng vẫn còn mang thù liền hướng về phía người ta chạy tới. Khúc phu nhân ngạc nhiên hỏi hắn: " Ngài cùng nhi tử của ta quen nhau sao?"

"Ta cùng với thế tử hữu duyên."

Khúc Tùng Cố chạy tới trước mặt hắn hỏi: "Ca ca, huynh đến chơi với ta sao?"

"Vô lễ, gọi điều độ pháp sư." Khúc phu nhân trách cứ nhi tử của nàng.

Khúc Tùng Cố cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đổ giọng gọi hắn: "Điều độ pháp sư."

Chu Quyết Vân mỉm cười, nhu nhu tóc trên đầu y nói: "Ngài có một hài tử thật tốt, thế tử tương lai là người có đại phúc khí."

"Mượn ngài cát ngôn." Khúc phu nhân nghe nói như vậy thì rất vui mừng.

Khúc Tùng Cố lại ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi trong mắt là một mảng sáng ngời. Không hiểu tại sao tiểu hài tử lại thân cận mình như vậy hiển nhiên sẽ làm cho người khác trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Khúc phủ dọn dẹp một gian phòng cho Chu Quyết Vân ở, cuối cùng thì Khúc Tùng Cố cũng tìm được một chỗ để giết thời gian.

Chu Quyết Vân không cần hạ nhân giúp hắn thu sếp vật dụng. Khúc Tùng Cố ngồi an vị bên cạnh bàn, một bộ im lặng không nói tiếng nào, chống cằm nhìn Chu Quyết Vân lần lượt đem sách vở, quần áo, ngân lượng lấy ra đem cất.

Chu Quyết Vân bỗng dưng hướng y hỏi: "Ngươi nhìn thấy món đồ này bao giờ chưa?" Vừa nói hắn vừa lấy ra một món trang sức, mặt trên có đính một khối ngọc hình dạng giống xương ngón tay.

Khúc Tùng Cố tiếp nhận món đồ nhìn thoáng qua rồi trả lời hắn: "Chưa từng thấy qua."

Chu Quyết Vân quay đầu lại cũng nổi lên tâm tư vui đùa, rất kiên nhẫn hỏi thêm một câu: "Ngươi cảm thấy nó giống vật gì?"

"Là hoa tai bằng ngọc." Khúc Tùng Cố trả lời hắn, Chu Quyết Vân nói không đúng, bảo y lại đoán thêm một lần nữa. Khúc Tùng Cố nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mềm mại mà hướng hắn cười nói: "Ta đoán không ra, ca ca huynh nói cho ta biết đi."

Chu Quyết Vân nói: "Đây là một đốt xương ở trên người của ta." Đúng như hắn suy đoán, Khúc Tùng Cố có chút hoảng sợ, không chịu tin đó là sự thật, qua lại ngắm nhìn hoa tai

"Ca là thần tiên sao? Này là làm bằng ngọc sao?"

Chu Quyết Vân u oán cười nhạo chính mình đang làm chuyện không đâu, thật giống như hắn vì muốn nhìn thấy phản ứng của tiểu thế tử mà ra vẻ khoe khoang. Trên mặt vẫn hiện nét cười: "Chỉ có duy nhất một khối, là vật ta nắm trong tay khi mới được sinh ra, một món đồ được mang ra từ trong bụng mẹ."

Khúc Tùng Cố trong lòng vẫn có chút không tin những lời Chu Quyết Vân nói, nhưng nếu hỏi lại thì thật không lễ phép, y cũng hiểu được y nghi ngờ lời người ta nói là không đúng liền cúi thấp đầu không hỏi lại nữa, y vẫn một mực nhìn chằm chằm khối ngọc, trên mặt là thần sắc khiếp sợ.

Chu Quyết Vân từ trong tay y đem hoa tai cầm lên, tiếp sau đó lại trịnh trọng đặt khối ngọc vào tay y mội lần nữa, nhìn y nói: "Vật này từng may mắn được một vị phật tu khai sáng, gặp chuyện có thể chuyển nguy thành an, ngươi và ta vừa vặn có duyên, vật này tặng cho ngươi, tương lai nó có thể vì ngươi chắn một kiếp nạn."

Đây cũng là Chu Quyết Vân trả lại y một mạng. Khúc Tùng Cố giật mình sợ hãi: "Cái kia, ta không thể nhận, vật này rất quý."

Chu Quyết Vân đưa ngọc cho y xong thì không có ý định lấy lại, Khúc Tùng Cố có đưa thế nào hắn cũng không tiếp nhận.

Khúc Tùng Cố vội kêu lên: "Ta thật không muốn đồ vật quý như vậy, nương của ta cũng sẽ không đồng ý để ta lấy, sẽ mắng chết ta."

Chu Quyết Vân cười đáp: "Ngươi không nói cho nàng biết, đây là bí mật của hai chúng ta có được không?"

Khúc Tùng Cố vẫn là không dám nhận, cầm trên tay như đồ vật nóng bỏng tay.

Khối xương cốt này cùng Chu Quyết Vân đúng là không có duyên, ở đời trước chính là bị Trần Thanh nhìn trúng, Chu Quyết Vân vẫn luôn mang theo khối ngọc này ở bên người như vật tuỳ thân lại ngoài ý muốn bị Trần Thanh nhìn thấy, nói thích khối ngọc liền giữ luôn bên mình. Lúc đó Chu Quyết Vân cũng không biết khối ngọc này là do tuệ căn hắn tu mười kiếp mới tạo thành, mang theo phúc báo cùng cơ duyên, không chút do dự mang tặng người.

Sau đó cũng không biết là Trần Thanh đã dựa vào khối xương này mà chiếm được biết bao nhiêu là tiện nghi.

Cuối cùng vào ngày hắn chết, Trần Thanh đã đem khối xương này ném ở trước mặt hắn, còn mạnh mẽ lên án hắn lạnh lùng vô tình, dối trá đáng ghét.

Những lời này có lẽ cũng có một chút đúng với sự thật, Chu Quyết Vân tự hỏi, thế nhân cũng có thể mắng hắn như vậy, nhưng là Trần Thanh không có tư cách mắng hắn.

Hắn nếu là loại người khiến người khác không thể chịu nổi như vậy, thì hắn làm thế nào lại tích được mười đời phật duyên?

Trong tất cả mọi người, Trần Thanh là người mắng hắn nhiều nhất.

Là chính bản thân hắn mắt nhìn người không tốt, này không còn gì để nói. Hắn không oán được người khác.

Nhưng hôm nay hoàn toàn không giống như vậy, tự hắn có thể nhận thức được tầm quan trọng của khối xương này, tự nguyện đưa nó cho tiểu thế tử.

Đứa nhỏ này làm cho người ta yêu thích không thôi, nếu đã biết trước đồ vật này không thể giữ được, liền thống khoái tặng đi cũng không có gì là không tốt.

Khúc Tùng Cố tự biết chính mình vừa thu được một phần đại lễ, vuốt ve sợi dây có treo khối ngọc rồi đeo lên cổ, hướng về phía Chu Quyết Vân nở nụ cười, như thể gió xuân lan toả.

Khúc Tùng Cố trước sau suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân mình không có thứ gì có thể coi là đại lễ để đáp trả, thuận tiện hỏi: "Huynh có thích lão hổ không?"

Chu Quyết Vân: "... Cái gì?"

Khúc Tùng Cố nói: "Tháng sau là sinh nhật thứ mười của ta, cha ta nói sẽ tặng ta một lão hổ bằng vàng, ta đem nó tặng lại cho huynh có được không?"

"...." Chu Quyết Vân nói: "Không cần, ngươi tự mình giữ đi."

Khúc Tùng Cố thở dài, có thể hiểu được hắn không thích lão hổ bằng vàng.

Chu Quyết Vân lại nhìn y nói: "Ta đưa đồ vật cho ngươi cũng không phải là muốn nhận đáp lễ."

Khúc Tùng Cố "A" một tiếng, ngượng ngùng nói: "Ta đã biết."

"Đã có người thành tâm tặng đồ cho ngươi, ngươi chỉ cần nhận là tốt rồi," Chu Quyết Vân nói: "Bất kể là tâm ý cũng tốt, là yêu thương cũng tốt, lễ vật cũng được, ngươi không nhất định phải đáp trả lại cái gì, không tất yếu thêm cho chính mình gánh nặng như vậy." Những lời này cũng là Chu Quyết Vân nói cho chính mình nghe.

Khúc Tùng Cố bỗng nhiên nói: "Nhưng mà ta cũng muốn đưa tặng huynh đồ vật."

Chu Quyết Vân sửng sốt. Khúc Tùng Cố lại nói: "Ca ca, ta tặng người ta đồ vật cũng giống như nhận được đồ vật người khác tặng đều là rất vui vẻ, vì sao lại nói là gánh nặng?"

Chu Quyết Vân không còn lời nào để nói. Khúc Tùng Cố lại một dạng giống như tiểu đại nhân, nói rằng: "Ta rất thích, cảm ơn ca ca."

Chu Quyết Vân chỉ có thể nói: "Ngươi thích là tốt rồi."

Một hoà thượng tự cho là đã tìm hiểu rõ nhân sinh, bị một tiểu hài tử mười hai tuổi nói đến á khẩu không trả lời được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam