Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên bờ sông quá lạnh, lạnh đến mức Cố Nhất Dã ngồi trong vòng tay của Dương Chấn vẫn run lên, mũi đỏ bừng, trên mặt nhòe nhoẹt nước mắt, nhìn rất buồn cười. Dương Chấn cũng không khá hơn là bao, hắn nhét Cố Nhất Dã vào ghế phụ rồi tự mình ngồi vào ghế lái chính.

Cố Nhất Dã từ trước đến giờ rất ít khóc, đừng nói đến việc khóc đến mất sạch hình tượng như vậy. Cố Nhất Dã nhớ rằng Dương Chấn đã từng nói rằng hắn ghét những omega hay khóc, nhưng anh có thể làm gì được? Anh không thể cả đời đều không khóc.

Dương Chấn thực sự ghét những omega hay khóc, khóc lóc có thể giải quyết vấn đề gì? Không thể. Nhưng hắn thích Cố Nhất Dã, dù Cố Nhất Dã khóc hay cười, hắn đều thích cả.

Khóc không giải quyết được vấn đề thì sao chứ? Cứ để Dương Chấn tới giải quyết, dù trời có sụp xuống thì sao chứ? Hắn có thể chịu được, ngay cả khi Cố Nhất Dã không cần tới.

Dương Chấn xoa hai bàn tay vào nhau để sưởi ấm, sau đó đặt lòng bàn tay vào trong áo của Cố Nhất Dã. Cố Nhất Dã sợ hãi co người lại, lòng bàn tay chai sạn dán sát vào bụng anh mang đến cảm giác thật ấm áp.

"Anh đang làm gì?"

"Em vẫn còn đau bụng à? Làm thế này sẽ khiến em thoải mái hơn chứ?"

Trên mặt Cố Nhất Dã vẫn còn đầy nước mắt, nhưng anh không thể kìm được mà bật cười. Anh cảm thấy Dương Chấn thật ngốc nghếch.

"Không, em đói, không phải đau bụng kinh."

Dương Chấn ngượng nghịu mỉm cười, lại không nhịn được cúi người về phía trước hôn lên môi Cố Nhất Dã. Mùi đào thơm ngát đọng trên chóp mũi khi hắn chạm vào miếng dán ức chế mùi trên gáy anh.

Nơi này thực sự quá phù hợp, không có một bóng người, đến bóng ma cũng không có. Kể cả thời gian và địa điểm đều hợp lý.

Cố Nhất Dã trở nên táo bạo hơn, hôn xong liền quấn lấy người Dương Chấn. Đồng phục họ đang mặc trên người vẫn chưa cởi ra. Cố Nhất Dã cúi người cởi cúc thắt lưng và quần của Dương Chấn, nhưng bị hắn giữ lại, "Đừng nghịch."

"Anh không muốn?"

"Tất nhiên, nhưng trước tiên phải giải quyết việc đau dạ dày của em đã."

"Không, giải quyết chuyện này trước đi." Cố Nhất Dã khó khăn cởi bỏ quần tây, cọ sát đáy chậu vào dương vật của Dương Chấn, khẽ rên rỉ, không ngừng cọ xát cho đến khi lỗ hậu của anh tự động tiết ra mật dịch, Dương Chấn rên lên theo từng động tác của anh.

"Ừm~..." Dương Chấn liếm cằm Cố Nhất Dã, một tay cọ xát bộ phận sinh dục của Cố Nhất Dã, tay còn lại véo vào vú anh.

Cố Nhất Dã sướng đến phát run.

Khi Dương Chấn cắm vào, Cố Nhất Dã co quắp ngón chân lại vì đau. Anh nằm lên vai Dương Chấn, không ngừng thở hổn hển, một lúc sau mới thả lỏng và bắt đầu tự mình di chuyển. Tay Dương Chấn chui vào trong quần áo, véo đầu vú trêu chọc. Cố Nhất Dã không biết làm gì. Anh không tìm được điểm cực khoái nên cắn vào dái tai Dương Chấn, rên rỉ gọi tên hắn, giống như hồ ly tinh bị mê hoặc.

"Dương Chấn..."

"Dương Chấn, nhanh lên..."

Dương Chấn hít sâu một hơi, nhéo thắt lưng Cố Nhất Dã nhanh chóng đỉnh lên, đem người kia đến cao trào, mài vào thành ruột bên trong mà đâm tới. Cố Nhất Dã run rẩy trên vai hắn, liên tục rên rỉ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Anh thở hổn hển nhưng không cho Dương Chấn động nữa, anh đã biết cách di chuyển để làm cho cơn cực khoái đến nhanh hơn.

Cơn gió cuối thu từ cửa sổ xe lùa vào, lông mi của Cố Nhất Dã ướt đẫm, anh mò mẫm lấy ra một điếu thuốc khác rồi châm lửa. Dương Chấn si mê nhìn biểu cảm sau cao trào của anh, "Tiểu Dã, cai thuốc lá đi."

"Ừ." Cố Nhất Dã uể oải đáp. Anh hít một hơi từ điếu thuốc, "Hút lần cuối cùng." Anh di chuyển eo lên xuống, nuốt lấy dương vật của Dương Chấn vào trong hậu huyệt, hút một ngụm lại động eo một lần, sướng đến mức da đầu tê dại.

Dương Chấn bị ma sát không chịu nổi, đoạt lấy điếu thuốc đang tàn trên tay Cố Nhất Dã, hút vào một hơi thật mạnh, ho sặc sụa, lại ôm lấy gáy Cố Nhất Dã mà hôn xuống, thân dưới không ngừng đẩy lên.

Cố Nhất Dã lại bắt đầu la hét, giống như chết đuối, lúc thì cầu xin lòng thương xót, lúc lại yêu cầu Dương Chấn làm việc chăm chỉ hơn.

Yêu như thế nào mà điên cuồng đến mức muốn giết chết đối phương? Không, Cố Nhất Dã nghĩ, anh sẽ không bao giờ làm thế. Anh lúc nào cũng thích cùng Dương Chấn làm tình, mỗi lần đạt cực khoái đều tưởng mình sắp chết, giống như bây giờ, bị Dương Chấn thao đến mức hai chân không thể khép lại, hậu huyệt đáng sợ vẫn đang co rút, bụng nhỏ chứa đầy tinh dịch, cao trào đến khiến đầu óc trắng xoá như tia chớp.

Thật sướng, sướng đến muốn chết. Cố Nhất Dã ôm chặt lấy Dương Chấn, vừa ôm vừa khóc nức nở, "Dương Chấn, Dương Chấn, anh ôm chặt em, ôm em, ôm em một cái, Dương Chấn, a~..."

Cổ họng anh gần như không nói nên lời. Sau khi khóc xong, cả người anh như mất nước, nhưng lại không kìm được mà đòi hỏi nhiều thêm, cho đến khi không chịu nổi nữa, thân thể xụi lơ mà trượt xuống.

***

Cố Nhất Dã khó khăn mặc quần vào, từ trên người Dương Chấn đứng lên, vừa đói vừa khát, làm anh nhớ tới một lần tham gia huấn luyện trong rừng sâu, từng bước, từng bước đều dựa vào bản năng sinh tồn mà đi qua.

Hóa ra là như vậy, hóa ra tình yêu của anh dành cho Dương Chấn cũng là bản năng sinh tồn của anh.

Dương Chấn lấy khăn giấy ra lau mồ hôi và nước mắt trên mặt Cố Nhất Dã, giọng hắn rất trầm và dịu dàng, "Em đói không?" Hắn hoàn toàn quên mất dấu răng trên cổ mà vừa rồi Cố Nhất Dã đã cắn, mồ hôi chảy xuống, đau râm ran.

"Đói..."

"Anh đưa em đi ăn tối trước."

"Được."

"Muốn ăn gì? "

"Gì cũng được, không chết đói là được."

"Lẩu cháo nhé?"

"Được." Cố Nhất Dã rất nghe lời, nói xong liền nhắm mắt lại ngủ, mí mắt anh rất mỏng, sau khi khóc xong đều đỏ bừng. Dương Chấn nắm lấy tay anh, hôn lên môi anh, mùi thuốc lá còn vương lại trên ngón tay Cố Nhất Dã.

"Tiểu Dã, chúng ta cai thuốc lá, được không?"

"Được."

Xe chạy vào nội thành, dừng lại ở một quán ăn đông người. Hai người mặc cảnh phục cùng nhau bước vào có hơi lạc điệu so với khung cảnh xung quanh. Dương Chấn dắt Cố Nhất Dã ngồi xuống bàn ăn ngoài cùng, gọi một nồi lẩu cháo hải sản cho hai người.

Cố Nhất Dã không thích hành lá, nhưng cháo hải sản đều được rắc rất nhiều hành lá, anh cau mày quan sát vài giây. Dương Chấn nhanh chóng dùng đũa gắp từng chút hành lá ra cho anh.

Cố Nhất Dã nghi hoặc nhìn Dương Chấn.

Nhắc mới nhớ, Dương Chấn chỉ nấu ăn ở nhà vài lần, trong trí nhớ của anh, hắn chưa bao giờ cho hành lá vào.

"Lúc ở học viện quân sự, anh đến nhà ăn ăn cơm, rất nhiều lần nhìn thấy em gắp hành trong đĩa ra khi đang ăn." Dương Chấn có lẽ đã nhìn ra nghi ngờ của anh nên giải thích.

"Anh đi nhà ăn, ăn cơm thì ăn đi, còn nhìn em làm gì?"

"Làm sao anh biết được anh nhìn em làm gì? Anh muốn nhìn liền nhìn thôi!" Dương Chấn nghẹn một chút, lấy ra một chiếc bát nhỏ khác, chia cháo trong bát của Cố Nhất Dã, để cho nhanh nguội, không làm bỏng miệng anh.

Cố Nhất Dã im lặng, nhưng trái tim anh đang vui sướng mà nhảy lên. Anh nhìn động tác của Dương Chấn, cầm lấy thìa và ăn một cách tự nhiên. Yêu đương là như vậy, được chăm sóc người mình yêu hay tiếp nhận sự chăm sóc của đối phương đều là hạnh phúc.

"Anh và Thái Đinh đó, anh có phải là..."

Có phải là dư tình chưa dứt hay không?

Dương Chấn đem phần Cố Nhất Dã không ăn hết sang quét sạch. Ông hắn trước kia thường nói rằng để có được một bát cơm đầy, từng hạt đều là khó khăn vất vả của bao người. Học trường quân sự, rèn luyện dã chiến, nhớ đắng quên ngọt, cái gì cũng không được thiếu.

"Anh cùng anh ta cái gì cũng đều không có."

"Xì, không phải anh đã từng yêu đương với anh ta khi còn học quân sự sao?"

"Không có đâu". Dương Chấn đứng dậy và đi thanh toán, khi quay lại, hắn lại mang Cố Nhất Dã ra đẩy trong vào xe. "Anh và anh ta không yêu đương, chỉ là nhàn rỗi nên giúp anh ta một chút."

"Giúp cái gì? Hai người cũng đâu có quen biết, anh ta dựa vào cái gì mà muốn anh giúp? Giúp được cái gì? Một sinh viên quân sự, một giáo viên, quăng tám sào cũng không tới, giúp cái gì?"

Cố Nhất Dã hùng hổ doạ người như thế, nhưng Dương Chấn lại rất vui vẻ. Hắn thắt đai an toàn, ngả ngớn nhéo nhéo vào gò má Cố Nhất Dã, "Anh nói thật mà. Em sao lại ghen như vậy chứ?"

"Mẹ kiếp, ai ghen tị? Thích nói hay không thì tuỳ." Cố Nhất Dã gạt tay Dương Chấn ra, lúng túng quay đầu ra ngoài cửa sổ.

"Aiz, lúc đó anh ta cãi nhau với bạn trai. Sau khi trò chuyện vài lần, anh cảm thấy anh ta rất dễ nói chuyện, cũng không nghĩ nhiều nên đồng ý giúp đỡ. Anh và anh ta sau đó cũng không liên hệ với nhau lần nào nữa."

"Ồ, thật dễ nói chuyện." Cố Nhất Dã bắt đầu khó chịu, "Hóa ra là đội trưởng Dương thích người như vậy, nhưng em thật không dễ nói chuyện chút nào."

"Cái này không thể so sánh được. Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, dù thế nào anh cũng thích."

Cái đầu ngốc nghếch của Dương Chấn đột nhiên được khai sáng trong một đêm, mỗi một câu nói ra đều khiến người ta không biết làm cách nào chống đỡ.

Cố Nhất Dã bất lực trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói gì, ngả người ra ghế nghỉ ngơi.

***

Khi anh tỉnh dậy, chiếc xe đã chạy vào gara ở nhà. Không phải là căn nhà cũ của anh.

Tối hôm qua Cố Nhất Dã ngủ không ngon, hôm nay lại chạy ra ngoài cả ngày, lúc này rất buồn ngủ, anh cởi giày, vào nhà, lập tức cầm áo ngủ bước vào phòng tắm, tuỳ tiện tắm rửa qua loa sau đó liền chui vào ổ chăn ngủ.

Sau khi đọc một số tài liệu do Trần Vũ gửi qua, Dương Chấn bước vào phòng liền thấy Cố Nhất Dã đã ngủ say.

Cảnh sát gìn giữ hòa bình sẽ có kết quả đánh giá vào tuần sau, hôm nay vốn dĩ hắn muốn nói với Cố Nhất Dã, nhưng giờ có vẻ như không thể.

Trong lòng có chút hụt hẫng, cảm thấy hai người đã nói rõ ràng mọi chuyện, có thể làm thêm chút gì đó, nhưng Cố Nhất Dã vẫn ngủ trong phòng riêng của anh. Có điều Dương Chấn vẫn là Dương Chấn, một vị lãnh chúa nhỏ bé lớn lên trong quân đội, da mặt rất dày, sau khi tắm xong, hắn đem cơ thể nóng hừng hực chui vào chăn Cố Nhất Dã.

Một luồng nhiệt xông lên sau lưng, Cố Nhất Dã sững sờ quay người lại, liền được ôm vào một vòng tay rất rộng và ấm áp. Cố Nhất Dã có chút ngượng ngùng, đẩy nhẹ một cái và hỏi bằng giọng mũi nặng nề, "Anh làm gì ở đây?"

"Không làm gì, chỉ là ôm vợ mình ngủ thôi, có ý kiến gì không?"

"Nhàm chán." Cố Nhất Dã cười mắng, nhưng lại thành thật đưa tay ôm eo Dương Chấn, mặt rúc ở bên cổ hắn, ngủ ngon lành.

Buổi sáng tỉnh dậy, anh đang bị Dương Chấn ôm lấy từ phía sau. Cố Nhất Dã vặn người, nhưng lại bị Dương Chấn giữ chặt hơn. Hoá ra ngủ chung cảm giác tốt như vậy, Dương Chấn cười trộm, tại sao hắn lại không biết sớm hơn? Sớm một chút phát hiện ra mình thích Cố Nhất Dã, chẳng phải hắn có thể tận hưởng cuộc sống như thế này sớm hơn sao?

"Dậy thôi ..." Cố Nhất Dã muốn gỡ tay Dương Chấn trên bụng mình, nhưng dùng sức thế nào cũng không gỡ được. Người đàn ông này cố tình làm vậy. Anh quay lại đối mặt với Dương Chấn và đưa tay lên ngực hắn đẩy mạnh, "Dương Chấn! Đừng nghịch nữa, em phải dậy rồi. Hôm nay còn có một vụ án phải theo dõi."

"Chà ..." Dương Chấn hôn lên trán Cố Nhất Dã, "Một lát nữa thôi." Sau đó, khi cả hai nằm nghiêng đối mặt với nhau, Dương Chấn nhấc đầu gối của Cố Nhất Dã lên bằng một tay, đặt lên đũng quần của mình. Cố Nhất Dã lập tức hiểu được hắn muốn làm gì.

"Đừng, a ..." Lời còn chưa nói xong, Dương Chấn đã đỡ lấy dương vật chính mình, một lời cũng không nói mà cắm vào. Cố Nhất Dã theo phản xạ ôm lấy cổ của Dương Chấn, khó chịu cau chặt chân mày.

Trong lúc hoảng loạn, anh đã vô tình chạm vào miếng dán ức tin tức tố trên gáy của Dương Chấn, não lập tức nóng lên, xé nó ra. Trong phút chốc, căn phòng tràn ngập mùi tin tức tố của alpha. Cố Nhất Dã không thể kiểm soát được bản thân, tiếp tục thu nhỏ hậu huyệt.

Dương Chấn vốn dĩ chỉ định trêu chọc anh, nhưng kích thích tố của hai người lúc này đã quấn lấy nhau, hắn không phải người có thể kiềm chế bản thân, một tay ôm lấy mông Cố Nhất Dã, không biết nặng nhẹ mà đỉnh sâu vào.

Đây là lần đầu tiên hai người làm trong tư thế này, có một khoái cảm tuyệt vời. Cố Nhất Dã chỉ biết rên rỉ mê muội, một chân đặt lên eo Dương Chấn, mặt vùi vào cổ Dương Chấn, bị thao bắn đến mức một lúc lâu sau mới có thể hồi phục lại tinh thần.

Cố Nhất Dã lười biếng bò qua người Dương Chấn, vào phòng tắm tắm rửa. Lúc anh đi ra thì Dương Chấn đã tắm rửa sạch sẽ rồi, đang xem tin tức trong phòng khách. Thấy Cố Nhất Dã đi ra, Dương Chấn liền vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, "Tiểu Dã, lại đây. Anh có chuyện muốn nói với em."

Cố Nhất Dã ngoan ngoãn bước đến, bị Dương Chấn ôm vào lòng và hôn rất lâu.

Dương Chấn buông người trong lòng ra, miễn cưỡng xoa ngón tay lên đôi môi đã ửng đỏ bởi nụ hôn dài, "Anh sẽ làm bài kiểm tra vào tuần sau."

Âm thanh giống tiếng đàn Huyền Cầm trước khi kết thúc, nặng nề, rung động đến tất cả giác quan của Cố Nhất Dã.

"Ồ, ra vậy."

"Anh đăng ký trước khi kết hôn, không phải vì muốn trốn tránh em."

Giống như người bị chọc thủng tâm tư, nhưng Cố Nhất Dã vẫn giả vờ bình tĩnh, "Em biết."

"Cố Nhất Dã, nếu vượt qua bài kiểm tra, anh sẽ đi một năm. Anh sẽ tham gia vào lực lượng gìn giữ hòa bình của Liên hợp quốc. Anh có nghĩa vụ phải nói cho em biết rằng đây không phải là một công việc tốt đẹp, nhưng anh hứa với em sẽ sống sót trở về."

Cố Nhất Dã nhìn Dương Chấn, lặng lẽ chờ hắn nói tiếp.

"Nhưng anh không thể đảm bảo liệu có xảy ra việc gì ngoài ý muốn hay không, vì vậy ... Vì vậy, bây giờ em hối hận vẫn còn kịp. Nếu em vẫn muốn ly hôn, anh sẽ chấp nhận. Nhưng anh muốn em hiểu rằng, anh đồng ý ly hôn với em, không phải là vì anh không thích em."

"Dương Chấn!" Cố Nhất Dã lạnh mặt hét vào mặt hắn, "Anh, con mẹ nó có thể nói tiếng người hay không?"

Tính khí của Cố Nhất Dã chưa bao giờ thay đổi, anh không phải kiểu người ngoan ngoãn chấp nhận bất cứ điều gì người khác nói. Anh kiêu ngạo, anh hiếu thắng, thậm chí đôi khi không chấp nhận đùa cợt, đó mới chính là Cố Nhất Dã.

"Em nghe anh nói."

"Em sẽ để anh nói những lời của con người! Nói những lời của con người mà em có thể hiểu được ấy!" Cố Nhất Dã thoát khỏi bàn tay của Dương Chấn đang ôm quanh lưng mình, đôi mắt anh đỏ bừng, không cam lòng yếu thế mà nhìn trừng trừng vào Dương Chấn, nhìn đến khi Dương Chấn chột dạ, nhìn đến khi hắn cảm thấy tội lỗi, và cuối cùng cam tâm tình nguyện đầu hàng.

Không cần thắng thua trong tình yêu, cũng không cần dựa vào yêu mà tự cho quyết định của mình là đúng.

"Chờ anh trở lại, bất cứ nơi nào cũng không thể đi. Nếu em dính líu tới một alpha nào khác, điều đầu tiên anh làm khi trở về sẽ là giết chết anh ta. Em chỉ có thể là của anh. Ly hôn gì đó đều là cái rắm. Cả đời này em đều phải ở trong vòng tay anh, không thể đi đâu. Ở yên đây chờ anh trở lại, lần này em có hiểu không?"

Hai người im lặng nhìn nhau, Dương Chấn chiếm thế thượng phong, lại dùng sức ôm Cố Nhất Dã trong tay, lực tay rất mạnh khiến Cố Nhất Dã khó chịu, anh căm giận cắn chặt môi dưới, tức giận tới mức bật cười.

"Hiểu không?"

"Được."

"Được là có ý gì?"

"Hiểu rồi! Dương Chấn, anh buông tay ra, em phải đi làm!"

"Chậc chậc chậc chậc, anh đã phát hiện ra rồi. Sao em lại cứng đầu như vậy chứ? Không phải, lúc nhỏ em rất đáng yêu, nhưng càng lớn càng khó đối phó."

"Anh thích người đáng yêu thì có thể đi tìm. Em không đáng yêu, một chút cũng không đáng yêu, thật xin lỗi."

Thích đến không dừng được, cho dù tức giận cũng rất thích. Dương Chấn vỗ mông Cố Nhất Dã nói: "Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi làm."

"Ai muốn đi làm cùng anh?"

"Em quên anh ngày hôm qua không lái xe trở về? Em chịu trách nhiệm đưa anh về đại đội."

"Không rảnh, tự mình bắt taxi."

"Vậy thì anh đưa em đi làm cũng giống nhau."

"Anh đưa em đến đó? Vậy thì em làm cách nào để về nhà vào buổi tối?"

"Anh đón em không được sao? Như thế nào mà lại tranh cãi vì chuyện này? Đi thôi nào!"

"Thích." Cố Nhất Dã cúi đầu cười, tăng tốc bước về phía ga ra. Đối với chuyện Dương Chấn cũng thích mình, anh vẫn chưa thích ứng được. Cũng là chuyện bình thường thôi, vốn dĩ định thu hồi lại tình cảm của mình, nhưng đối phương lại không cho lấy lại, còn nói cũng thích mình. Là ai thì cũng cảm thấy như đang bước trên mây.

***

Tâm trạng Cố Nhất Dã rất tốt, thậm chí có thể nhận ra bằng mắt thường. Khi Lam Hạ đến đưa báo cáo, cô liếc nhìn Cố Nhất Dã mấy lần, không chỉ bởi vì nụ cười trên môi anh, mà còn là cảm giác người sống chớ gần cũng giảm đi rất nhiều.

Lam Hạ mơ hồ có thể ngửi thấy mùi tin tức tố khác trên người của Cố Nhất Dã, hơi nồng, cô đoán chắc là mùi của đội trưởng Dương.

Quả nhiên, trên thế giới này, người dù khó tính đến đâu, khi nói chuyện yêu đương đều giống nhau.

Một người khó tính như vậy, cuối cùng cũng có được trái tim của người mình yêu, lại phải nhìn đối phương bay về một nơi rất xa mình, bên kia thế giới, thật xa.

Danh sách những người vượt qua kỳ đánh giá sẽ sớm được công bố.

Tối hôm đó, Dương Chấn đưa Cố Nhất Dã về nhà dùng bữa, cả hai ngồi một bên, nghe ông nội cằn nhằn, nói rằng nếu ông biết rằng Dương Chấn sẽ kết hôn trong năm nay thì lẽ ra ông không nên đồng ý với sự lựa chọn lúc đó của hắn.

"Không sao đâu, ông nội, chỉ một năm thôi, rất nhanh sẽ qua." Cố Nhất Dã cùng ông nội uống rượu, tửu lượng của anh rất tệ. Ông nội không thích uống rượu tây, chỉ uống rượu trắng. Dương Chấn ngồi bên cạnh liên tục nhắc nhở, than vãn lão bà không làm cho hắn bớt lo.

Cố Nhất Dã nghiêng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Em làm anh lo lắng sao?"

Giống như một đứa trẻ, đáng yêu kinh khủng. Dương Chấn biết, tửu lượng của Cố Nhất Dã rất tệ, lúc này cũng đã say. Cùng ông nội uống như vậy, không say mới là lạ.

"Có phải em làm anh lo lắng không?" Cố Nhất Dã dường như tự động chặn mọi người xung quanh. Anh dựa nửa người vào vai Dương Chấn. Mặc dù Cố Nhất Dã vẫn đang ngồi trên ghế ăn, nhưng cơ thể anh sắp trượt xuống, Dương Chấn nhanh chóng đứng lên ôm lấy người.

Những người lớn tuổi trong bàn ăn đều sững sờ.

"Anh đưa em về phòng trước." Dương Chấn bế Cố Nhất Dã, xoay người nói với ông nội và ba mẹ, "Con đưa vợ con lên lầu trước, mọi người cứ ăn đi ạ."

"Được rồi, được rồi, con nhanh dìu Tiểu Dã lên đi, cũng ăn được một chút rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Buổi tối nếu Cố Nhất Dã đói bụng, mẹ sẽ chuẩn bị một số món ăn nhẹ trong tủ lạnh, con chỉ cần xuống lấy mang lên là được."

Cố Nhất Dã bĩu môi không nói tiếng nào, mặc cho Dương Chấn bế về phòng như một con búp bê. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy phòng của Dương Chấn. Khi còn bé anh thường ngủ với Dương Chấn, nhưng đó là ở đại viện. Căn nhà cũ đã phá dỡ rồi. Sau khi nhà họ Dương chuyển đi, Cố Nhất Dã chưa từng tới đây.

Căn phòng tràn ngập mùi tin tức tố của Dương Chấn, còn nồng hơn mùi rượu trắng hôm nay anh uống, nhưng cũng nhẹ nhàng, như có như không. Cố Nhất Dã đầu óc choáng váng, trong đầu hiện lên những đoạn kí ức vụn vặt.

"Anh mới là người không khiến người khác bớt lo."

Cố Nhất Dã bắt đầu nói năng lộn xộn.

"Dương Chấn! Lại đây cho em!"

"Anh là đồ cặn bã à? Anh nói anh không ở bên Thái Đinh, vậy thì anh lại càng là đồ cặn bã! Anh giúp anh ta, anh còn không biết...! Anh còn không biết em đã buồn như thế nào trong thời gian đó .. . "

"Dương Chấn! Anh như vậy sao em có thể khiến yên lòng?"

"Em bây giờ thật kỳ lạ, dạo này em trở thành đứa hay khóc rồi, Dương Chấn, anh có phải không thích em nữa không? Anh đã nói là ghét những omega hay khóc."

"Ngày anh thăng chức, em nấu rất nhiều món đợi anh về ăn, nhưng anh không về, còn đi uống rượu với người khác!"

"Anh còn nói anh muốn tìm người yêu là giáo viên. Em không phải giáo viên, em là cảnh sát, em không tốt tính, em hung dữ, em không có điểm nào khiến anh thích cả..."

"Dương Chấn, em là cảnh sát, em sẽ bắt anh!"

"Dương Chấn, em sẽ không bao giờ nấu cơm cho anh nữa!"

"Dương Chấn! Đồ khốn! Lại đây!"

Dương Chấn đứng bên giường, bởi vì lời nói của Cố Nhất Dã, khiến cả người choáng váng. Hắn nhớ mình và đồng nghiệp đã uống rượu vào buổi tối không lâu sau khi cưới. Nhớ những thứ hắn nhìn thấy trong thùng rác ngày hôm sau.

Từ đó về sau, Cố Nhất Dã không còn nấu cơm ở nhà, thậm chí phòng bếp cũng rất ít khi vào.

Dương Chấn và Cố Nhất Dã, bên tám lạng bên cửa cân. Họ không phải là những người dễ mềm lòng. Họ đã quen với việc nuốt đau khổ vào lòng. Họ sẽ không làm nũng, không tỏ ra yếu đuối bởi vì không ai xứng đáng nhìn thấy mặt yếu đuối này của họ.

Nhưng vào lúc này, Dương Chấn cảm thấy trong lòng rất đau, Cố Nhất Dã đã cầm một con dao cùn cứa vào tim hắn.

Ông nội từng nói, người đàn ông có vàng dưới gối, chỉ quỳ xuống khi lạy cha mẹ, nhưng Dương Chấn không quan tâm đến điều đó. Hắn quỳ xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng lau mặt cho Cố Nhất Dã bằng khăn ấm.

"Đừng tức giận, về sau anh sẽ nấu cơm cho em ăn."

"Tiểu Dã, hãy khóc nếu em muốn khóc, tức giận nếu em muốn giận."

"Tiểu Dã, em nên hung dữ thì tốt hơn. Như vậy anh sẽ không phải lo lắng vì sợ em bị ăn hiếp. Em không thể bị ăn hiếp."

Cố Nhất Dã không biết có nghe thấy hay không, anh liên tục đẩy và xô Dương Chấn để không cho hắn chạm vào mình. Anh nằm trên giường và vùi đầu vào chăn bông của Dương Chấn.

Nhiều người nói rằng Đội trưởng Cố rất nghiêm túc lại hung dữ, nhưng chỉ có Dương Chấn nói với anh rằng hung dữ một chút cũng tốt, để hắn không phải lo lắng về việc anh bị người khác bắt nạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro