Chương 4: Phật tổ không chủ lưu(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Khúc phủ không khí vẫn rất khẩn trương, dù sao trong phủ từng xuất hiện bệnh đậu mùa, giống như có một con dao nhỏ treo ở trên cổ mọi người, dù cho là ai thân thể có chút không khoẻ trong lòng cũng lo lắng không thôi.

Nửa đêm, trong tiểu viện có một cách cửa bị đẩy ra một khe hở nhỏ, một bóng đen nhỏ khom người chạy ra ngoài, bước chân chầm chậm hướng bên ngoài chạy đi, nhẹ nhàng gõ cửa ngoại viện.

Chu Quyết Vân đang ngồi bên trong bị y quấy rầy, ánh trăng đem bóng dáng của Khúc Tùng Cố hắt lên khung cửa sổ, hắn thở dài một hơi, đứng dậy đi ra mở cửa.

Khúc Tùng Cố rất nhanh tiến vào trong phòng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm khái nói: "Ai nha, hoàn hảo không có bị phát hiện." Giọng điệu còn mang theo chút khí chất trẻ con.

Chu Quyết Vân nhìn y: "Sao giờ này còn chưa chịu ngủ?"

Khúc Tùng Cố bị hỏi một đàng lại trả lời một nẻo: "Thật nhàn chán."

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Chu Quyết Vân điềm tĩnh đáp: "Tĩnh toạ."

Khúc Tùng Cố hưng phấn: "Ca dạy cho đệ đi."

Chu Quyết Vân nhìn xuống, ở trên mặt y nhẹ xoa một chút, cảm giác mềm mại pha lẫn một chút lành lạnh: "Đây không phải là thứ có thể tuỳ tiện dạy, muốn ta dạy ngươi, ngươi đến bái sư."

Khúc Tùng Cố giống như đó là lẽ đương nhiên mà kêu một tiếng "sư phụ."

Kêu loạn một hồi lại tự mình cười trước, rụt cổ lại cười, những sợi tóc nhỏ nhắn chui vào trong cổ áo, nhìn rất đáng yêu.

Chu Quyết Vân nhìn y nói: "Tiếng sư phụ này không thể tuỳ tiện gọi."

Khúc Tùng Cố không hiểu: "Vì sao?"

Chu Quyết Vân trả lời: "Bởi vì tu đạo rất cực khổ, ngươi không thể chịu đựng nổi."

Một tiểu thế tử trưởng thành trong gia đình giàu có, lại sạch sẽ như một tờ giấy trắng, đến cả Chu Quyết Vân là người tâm lạnh như thiết cũng không muốn để tiểu hài tử này nhập đạo chịu cực khổ, hơn nữa hắn đến đây là để giúp Khúc Tùng Cố, chỉ mong y một đời bình an.

Khúc Tùng Cố rất ngoan, chắc chắn là đã được giáo dưỡng rất tốt nên lúc này cũng không hỏi thêm gì nữa, y sau đó lại đi hỏi Chu Quyết Vân hai ngày trước hắn đã đi đâu.

Y hỏi, Chu Quyết Vân trả lời, tuyệt nhiên không hề qua loa, hai người tự nhiên giống như những người bạn lâu năm, ngồi đối diện ánh nến nói chuyện thật lâu.

Khúc Tùng Cố lấy đồ chơi của mình ra muốn cùng hắn chơi, Chu Quyết Vân suy nghĩ một lát, hướng y hỏi: "Ngươi biết đánh cờ không?"

Khúc Tùng Cố gật đầu, sau đó lại có chút ngại ngùng nói: "Tỷ Tỷ của đệ nói kỳ nghệ của đệ rất tồi tệ, không thích cùng đệ chơi."

Chu Quyết Vân cười nói: "vừa vặn, ta cũng không giỏi, chúng ta đánh thử một chút."

Bàn cờ mới được mua ngày hôm qua, nước gỗ vẫn còn mới, lúc quân cờ được hạ xuống phát ra thanh âm thanh thuý.

Đoán tử. Khúc Tùng Cố cầm quân cờ màu trắng, Chu Quyết Vân cầm quân màu đen.

"Không nên đánh ở chỗ này, ngươi suy nghĩ lại đi." Chu Quyết Vân nói.

Khúc Tùng Cố cánh tay đang vương ra chợt dừng lại, thu tay về, vẻ mặt khổ sở. Chu Quyết Vân lại vươn tay chỉ vào một vị trí, ra hiệu để Khúc Tùng Cố thả cờ vào vị trí này. Khúc Tùng Cố mặt khổ hề hề, lấy tay chống má đối với hắn nói: "Không muốn chơi nữa."

Chu Quyết Vân dừng lại một chút.khúc Tùng Cố nhìn hắn nói: "Ca ca chơi thật giỏi, đệ chơi không thắng nổi huynh, cũng không muốn được huynh nhường."

Chu Quyết Vân hỏi lại một lần: "Không chơi nữa?"

"Không chơi." Khúc Tùng Cố nhìn hắn quả quyết.

Chu Quyết Vân thu dọn bàn cờ. Khúc Tùng Cố len lén nhìn sắc mặt hắn, không nói lời nào. Qua một lúc lâu vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi trước: "Ca, huynh tức giận sao?"

"Không có," Chu Quyết Vân cười nói: "là ta không biết cách ở chung với một hài tử như ngươi."

Chơi cờ vây thật sự có thể nhìn ra tính tình của một người. Hắn vốn là muốn truyền đạt cho Khúc Tùng Cố một vài thứ, mà đứa trẻ này dĩ nhiên không hề thích điều đó, coi như là được sống thêm một đời, hắn cũng không hề có kinh nghiệm ở chung với hài tử, là hắn bất cẩn.

"Đệ cũng không phải không thích chơi, chính là không quá thích mà thôi." Khúc Tùng Cố giải thích.

Chu Quyết Vân chỉ hướng y cười, cũng không nói thêm gì. Khúc Tùng Cố lại nói: "Tỷ Tỷ của đệ lúc cùng đệ chơi chỉ toàn mắng đệ, nàng còn chơi xấu, sẽ đánh đi đánh lại, đệ đặc biệt không thích chơi cờ cùng nàng."

Lấy đề tài này bắt đầu, hai người cứ như vậy nói chuyện, kéo dài mãi không dứt.

Chu Quyết Vân chỉ ngồi nghe, không nói gì cả, ngẫu nhiêu cũng sẽ nói một câu phụ hoạ, biểu tình thập phần nghiêm túc.

Đêm đã khuya, thời gian mà Khúc Tùng Cố phải đi ngủ đã qua khá lâu, y có chút buồn ngủ mà ngáp một cái, chợt nhớ ra điều gì đó liền đình chỉ động tác.

Chu Quyết Vân lạnh lùng nói: "Đã khuya lắm rồi, ngươi nên trở về ngủ đi."

Khúc Tùng Cố có chút do dự: "Đệ cũng không phải rất buồn ngủ."

"Ngày mai lại đến." Chu Quyết Vân nhìn y nói. Trong giọng điệu không hề có ý từ chối.

Hắn từ trước đến giờ không yêu cầu Khúc Tùng Cố làm gì, chơi với một người như tiểu thế tử, ngược lại lúc này nói như vậy rất hữu dụng.

Khúc Tùng Cố ngồi bên bàn nghịch, lúc lắc đầu nhìn hắn hỏi: "Ngày mai ta lại tới tìm huynh được không?"

Chu Quyết Vân cười nói: "Được."

Khúc Tùng Cố đứng dậy, dùng bộ dạng của một tiểu đại nhân vỗ vỗ y phục, rất có quy củ nói một tiếng tái kiến.

Chu Quyết Vân sờ sờ đỉnh đầu y: "Lần sau nếu còn cùng người khác chơi cờ tuyệt đối không được bỏ dở giữa chừng nữa."

Khúc Tùng Cố có chút không hiểu nhìn hắn.

"Đó là điềm xấu." Chu Quyết Vân hướng y giải thích.

Khúc Tùng Cố đáp ứng nhưng hiển nhiên là không hiểu hắn muốn nói cái gì. Một tiểu hài tử thì có thể hiểu cái gì đây.

Khúc Tùng Cố đi rồi, một ngày của Chu Quyết Vân mới thật sự bắt đầu.

Hắn muốn bắt đầu luyện nội công lại từ đầu, thông khinh mạch, dưỡng khí, đột phá. May mắn là hắn đã luyện qua một lần, mọi quá trình cần phải trải qua hắn đã lắm rõ trong lòng. Bây giờ chỉ cần bỏ công sức tu luyện, có thể bới đi một cửa tìm hiểu này.

Hắn đã sắp quên mất những ngày trong cơ thể không có một chút nội lực là cảm giác như thế nào. Cơ thể khó chịu, thất khiếu trì độn, cảm giác thật không được tự nhiên. Đã nhiều ngày như vậy mà hắn cũng không thể nào quen được.

Ơ đời trước, Chu Quyết Vân hai mươi mốt tuổi nhập môn, vào sư mộn xem như rất muộn, lại bái phải một người sư phụ bạc mệnh, dạy hắn chưa đến một năm đã viên tịch, hắn chờ phân xứng thêm mấy tháng cũng không có ai dạy hắn căn bản luyện công. Lắc lư mãi đến năm hai mươi bốn tuổi hắn mới có thể đột phá một tầng nội công.

Chu Quyết Vân tốt xấu gì cũng có mười đời phật duyên, con đường sau khi nhập môn dễ hơn rất nhiều. Luyện đến ba tầng kim thân cũng không cần tới sáu mươi năm. Thời điểm hắn đạt đến tam trọng kim thân, trưởng môn phương trượng của hắn đã tu luyện được ba trăm năm, tu vị so ra cũng chỉ bằng hắn.

Mà tại thời điểm đó hắn đã cùng Trần Thanh dây dưa mười năm.

Từ tam trọng kim thân trở lên, Chu Quyết Vân dần đạt đến lúc đại viên mãn, chỉ cần vượt qua kiếp nạn phải chịu bảy đạo thiên lôi độ kiếp là hắn có thể đứng vào hàng ngũ thần tiên. Từ trưởng môn phương trượng cho đến đứa trẻ quét dọn giữ cửa, không có bất luận người nào cảm thấy Chu Quyết Vân sẽ thất bại.

Không biết từ thời điểm nào bắt đầu, Chu Quyết Vân đã sớm trở thành kỳ vọng của người tu phật.

Nhưng mà Chu Quyết Vân lại thất bại, còn là loại triệt để thất bại, đến mức thân bại danh liệt.

Chưởng môn phương trượng chết, hắn thủ bên linh cữu bảy ngày bảy đêm, khi hắn ra khỏi từ đường thì trời đất bỗng nhiên thay đổi. Rất nhiều tội đáng bị sử phạt cứ như vậy từng tội từng tội đổ lên trên đầu hắn, khi sư diệt tổ, sa vào nhục dục, mổ gà lấy trứng trộm đi sở học một đời của sư phụ và chưởng môn phương trượng.

Tất cả những chuyện này không thể nào giải thích được, cũng không có bất kỳ dấu vết nào. Thời điểm Trần Thanh hô hào dưới chân núi cổ, dẫn theo nhóm người Chung Mậu tiến lên núi, hắn bỗng nhiên minh bạch.

Tại trong thời điểm hai phe đấu đá qua lại, Trần Thanh chắng qua là đưa ra lựa chọn cuối cùng.

Nhiều năm qua lại dây dưa như vậy, Chu Quyết Vân trong lòng không phải là không minh bạch, hắn có thể dự đoán được là Trần Thanh sẽ thiên về lợi ích, lại không thể nào đoán được rằng, tại thời điểm Trần Thanh vì lợi ích, sẽ thuận tiên một cước đem hắn đá xuống vũng bùn.

Rất tốt!

Thế nhân luôn cảm thấy phật yêu chúng sinh, sẽ bao dung tất cả mọi loài sinh linh trên trái đất, chẳng sợ bọn họ dơ bẩn.

Thúi lắm.

Phật dựa vào cái gì phải bao dung a, ngươi thì tính là cái thá gì.

Chu Quyết Vân hiểu theo nghĩa này, phật tổ cho hắn được trọng sinh một lần, trả hết ân tình vô tình thiếu của người ta, kỳ thật chính là nhựng hắn có thù báo thù có oán báo oán, đem nhưng việc đó mau chóng làm cho xong, tránh cho ngày sau xuất hiện tâm ma làm chậm trễ việc tu hành.

Phật là không thể nổi nóng sao, phật bồi dưỡng mười đời đệ tử thế nhưng phải dừng lại ở đời cuối cùng, chẳng lẽ còn muốn phật cho con cháu ngươi được hồng phúc tề thiên sao?

Đại thiện giải thích ở một mặt khác, cũng chính là hờ hững, trách nhiệm gách vác của mỗi người, đó chính là một điểm ánh sáng lạnh lùng linh tinh mà thôi.

Chu Quyết Vân nói tấm trí hắn không hề mang theo một tia thù hận nào cả sẽ không có ai tin tưởng hắn, ngay cả bản thân hắn cũng sẽ không tin.

Vốn đang cố áp chế cơn giận điên cuồng của bản thân, ngay thời điểm vừa nhìn thấy Khúc Tùng Cố, sự giận dữ trong lòng hắn liền biến mất một cách khó hiểu, làm cho người ta có cảm giác như nó chưa từng tồn tại.

Giờ hắn mới bắt đầu tự xem xét lại, chính bản thân hắn cũng không phải một người lương thiện gì, hắn bị như vậy có lẽ là xứng đáng đi.

Nói cho cùng thì chỉ có một mình tiểu thế tử là oan uổng nhất, y là một người chính trực và hết sức chân thành.

Hắn ngồi tĩnh toạ cũng chậm rãi đem kiếp trước cùng chuyện kim thế suy nghĩ cẩn thận, từng gương mặt chợt léo lên trong đầu, hắn suy nghĩ những chuện này nhưng tâm vẫn tĩnh, nhiều năm tu luyện đã sớm khiến hắn luyện được đến cảnh giới xuất thần nhập hoá. Một cỗ khí mỏng manh chợt xuất hiện ở đan điền, rất nhanh sau đó liền biến mất.

Ngọn lửa đã được thắp lên.

Còn lại có thể chậm rãi đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam