Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sang ngày hôm sau em, Phát và thầy có được mời đến phỏng vấn, trò chuyện (kiểu chỉ là đặt cấu hỏi cho mấy anh và trơi trò chơi ý).

Nhìn em vẫn còn ngủ say trong lòng mình, môi chu chu mà không khỏi cảm thán em dễ thương vãi.
Đột nhiên tiếng báo thức điện thoại vang lên anh giật mình, em cũng khẽ cựa quậy mà mơ màng tỉnh giấc.

"Thầy sang chưa"_ giọng em lè nhè vẫn còn ngái ngủ.

"Chưa,bạn như vậy hay nghỉ ngơi đi"_ anh thấy em như vậy không ổn người thì bé tí tẹo mà suốt ngày hành thế chịu sao nổi, còn chưa nói vết thương nữa.

"Điên à, không được"_ em bác bỏ ngay ý kiến của anh.

"Saooooo"

"Không được đâu thầy mắng với cả......thôi nhiều lý do lắm"_ em nhất quyết không bỏ đâu.

"Nhưng nhìn lại mình xem còn chỗ nào lành lặn không"_ anh cau mày nhìn em.

"Quen rồi, đánh nhau suốt bạn biết thừa còn gì, sợ đéo gì che được hết"_nhìn anh lo lắng em liền an ủi.

"Tôi đi vệ sinh cá nhân, thầy mà gọi thì đợi tôi nhá"_nói xong em chạy vào nhà vệ sinh.

"Đừng nói gì cho thầy biết nháaa"_ em từ nhà vệ sinh ngó đầu ra dặn dò anh.

"Connnn oiiiiiii, xong chưa con"_ giọng thầy nội lực hét từ phòng khách đến nhà vệ sinh cách âm vẫn nghe được

"Thầy ơi con đây"_ anh chạy từ phòng ngủ ra, lon ta lon ton.

"Con ơi con chạy cái tướng gì thế hả con........hahahahaha"_thầy thấy anh chạy tướng thấy cưng mà cười nghiêng ngả.

"Thôi....thầy đừng cười nữa thầy"_ anh ngại ngùng mà lên tiếng.

"Uhum... được rồi không cười nữa, mà Su đâu con"_thầy chấn tính lại, quay qua quay lại không thấy em đâu liền hỏi.

"Bạn....."

"Con chào thầy"_chưa đợi anh nói xong câu em đã đi ra rồi cất tiếng.

"À ok, đầy đủ cả rồi mình đi thôi nhỉ"

"Ăn sáng thôi là ăn sáng thôi "_ thầy vừa đi vừa nhảy vừa hát.

"Ăn mới có sức làm việc, mấy đứa nhớ chưa"_đang đi thầy quay lại nhắc nhở.

"Vâng"_cả hai đáp lại lờ thầy.

Lúc đang đi anh liên tục nhìn sang em xem em ổn không, thương vãi cứ như thế sao mà lên cân được, là bạn của em đủ lâu để anh đủ hiểu em như thế nào. Em rất ít khi khóc, em luôn tỏ ra mình mạnh mẽ nhưng sâu trong em là một cơn người hay suy nghĩ nhiều, tự giải quyết mọi chuyện một mình dùng sự im lặng để ăn ủi bản thân. Em không muốn ai thấy được mặt yếu đuối của mình, những lần thầy la hay mắng em sợ lên mới nghĩ ra cách là khóc để thầy thương. Chứ anh chưa bao giờ thấy em khóc thật với cảm xúc của mình với ai dù là người thầy thân thiết với em.

"Su ăn đi con"_thầy thấy em cứ ngồi ì đấy mà không ăn gì.

"........................"

"Su nhai đi không ngậm đâu conn"_ một lúc sau thầy nhìn lên đúng là em ăn rồi nhưng mà lại ngậm không chịu nhai như em bé ý.

"Vânggggg"_ em nghe thầy nhắc thì trả lời, em cũng không hiểu mình bị sao luôn ý bình thường ăn như chết đói ý mà giờ nhìn gì cũng không muốn ăn.

"Phát đút Su nó ăn hộ tao cái"_lúc sau thầy thấy em vẫn không ăn liền nhờ đến anh

"Ơ.....thôi thầy con..."

Em nghe đến nhờ anh thì thôi, bình thường thì không sao đâu nhưng giờ anh công khai người yêu rồi, em cũng không thân thiết quá với anh dạo đây nữa. Chuyện tối qua là ngoài ý muốn hoi

Anh thấy em có ý không muốn thì có chút ngơ bình thường em làm nũng với anh suốt mà dạo này em còn kiểu né anh.

"Mày ăn đi, lười ăn vừa thôi chứ tao nói này tý quay xong về nhà cân cho tao, mất một lạng thì tao sử"_ thầy hơi bực rồi đấy dạo này nó lười ăn lắm, còn chạy show nhiều mà không ăn thì chịu được à. Thầy dùng từ kẹo mút để miêu tả nó là ấy lắm rồi không chứ nhẽ giờ gọi là xiên que à.

Thấy thầy như thế em liền chạy sang chỗ thầy ôm thầy làm nũng. Thầy đút cho ăn bình thường em không trẻ con vậy đâu tại nó là hôm nay thôi

"Nào ăn xong thì uống thuốc đi"

"Ơ...sao thầy biết con...ốm"_em giấu rồi mà, cũng có tỏ ra mệt mỏi gì đâu còn lời nhoi như mọi ngày mà.

"Tao lại lạ mày quá ha con, diễn cũng tốt đấy nhưng không qua mắt được thầy đâu con"_ thầy lạ gì nó nữa ở với nó chưa đủ lâu hay gì mà không biết.

"Nào uống đi con"_ ăn xong rồi thầy đưa thuốc mà em không chịu uống

"Không đâu thầy...đắng lắm"_ em mếu máo nhìn thầy mà trả treo

"Nào uống đi không thầy quay gửi các bạn Sukem xem đấy"_ chiêu cuối thầy tung ra, thầy lấy điện thoại quay em

"Ơ... nhưng đắng lắm thầy"

"Này"_anh đưa ra cho em cây kẹo mút

Em ngơ vài đây khi anh đưa kẹo cho mình, bình thường em cũng toàn đòi ăn kẹo khi uống thuốc thôi, anh vẫn nhớ và mang.

"À đấy có kẹo rồi uống đi con, như con nít ý"

/Khổ lắm cơ/
___________ăn xong__________

Ba thầy trò đã đến nơi để quay, đập vào mắt ba người là những đôi dép dễ thương vãi nhe, bên ngoài được bao phủ bởi lông mềm. Em nhanh chân xỏ đôi dép gấu trắng chạy lon ton vào trước, nhìn em cứ bị dưỡng thê ý thề xinh vãi kiểu hôm nay ban tổ chức cũng bảo là ăn mặc bình thường những bộ mà mọi người hay mặc thôi, em cũng nghe mà chỉ mặc áo hoodie trắng với quần vải ống rộng màu xám thôi.

"Bông ơi con đi đôi gấu trúc đi, thầy đi gấu nâu cho"

"Vâng"

Đến lúc quay theo sắp xếp chỗ ngồi theo sau: em xong đến anh rồi đến thầy, chị MC lần lượt đặt ra câu hỏi cho từng người.

MC:" Su em nghĩ sao về việc các bạn fan quan tâm đến Phát nhiều hơn em và những lời bình luận ác ý về em"

/What???? Hỏi cái đéo gì vậy/ đấy là suy nghĩ của anh khi nghe xong câu hỏi, cái câu hỏi vô duyên vãi.

Em nghe xong cũng thấy hơi kỳ sao lại hỏi câu này, em không quan tâm các bạn ủng hộ Phát hơn em, em biết em không nổi bằng bạn lên em cũng đang cố gắng.

Em quay sang nhìn anh, anh cũng đang nhìn em và cũng nhìn ra em đang bối rối như nào ánh mắt em như đâm thẳng vào tim anh vậy, em không khóc nhưng nó lại ẩn sâu trong đôi mắt đấy những vết xước. Anh biết em là người không dễ khóc mà còn mạnh mẽ nữa, không như anh anh lại có phần yếu đuối, nhìn thấy em khóc là rất ít khi nhưng em đã có lần bỏ ra lớp vỏ bọc mạnh mẽ ấy mà khóc oà với anh, điều khiến em khóc lớn như vậy chẳng có gì xa lạ ngoài những lời chỉ trích ấy. Nó cũng chỉ mới xảy ra không lâu. Hôm đấy em giải toả hết với anh, em nói em cảm thấy bất lực với chính mình đã cố gắng đến vậy rồi, nhưng kết quả nó vẫn làm em không hài lòng mà tự trách, em nói em không giỏi, anh tự hỏi sao em lại chịu đựng giỏi như vậy . Sau ngày hôm đó em cũng xin nghỉ học để ổn định tinh thần của mình.

Anh biết em hay nói không để ý những lời nói đó đâu, nhưng đêm nào ánh cũng bắt gặp em đọc những bình luận đó. Nó như nuốt chửng lấy tâm trí em, muốn thoát ra mà chẳng được.

"Câu hỏi này mình xin phép để học trò mình không trả lời được không"_ giọng nói của thầy vang lên, thầy sau khi nghe cũng đơ luôn ????? vãi sao lại hỏi như thế, nhìn sang là biết trò của mình không ổn rồi.

________________________________

Xin tạm dừng ở đây nhé 😁
Mà kiểu chap này là mỗi ngày viết một ít lên hơi dài á ( mấy nghìn chữ á )
Mà tại hôm nay nhà tôi mất điện từ 6 rưỡi sáng đến 5h chiều lận
Lên ngôi lên viết cho mọi người 😁😁
Lướt mấy vd suy về Otp mà nó suyyyyyyy cực ý😭😭

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình
Mà mình thích đọc comment của mọi người lắm á🥺🥺🥺

❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️

PhatSu Phatsu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu
Phatsu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu PhatSu.

🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭🐢🍭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro