Chương 1207: Mang lòng khác nhau 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Lạc nghiêng đầu suy tư cả buổi, lúc sau như cười mà không cười nhìn Mặc Vân Phong.

Tiếp xúc với ánh mắt của Tô Lạc, nội tâm Mặc Vân Phong có chút rùng mình.

Nữ nhân này con mắt rất sáng, rất thanh tịnh, dường như cái nhìn này có thể nhìn thấu bí mật sâu trong lòng người. Dù hắn là cường giả tu vi cấp chín cũng có chút không trấn định.

Tô Lạc khóe môi giơ lên nhàn nhạt: "Vị Ương Cung? Nghe nói nơi đó sông núi tú lệ, cảnh sắc động lòng người?"

Mặc Vân Phong liền vội vàng gật đầu: "Đúng như vậy, Tô cô nương đến, khẳng định sẽ thích cảnh trí Vị Ương Cung."

Mặc Vân Tinh bên cạnh lạnh lùng cười. Đến đi, đã đến Vị Ương Cung là đã đến địa bàn của nàng, nàng là chủ nhà tuyệt đối sẽ hảo hảo chiêu đãi Tô lạc.

"Không muốn đi!" Tử Nghiên âm thầm nắm chặt cánh tay Tô Lạc, "Đi là chẳng khác nào dê vào miệng cọp, người là dao thớt ta là thịt cá! Ngươi phải hiểu rõ điều này!"

Tô Lạc cười cười với Tử Nghiên, "Giang hồ đồn đại Vị Ương Cung là danh môn chính phái, xưa nay hành hiệp trượng nghĩa, thanh danh vô cùng tốt, sao lại làm loại chuyện này." Tô Lạc nghiêng đầu nhìn Mặc Vân Phong, khóe mắt cong cong, khóe miệng câu ra cười "Mặc công tử, ta nói có đúng không?"

Mặc Vân Phong mặt mũi tươi cười, liên tục nói: "Tô cô nương nói rất đúng, các vị đến Vị Ương Cung du ngoạn mấy ngày, đến lúc đó Vị Ương Cung nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi, sẽ không để cho các vị chịu một chút ủy khuất."

Trong "các vị" này, không bao gồm người tên Tô Lạc.

Máu Tô Lạc chính là bảo bối cực hiếm, người bình thường uống có thể kéo dài tuổi thọ, người bệnh nặng uống có thể không thuốc mà khỏi, người tu luyện uống có thể nâng cao tu vi! Cực phẩm huyết dịch như thế, Vị Ương Cung há có thể để người khác chiếm lấy?

Gia chủ sớm có lời truyền xuống, không tiếc bất cứ giá nào, phải đem nữ nhân tên Tô Lạc kia về Vị Ương Cung, nuôi làm "Huyết nhân dược!"

Hơn nữa phải nhanh, vì tin tức chưa hẳn giấu diếm được. cho nên trước khi các thế gia khác động tay, phải khống chế được Tô Lạc.

Tô Lạc tựa hồ hoàn toàn không thấy đáy mắt hắn chợt lóe lên ý cười giả tạo, khóe môi có chút câu lên: "Mặc công tử đã thịnh tình mời, nếu như chúng ta không đi cũng có chút áy náy."

"Tô cô nương lí lẽ minh bạch, khéo hiểu lòng người, không hổ là bông hoa yêu kiều bên Nam Cung Lưu Vân, so với muội muội không nên thân của ta nhất định tốt hơn nhiều." một bên Mặc Vân Phong lôi kéo Mặc Vân Tinh.

Đáng tiếc lúc này đầu tóc giống như cái ổ gà của Mặc Vân Tinh rất gây chú ý, che đi hơn phân nửa khuôn mặt của nàng, thoạt nhìn vừa xấu xí vừa buồn cười, đâu còn vị Mặc gia tam tiểu thư xinh đẹp khả ái trước kia nữa?

Tô Lạc cười như không cười nhìn bọn hắn.

Kỳ thật Tô Lạc biết, lần này Vị Ương Cung đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi.

Vị Ương Cung dốc toàn bộ lực lượng, chính là vì chặn đường nàng. Đừng nhìn Mặc Vân Phong thái độ tốt, kỳ thật bọn họ là tiên lễ hậu binh. Lần này Mặc Vân Phong nếu mời không thành, tiếp theo nhất định sẽ dùng vũ lực.

Cũng không phải Tô Lạc không dám chiến đấu, mà là Vị Ương Cung dốc toàn lực lượng, thực lực quá mức cường đại, hơn nữa Nam Cung Lưu Vân bị thương vẫn chưa dưỡng thương tốt, hiện tại liều mạng đúng là không khôn ngoan. Huống chi, cao thủ so chiêu, kẻ đần mới dùng đao kiếm, Tô Lạc là người thông minh như vậy, tự nhiên có kế hoạch của nàng.

Tô Lạc và Mặc Vân Phong ánh mắt giao nhau, đáy mắt hai người đều có tính toán.

Mặc Vân Phong thấy Tô Lạc đáp ứng, liền đem ánh mắt rơi trên người Nam Cung Lưu Vân: "Nam Cung huynh..."

"Lạc Lạc có thể thay ta toàn quyền quyết định." Nam Cung Lưu Vân mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro