Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trán Cố Nhất Dã chảy đầy mồ hôi. Anh có nghe thấy những lời Dương Chấn vừa nói hay không, bản thân Dương Chấn cũng không biết. Khuôn mặt người trước mặt đỏ bừng vì dục vọng, Dương Chấn nhìn thấy mà miệng lưỡi đều khô khốc.

Trong vài ngày qua, Dương Chấn phát hiện ra rằng một khi miếng dán ức chế tin tức tố bị xé bỏ, phản ứng cơ thể của Cố Nhất Dã khi bị tin tức tố của hắn đàn áp càng trở nên mãnh liệt hơn.

"Dương Chấn..."

Hốc mắt Cố Nhất Dã có chút nóng lên, anh dùng cả tay lẫn chân để cởi quần của mình, cả người quỳ bò ở trên giường, một tay nắm chặt ga trải giường, một tay mò mẫm xuống bụng dưới, cầm lấy vật nhỏ của mình, trúc trắc vuốt ve lên xuống.

Dương Chấn vội vàng ngồi xuống giường, duỗi tay ra muốn ôm lấy anh. Cố Nhất Dã thở hổn hển ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút uỷ khuất, đứng dậy quỳ xuống bên cạnh Dương Chấn, đắm chìm trong dục vọng, nắm lấy ngón tay của Dương Chấn cho vào miệng, đầu lưỡi như có như không liếm quanh từng ngón một.

Động tác thủ dâm với bàn tay không ngừng lại, giống như con thú nhỏ vừa sợ hãi lại ương ngạnh nhìn chằm chằm vào Dương Chấn, mãi cho đến lúc bắn ra mới cắn vào ngón tay hắn mà rên rỉ, phần eo đang căng thẳng đột nhiên thả lỏng, bò tới, đặt cả cơ thể của mình vào vòng tay hắn.

"Nhiều mồ hôi quá ..." Dương Chấn hít một hơi thật sâu để giảm bớt dục vọng của chính mình. Hắn chạm vào lưng Cố Nhất Dã, như thể vuốt ve lông của con vật cưng, tựa mình vào đầu giường. Cố Nhất Dã rên rỉ như mèo, lại bắt đầu ngồi trên người Dương Chấn mà cọ xát.

"Dương Chấn, chúng ta làm tình được không?"

"Em đến kỳ phát tình rồi?"

"Không ..." Cố Nhất Dã không kiên nhẫn, đưa tay cởi quần áo của Dương Chấn.

Dương Chấn sắp phải rời đi. Cố Nhất Dã rất khó chịu, nhưng anh không thể nói ra. Cách duy nhất để anh có thể bình tĩnh lại là thường xuyên dính chặt lấy hắn, để tin tức tố của hắn luôn quấn lấy anh.

"Dương Chấn ... đánh dấu em đi."

Cố Nhất Dã ôm mặt Dương Chấn hôn lên, "Ngay bây giờ, đánh dấu em."

Chu U Vương còn phóng hoả gọi chư hầu vì một nụ cười của nàng Bao Tự. Cố Nhất Dã thì không cần thổi gió bên gối của Dương Chấn, chỉ cần ngồi trên côn thịt của hắn với cái mông trần. Dương Chấn dùng một tay chạm vào, cả bàn tay đều là dâm dịch, ba hồn bảy vía đều ném đi, cả tính mạng đều đưa vào tay Cố Nhất Dã.

Nếu hắn là một vị thánh, hắn sẽ không đánh dấu Cố Nhất Dã vào lúc này. Nhưng Dương Chấn không phải vậy, hắn không phải thánh nhân, ở trước mặt thần Eros, tất cả những gì hắn quan tâm là Cố Nhất Dã. Hắn muốn để lại dấu ấn trên cơ thể anh, muốn tinh dịch của mình được tiêm vào khoang sinh sản của Cố Nhất Dã. Hắn muốn thao cho đến khi anh mất đi lý trí, dụ dỗ để anh nói rằng chỉ yêu một mình hắn trên đời.

Lời đàn ông nói trên giường có đáng tin không? Tất nhiên, phải tin chứ! Bởi vì đó là những gì Cố Nhất Dã nói.

Cố Nhất Dã mở khoang sinh sản để Dương Chấn đâm vào, đau đến phát run. Anh còn cố tình cắn vào bả vai của Dương Chấn để trả thù, rơi nước mắt nói sao chỉ mình anh đau được. Dương Chấn mặc kệ anh cắn, cứ mải miết hướng chỗ sâu nhất mà đóng cọc. Cố Nhất Dã bị hắn thao đến ngất xỉu, nằm đè lên người hắn mà run rẩy.

Khi Cố Nhất Dã tỉnh dậy, côn thịt của Dương Chấn vẫn còn cắm trong hậu huyệt của anh. Chân Cố Nhất Dã đã tê cứng không thể cử động được. Anh lại muốn khóc. Thời điểm đi huấn luyện dã ngoại, anh bị ngã từ sườn núi lăn xuống vẫn cắn răng không rên lấy một tiếng, nhưng hiện tại chỉ vì hai chân tê rần mà khóc, thè lưỡi cho Dương Chấn vừa liếm vừa hôn.

Dương Chấn cúi đầu cùng Cố Nhất Dã hôn môi, một tay để lên đùi anh nhẹ nhàng xoa bóp, hôn đến khi Cố Nhất Dã gần như nghẹt thở mới dứt ra, vỗ nhẹ vào mông anh, hỏi chân anh có còn tê không? Cố Nhất Dã giật giật chân phải, rì rầm bằng giọng mũi, "Tốt hơn một chút..."

Ngay giây tiếp theo, Dương Chấn đã nắm lấy mắt cá chân phải của anh, hôn lên bàn chân trần. Nụ hôn khiến Cố Nhất Dã cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, lại đẩy eo cho côn thịt cắm vào sâu hơn. Thân thể vừa mới bị đánh dấu nên đặc biệt mẫn cảm, mỗi một cử động đều mị hoặc. Dương Chấn đem cặp chân dài của Cố Nhất Dã đặt lên vai hắn, hung hãn dập vào rút ra. Tư thế này khiến gậy thịt đi vào càng sâu, khiến Cố Nhất Dã sướng đến phát cuồng.

Dương Chấn đã xuất tinh vào khoang sinh dục của Cố Nhất Dã một lần rồi lại xuất tinh thêm lần thứ hai. Hắn sợ thân thể anh không chịu được, nhịn xuống rồi rút ra. Cố Nhất Dã thất thần nhìn hắn, anh vẫn chưa hoàn hồn sau cơn cực khoái. Một miếng lưỡi nhỏ lộ ra, ửng hồng và mềm mại, Dương Chấn quỳ về phía trước một chút, cầm thứ của mình sục vài cái rồi bắn tất cả vào mặt Cố Nhất Dã cũng như đầu lưỡi non nớt của anh. Một chút tinh dịch trắng đục rớt ra ngoài.

Vẻ mặt Cố Nhất Dã vẫn rất ngây thơ, ngơ ngác dùng mu bàn tay xoa xoa tinh dịch từ khóe miệng, lẩm bẩm nói: "Anh làm gì vậy..."

Thật khó để nói cuộc đời của một người có thể rung động bao nhiêu lần. Dương Chấn nhận thấy rằng hắn luôn có thể có những cảm xúc như vậy đối với Cố Nhất Dã vào nhiều thời điểm. Hắn với lên đầu giường, lấy khăn giấy đem tinh dịch trên mặt Cố Nhất Dã lau sạch, lại cúi người xuống, đem đầu lưỡi của anh ngậm vào, lưu luyến dây dưa hồi lâu mới miễn cưỡng thả ra.

Thân thể người nằm dưới ửng hồng, hai chân mở rộng không khép lại được, tiếng rên rỉ phát ra cùng với thân thể run rẩy từng hồi.

Dương Chấn không thể hiểu bằng cách nào mà mình lại hiểu ra muộn như vậy. Ngay khi hắn còn là một đứa trẻ, hắn đã nhận định Cố Nhất Dã, vậy mà hắn còn lãng phí nhiều thời gian như thế.

"Tiểu Dã..."

"Vâng?"

"Chờ anh trở lại."

"Được..."

"Chờ anh trở lại."

"Được."

***

Vào ngày Dương Chấn khởi hành, Cố Nhất Dã có một vụ án quan trọng phải đến hiện trường nên không thể rời đi. Anh ngồi trong xe gọi điện thoại cho Dương Chấn. Dương Chấn vẫn mỉm cười, an ủi anh đừng lo lắng, hắn nhất định có thể nguyên vẹn trở về.

Gạt người. Dương Chấn, nếu biết trước em đã không đồng ý để anh đi.

Trong thời gian Dương Chấn rời đi, Cố Nhất Dã lúc nào cũng không ngủ ngon, hay nôn mửa. Thậm chí anh còn ôm tâm lý may mắn, hi vọng mình có thể mang thai. Liệu Dương Chấn có thể hay không một phát liền trúng thưởng? Sự thật là không, anh chỉ là gặp áp lực quá lớn nên tinh thần không tốt và cần chú ý nghỉ ngơi thường xuyên hơn.

Anh quay lại với cuộc sống giống như trước đây, chuẩn bị sẵn một lượng lớn thuốc ức chế, tự tiêm thuốc khi đến thời kì phát tình, và trải qua vô số đêm ôm quần áo của Dương Chấn mới có thể ngủ được.

Vào một ngày đến bệnh viện kiểm tra, Cố Nhất Dã lại ngủ gục trên băng ghế do kiệt sức. Anh bị ánh nắng mặt trời đánh thức vào buổi chiều, mở mắt ra thì thấy ánh nắng chói chang xuyên qua khung cửa. Anh nhớ tới khi trở về từ huyện Du sau khi làm nhiệm vụ, cũng là trên băng ghế ở hành lang bệnh viện này, lúc đó Dương Chấn đã đứng bên cạnh thay anh chắn lấy ánh mặt trời nóng bỏng.

Nếu Cố Nhất Dã đi làm về sớm, anh sẽ mua rau và về nhà nấu ăn. Thực tế, anh đã làm không tốt lắm trong bữa cơm ngày hôm đó. Giờ nghĩ lại, thật sự không tiếc khi vứt nó đi, quá khó ăn. Anh xấu hổ khi nói với Dương Chấn rằng đây là lần đầu tiên anh nấu cơm. Chờ đến khi Dương Chấn trở về, anh đã luyện quen tay rồi, nhất định sẽ khiến hắn ngạc nhiên.

Còn nữa, lần trước anh đi mua sắm ở siêu thị có gặp Thái Đinh. Anh ấy mặc một chiếc áo len rộng mềm mại. Thái Đinh đã đến trước để chào hỏi, nói lời xin lỗi với anh, thậm chí còn kể rằng khi lần đầu gặp mặt, Dương Chấn đã cho anh ấy xem ảnh Cố Nhất Dã. Hai người thêm Wechat, còn hẹn nhau có cơ hội sẽ cùng đi ăn cơm.

***

Thể chất của Dương Chấn từ nhỏ đã rất tốt, dù vậy, những ngày mới đến Nam Sudan, việc di chuyển và khí hậu ảnh hưởng rất nhiều đến cơ thể. Khả năng miễn dịch của hắn bị suy yếu nghiêm trọng, bệnh nhỏ bệnh lớn ngày càng nhiều. May mắn thay, cuối cùng hắn vẫn sống sót, nhưng vẫn phải đối mặt với các cuộc đấu súng, bắt cóc và trộm cắp.

Khí hậu nóng nực ở Nam Sudan khiến muỗi tràn lan khắp nơi, Dương Chấn không dám uống nước máy, hầu hết các bệnh truyền nhiễm đều đến từ nguồn nước. Bọn họ hoàn toàn phải dựa vào đồ ăn của Liên Hợp Quốc gửi tới để chống đỡ.

Nam Sudan là một trong quốc gia lạc hậu và cằn cỗi nhất ở châu Phi, nơi đây được nướng ở nhiệt độ 50 độ cả ngày. Không quá lời khi nói rằng người dân nơi đây phải ngủ với khói thuốc súng mỗi ngày. Thường xuyên xảy ra xung đột giữa các bộ tộc.  Dương Chấn cũng gặp phải những đêm vừa ngủ được chưa bao lâu đã nghe thấy tiếng súng lẻ tẻ ở đằng xa, mỗi đêm đều thấp thỏm.

Dương Chấn phải mang theo khẩu súng lục 92 mỗi ngày để tự vệ. Không ai biết liệu mình có gặp phải trường hợp khẩn cấp khi đi trên đường hay không. Nhóm cảnh sát gìn giữ hòa bình của họ ban đầu có nhiệm vụ giám sát lệnh ngừng bắn, sau đó dần dần đến tiếp xúc với các đội tuần tra, báo cáo và hỗ trợ cho cảnh sát địa phương.

Họ cần bắt nhịp với những vấn đề này trong thời gian rất ngắn, sau đó cống hiến hết mình cho những công việc khó khăn hơn. Bởi vì Dương Chấn thuộc đội gìn giữ hòa bình và chống bạo loạn, hắn phải tuần tra bảo vệ 24 giờ một ngày, thường xuyên hợp tác với các quan sát viên quân sự. Có thể nói rằng hắn hầu như không có thời gian để liên lạc với Cố Nhất Dã.

Hắn chỉ có thể liên lạc với Cố Nhất Dã vào một thời điểm cố định, nhưng vượt qua đại dương lớn như vậy, sóng điện thoại rất yếu, nhiều lần hai người không nói được gì, cuối cùng chỉ để lại một câu: Anh nhớ em rất nhiều.

Cố Nhất Dã luôn cố tình trêu chọc hắn, "Em không nhớ anh."

"Không sao cả, anh nhớ em là được."

"Dương Chấn, còn hai tháng nữa là anh trở về rồi..."

"Ừ, trở về ôm em."

"Đừng nói năng buồn nôn như thế."

Vốn dĩ đây chỉ là nhiệm vụ gìn giữ hòa bình kéo dài một năm, nhưng sự việc ngoài ý muốn xảy ra lại làm người ta trở tay không kịp.

Sáng hôm đó, trung tâm chỉ huy nhận được báo cáo rằng 8 phần tử cực đoan đã bắt cóc 7 công nhân địa phương đang đào một cái giếng cách Bưu điện số 7 trong trại tị nạn số 5 của Liên hợp quốc 300 mét về phía bắc. Bọn chúng đòi tiền chuộc, tỷ lệ giết chết con tin cao tới 70%. Đây là một nhiệm vụ cực kỳ nhạy cảm và nghiêm trọng, gây được sự chú ý cao của các quan chức cấp cao của UNMISS.

Sau khi Dương Chấn nhận lệnh, hắn nhanh chóng tham gia hành động. Thông tin sở chỉ huy nhận được là mỗi tên tội phạm có một khẩu súng trường ak47, các cảnh sát thuộc đội kiểm soát bạo loạn và tiểu đoàn bộ binh hợp thành đội tìm kiếm đến tận nơi lánh nạn số 5. Phía bắc của trại đã được lục soát.

Sau hai ngày một đêm truy đuổi, hơn 100 cảnh sát của tiểu đoàn bộ binh đi đầu đã khám phá ra tung tích của những tên tội phạm. Những tên tội phạm đó đều là những kẻ sống ngoài vòng pháp luật, từng trải qua chiến tranh, chúng không hề sợ chết.

Đội phòng chống bạo loạn của Dương Chấn theo sát sau đó. Lực lượng an ninh đã tìm thấy vị trí của con tin và đảm bảo an toàn cho họ. Đội chống bạo loạn và tiểu đoàn bộ binh đã bắn cảnh cáo sau khi tìm thấy nghi phạm. Bọn chúng chuẩn bị một chiếc xe bán tải để tẩu thoát. Trung tâm chỉ huy cho tất cả cảnh sát sơ tán an toàn trở về đội.

Đội chống bạo động là những người rời đi cuối cùng, không ai nghĩ rằng nghi phạm đã giấu bom trong bụi cây từ lâu. Trong đội chống bạo động có chuyên gia xử lý bom, sau khi phát hiện sự cố đã hô hoán mọi người sơ tán càng nhanh càng tốt.

Dương Chấn xác nhận số người và đảm bảo rằng không có ai bị bỏ lại một mình. Khi bọn họ rút lui vào lùm cây, bom hẹn giờ nổ. Lực nổ quá mạnh khiến Dương Chấn và tám cảnh sát nữa bị chấn thương rất nặng.

Đội ngũ y tế Trung Quốc đã nhanh chóng đưa ra kế hoạch điều trị và điều động tổng cộng 16 nhân viên y tế từ ICU, các đội phẫu thuật thần kinh, chỉnh hình và sơ tán trên không để tạo thành 3 đội cứu hộ để vận chuyển và điều trị những người bị thương.

***

Cố Nhất Dã đang lên kế hoạch cho công việc trong sáu tháng cuối năm tại văn phòng tỉnh. Hội nghị kết thúc, chén trà trong tay anh đột nhiên rơi xuống vỡ tan. Trong lòng Cố Nhất Dã không hiểu tại sao lại cảm thấy hốt hoảng.

"Đội trưởng Cố, anh sao vậy? Anh cảm thấy không khỏe à?"

"Không sao đâu." Cố Nhất Dã lắc đầu, nhưng cơn đau thắt ngày càng tồi tệ hơn, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán. Diêu Lâm đỡ anh ngồi xuống, sau đó đi thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất.

Vào thời điểm này, đã một đêm trôi qua kể từ thời điểm điều trị tại Nam Sudan. Lúc này, những cảnh sát ở Nam Sudan đã được đưa đi cấp cứu suốt một đêm.

Trải qua một đêm khẩn cấp cứu chữa, bảy cảnh sát gìn giữ hoà bình bị thương đã ổn định, một cảnh sát gìn giữ hoà bình bị tử vong.

Thời điểm Dương Chấn chấn động bởi bom, cảm thấy nội tạng bị ép chặt vào nhau, đầu đau nhức đến tê dại, trước khi bất tỉnh hắn còn muốn bò về phía trước, nhưng lại phát hiện bắp chân phía dưới đầu gối không thể cử động.

Sau đó hắn rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Cố Nhất Dã, đừng trốn trong nhà nữa, em cần phải đi tiêm phòng, khi đi tiêm phòng em có thể ăn kẹo đấy, mau ra ngoài đi.

Ông ơi, sao Trần Vũ lại không mang họ Dương?

Trần Vũ! Hôm nay anh sẽ đến nhà em ăn tối sau khi tan học!

Bố, mẹ, chúng ta chuyển nhà sao? Chuyển đi đâu? Đại viện sẽ bị phá bỏ? Tại sao phải phá bỏ? Trong tương lai con có thể gặp Tiểu Dã không?

Tiểu Dã, lại đây, anh dẫn em đi leo cây, trên đó có tổ chim!

Này, đừng sắp xếp cho tôi thêm bất cứ mối quan hệ nào nữa, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không thích giáo viên.

Đừng hỏi nhiều chuyện vớ vẩn, làm sao tôi biết tôi thích loại nào? Khi nào đến sẽ biết thôi!

Mẹ, con muốn kết hôn với Cố Nhất Dã, em ấy đã đồng ý, chúng con là một cặp trời sinh!

Dương Chấn, anh phải sống sót trở về, nếu không em sẽ tìm một người đàn ông khác.

Cố Nhất Dã, em đừng như thế. Tại sao em lại khóc?

Hãy để tôi sống, có người đang đợi tôi ở nhà.

Cố Nhất Dã, tại sao em lại khóc? Bọn họ không phải nói rằng em rất lợi hại, không bao giờ khóc sao? Cố Nhất Dã, đừng khóc trong giấc mơ của anh. Anh sẽ cảm thấy rất đau lòng.

Cố Nhất Dã, em vẫn là đến đây đi. Nếu em không có trong giấc mơ của anh, anh thực sự sống không nổi nữa.

Dương Chấn thực sự tỉnh lại sau 52 giờ hôn mê. Chỉ huy đội kiểm soát bạo loạn và cấp trên trực tiếp của hắn, đã liên lạc với gia đình và báo cáo an toàn.

Điện thoại di động của hắn ngổn ngang vô số cuộc gọi và tin nhắn xuyên đại dương, đã tắt từ lâu, màn hình tối đen như mực, được đặt trên tủ đầu giường của giường bệnh.

Dương Chấn muốn ngồi dậy, hai đùi hơi tê dại nhưng có thể cử động, sau đó không còn cảm giác được gì nữa. Đầu óc hắn quay cuồng, có điềm xấu. Hắn điên cuồng đánh vào bắp chân một cách liều lĩnh, như thế nào lại không cảm thấy đau?

Bác sĩ chính chăm sóc Dương Chấn đã đến kịp thời để ngăn chặn hành vi gần như bạo lực của hắn.

Bác sĩ nói với hắn rằng hắn bị rối loạn chức năng nhẹ của cả hai chi dưới bên dưới khớp gối, cũng như rối loạn tin tức tố của alpha. Vì Dương Chấn đã có bạn tình và đã hoàn thành việc đánh dấu, rối loạn tin tức tố nói một cách đơn giản có nghĩa là hắn không có biện pháp nào để ảnh hưởng tới được Cố Nhất Dã nữa. Hắn không có cách nào để giúp người mình yêu vượt qua kỳ phát tình, thậm chí không thể để omega của mình mang thai trong suốt quãng đời còn lại.

Hắn biết chữ, nhưng sao những từ ngữ này ghép lại với nhau lại hoàn toàn không hiểu nổi?

Cả tuần nay Dương Chấn không nói chuyện với ai, sống như một cái máy, cuộc sống của hắn dường như bỗng chốc rơi vào ngõ cụt.

Bác sĩ phụ trách chăm sóc hắn không thể chịu đựng được nữa, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào Dương Chấn ăn xong rồi mới rời đi.

Tổng tư lệnh đã ra lệnh hộ tống Dương Chấn trở về Trung Quốc sau khi hắn bình phục, nhiệm vụ của cảnh sát gìn giữ hòa bình của Dương Chấn đã kết thúc trước thời hạn.

"Đội trưởng Dương, anh ít nhiều cũng phải ăn một chút. Gia đình anh sẽ lo lắng khi anh trở về Trung Quốc với tình trạng như thế này."

"Được."

"Để tôi đẩy anh ra ngoài hít thở không khí, ở trong phòng ngột ngạt hoài cũng không tốt đâu."

"Không cần."

"Đội trưởng Dương, anh không gọi điện thoại cho người nhà sao?"

"Không cần."

Bác sĩ phụ trách chăm sóc Dương Chấn là một nữ alpha, mắt thấy Dương Chấn từng ngày từng ngày đều sa sút tinh thần, cô cảm thấy bất lực, cho đến khi nhìn thấy hình nền trên màn hình điện thoại của Dương Chấn khi cô giúp hắn sắp xếp mọi thứ. Một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, cười rất đẹp, là người đẹp nhất mà cô từng thấy.

Có lẽ là Omega của Dương Chấn, ngày đó cô nghe đội trưởng đội chỉ huy nhắc tới.

"Anh ấy là người yêu của anh à? Đẹp quá!"

"Ừ."

"Anh ấy tên gì? Chờ tôi về nước, rất muốn cùng anh ấy kết bạn."

"Tiểu Dã."

"Tiểu Dã? Anh ấy thật xinh đẹp."

"Đúng vậy."

***

Cố Nhất Dã chờ đợi cuộc gọi của Dương Chấn mỗi ngày, một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi một tuần trôi qua, Dương Chấn dường như đã bay hơi khỏi thế giới, không có tin tức gì.

Đội trưởng sợ rằng anh sẽ chịu đựng không nổi, nên đã đề nghị anh về nhà nghỉ ngơi vài ngày, nhưng Cố Nhất Dã từ chối. Anh rất tốt, thực sự tốt. Dương Chấn vẫn còn sống, anh không có lý do gì để suy sụp.

Một ngày lại một ngày, vượt qua 108.000 dặm, ở bên kia trái đất, Dương Chấn của anh vẫn bình an. Nhưng Dương Chấn, tại sao anh chưa trở về?

Sau khi Cố Nhất Dã điều chỉnh lại tình trạng của mình, anh quay trở lại ngôi nhà cũ, ông nội luôn thích cười đột nhiên ngất đi, nằm một lúc lâu mới tỉnh dậy, nhìn thấy Cố Nhất Dã, lòng ông nội càng chua xót, gọi Cố Nhất Dã đến trước mặt ông.

Bố mẹ Dương Chấn đứng bên nhắc nhở ông cụ đừng quá kích động.

Ông nội nắm tay Cố Nhất Dã, mu bàn tay khô ráp nhăn nheo, nắm lấy tay anh vỗ về. Vài chục năm trong quân ngũ, nhìn thấy sự sống và cái chết ông không hề rơi nước mắt, hiện tại nhìn thấy Cố Nhất Dã lại không nhịn được, hai hốc mắt nóng lên.

"Con trai, nó sẽ trở về an toàn."

"Con biết, ông nội, Dương Chấn không sao, anh ấy sẽ trở lại sớm, anh ấy đã nói với con như vậy."

Trần Vũ cũng ở đó, bỏ đi tính cà lơ phất phơ thường ngày, bận bịu lấy nước ấm chườm lên gối cho ông nội, "Ông ơi, anh của con tuyệt đối không sao, đừng lo, anh của con rất khỏe. Chuyện gì có thể quật ngã anh ấy được? Ông đừng lo lắng. "

Bầu không khí ở nhà rất trầm, nhưng mọi người buộc phải cười.

***

Trần Vũ sợ Cố Nhất Dã đang ở trong tình trạng không ổn, nhất quyết đưa anh về nhà. Cố Nhất Dã không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

"Cố Nhất Dã, anh của em không sao. Không phải nói sẽ trở về sao? Anh đừng lo lắng."

Khóe miệng Cố Nhất Dã giật giật, đột nhiên cảm thấy trái tim như bị ai đó khoét đi một mảng lớn, đau đến mức anh không thể chịu đựng thêm được nữa. Chiếc xe đang đậu bên đường, và lá cây hai bên đường đã ngả vàng.

Lá rụng phải trở về cội, Dương Chấn, Dương Chấn, Dương Chấn, anh vẫn còn sống, tại sao anhvẫn chưa quay trở lại?

Xe đậu bên vệ đường đã lâu, cho đến khi cơn mưa đầu đông bất chợt ập đến, cái lạnh thấu xương dường như có thể xuyên qua từng kẽ hở trên xe.

Trời đừng mưa, đừng mưa, người yêu tôi không mang ô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro