Chương 1208: Mang lòng khác nhau 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Nam Cung Lưu Vân hoàn toàn toàn tín nhiệm Tô Lạc như thế, Mặc Vân Phong cũng không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng, hắn chỉ bất đắc dĩ xoa đầu Mặc Vân Tinh.

Không sao, Tô Lạc nhất định sẽ trở thành "Huyết nhân dược" của Vị Ương Cung, đến lúc đó muội muội sắc dụ nhiều hơn với Nam Cung huynh là được. Mặc Vân Phong trong lòng tính toán như thế.

"Hai người bọn họ..." Tô Lạc bộ dáng tươi cười đầy thâm ý, nhìn hai người Bắc Thần Ảnh.

Tô Lạc lời còn chưa dứt, Mặc Vân Phong liền cười nói tiếp: "Huyền Linh yến rất là hiếm, chẳng lẽ Bắc Thần huynh cùng Tử Nghiên muội không thấy hứng thú? Trăm năm khó gặp, nói cái gì thì cũng phải đi xem náo nhiệt, Bắc Thần huynh, Tử Nghiên muội, các ngươi nói có đúng hay không?"

Bắc Thần Ảnh lần này nhanh miệng đáp ứng: "Được, đi thì đi thôi, Vị Ương Cung cũng không phải đầm rồng hang hổ, sao ta phải sợ chứ?"

Tử Nghiên cũng tỏ vẻ nguyện ý đi cùng.

Tô Lạc chợt cảm thấy cạn lời. Sao cả hai lại đi theo, ai trở về mật báo, hai cái đồ đần. Mặc dù biết bọn họ là lo lắng cho nàng và Nam Cung Lưu Vân, Tô Lạc cảm thấy phiền muộn cực kỳ.

Bắc Thần Ảnh nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh sáng như tuyết: "Tẩu tử, ngươi sao lại có vẻ mặt kia? Không chào đón ta đi cùng sao?"

"Đần." Tô Lạc trực tiếp ném ra một chữ, quay người đi đến bên người Nam Cung Lưu Vân.

Bắc Thần Ảnh sờ sờ mũi, bất đắc dĩ cười khổ. Hắn biết Tô Lạc muốn bọn hắn tách ra, muốn bọn hắn an an toàn toàn, nhưng là hắn sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ dê vào miệng cọp?

Lúc này Mặc Vân Phong tâm tình vô cùng tốt.

Vốn cho rằng phải dùng vũ lực, cho rằng thương vong không thể tránh khỏi, hiện tại lại không phí người nào đưa toàn bộ bọn chúng đến Vị Ương Cung, mua bán có lợi như vậy, hắn lãi to rồi.

Một đoàn người tâm tư khác nhau, quy mô lớn hướng đến Vị Ương Cung.

Trên đường, Tô Lạc nhiều lần thăm dò, nàng quả thật phát hiện Vị Ương Cung phái ra mai phục, những người này thực lực cũng không tệ, nếu như không phải Tô Lạc lợi dụng thuấn di mà tránh nhanh, thì đã sớm bị phát hiện vô số lần.

"Chạy không thoát." Tô Lạc cho Nam Cung Lưu Vân đáp án.

"An tâm một chút chớ vội." Nam Cung Lưu Vân đem Tô Lạc ôm vào trong ngực, "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày này."

Tô Lạc tựa vào vòm ngực rộng lớn của hắn. rầu rĩ nói, "Chỉ sợ bọn họ sẽ không cho chúng ta bao nhiêu thời gian."

Hiện tại hai bên còn chưa vạch mặt, trên mặt còn nói cười vui vẻ, nhưng nội tâm như thế nào hai bên đều rất rõ.

Nam Cung Lưu Vân buồn cười mà bóp cái mũi Tô Lạc: "Cũng có lúc ngươi lo lắng sao? Thật sự hiếm thấy."

"Còn không phải bởi vì tu vi của ngươi chưa khôi phục? Nếu như ngươi khôi phục thực lực, thiên hạ này ta đây còn sợ ai?" Tô Lạc giương khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay lên, nói điều đương nhiên.

Những lời này nghe vào trong tai Nam Cung Lưu Vân, thật sự rất hưởng thụ, cái khuôn mặt kia xưa nay lạnh lùng như băng nay hiếm khi hiện lên nét cười, vui tươi hớn hở giống như kẻ ngốc.

"Bổn vương thấy Lạc nha đầu thật là thông minh, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp qua mấy ngày này, có phải hay không?" Nam Cung Lưu Vân tâm tình rất tốt.

Tô Lạc nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Ngươi xác định ngươi không hứng thú với vị Mặc tam tiểu thư kia?"

Nam Cung Lưu Vân tức giận mà búng cái trán nàng: "Bổn vương chỉ có hứng thú với ngươi."

Tô Lạc trừng hắn, bất quá lập tức bật cười ra tiếng: "Tốt, ngươi đã không hứng thú với nàng ta, ta đây liền tự do chỉnh nàng. Hừ hừ, dám mắng cô nương ta, nàng thật sự chán sống!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro