Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày 30 rất sôi động. Nội thành cấm đốt pháo, nhưng trẻ con có thể nghịch loại pháo nhỏ sẽ nổ khi ném xuống đất. Cố Nhất Dã không nhớ được tên loại pháo này, anh chỉ nhớ rằng khi còn nhỏ, Dương Chấn thường lôi kéo anh chơi cùng.

Còn có loại gậy tiên nữ, nhưng anh chưa từng chơi với Dương Chấn, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy đều rất thích, nhưng anh cảm thấy rằng thứ này chỉ có con gái mới muốn chơi. Lúc đó còn nhỏ, Dương Chấn nghe thấy anh nói những lời này liền cố ý cầm gậy tiên nữ đi hù doạ anh.

Dương Chấn ngay từ khi còn nhỏ đã thích bắt nạt anh.

Không biết có phải họ dậy quá muộn hay các mấy tiểu ma vương trong khu dậy quá sớm, trước khi Cố Nhất Dã mở mắt, anh đã bị đánh thức bởi tiếng ồn ào của lũ trẻ và tiếng pháo nổ bên ngoài ngôi nhà.

Cố Nhất Dã luôn lười biếng không muốn rời giường.

Anh nhỏ giọng khẽ ầm ừ rồi dụi dụi đầu vào cổ Dương Chấn, khoảng hơn mười giây sau mới giật mình nhấc chăn ngồi dậy, dùng sức dụi mắt, giống như không thể tưởng tượng được, lại sợ chính mình còn đang mơ.

Dương Chấn ngủ bên cạnh anh, rèm cửa không được kéo chặt lộ ra khe hở, ánh nắng ban mai từ bên ngoài chiếu vào, ghé sát vào có thể nhìn thấy hàng mi dài của hắn.

Trong khoảng thời gian này, Cố Nhất Dã dường như đã trở lại với chính mình thuở nhỏ, luôn là cái đuôi đi theo Dương Chấn. Mẹ Dương Chấn đã ngầm tìm anh, hỏi xem anh hiện tại đang nghĩ gì?

Khi Dương Chấn và Cố Nhất Dã ly hôn, gia đình đều phản đối chuyện này, nhưng đó cũng là chuyện riêng của con cái, người lớn trong nhà khó có thể can thiệp. Hiện tại mọi hành vi của Cố Nhất Dã lại khiến những người lớn tuổi trong gia đình hoang mang, nếu Dương Chấn không có ý đó thì họ cũng không muốn trì hoãn cuộc sống sau này của Cố Nhất Dã.

"Tiểu Dã, con còn một đoạn đường rất dài phía trước, dì không muốn chậm trễ con..."

"Mẹ, ngay từ đầu con đã không muốn ly hôn với Dương Chấn."

Cố Nhất Dã vẫn gọi bà là mẹ, và mẹ Dương Chấn liền hiểu rõ ý của anh.

Cả nhà đều nghiêng về Cố Nhất Dã, và Dương Chấn về cơ bản không có cơ hội thắng.

Dương Chấn nhúc nhích một chút, Cố Nhất Dã giật mình, nhanh chóng lăn ra giả vờ ngủ trên mép giường để đảm bảo rằng giữa anh và Dương Chấn có "khoảng cách an toàn".

Khi còn là vợ chồng, Dương Chấn luôn có bản lĩnh mặt dày, Cố Nhất Dã cảm thấy chính mình cũng đã học hỏi được ở một mức độ nào đó.

Dương Chấn vẫn còn buồn ngủ, vô thức sờ soạng phía bên cạnh, trống không. Hắn giật mình mở mắt ra, người đáng lẽ đang nằm trong vòng tay hắn giờ lại co ro phía bên kia giường, quay lưng về phía hắn.

Bộ đồ ngủ lỏng lẻo khoác lên người Cố Nhất Dã khiến anh rất gầy, kiểu gầy có thể cảm nhận rõ ràng ngay khi chạm vào bằng đầu ngón tay. Dương Chấn khẽ thở dài, rất mỏng và nhẹ, nhưng Cố Nhất Dã vẫn nghe thấy.

Hai người đều mang tâm sự, mặc dù cảm nhận được sự tồn tại của nhau nhưng không ai lên tiếng. Sáng sớm ngày 30 tết, họ đều tham lam một lần đoàn tụ hiếm hoi.

Sau khi đứng dậy, cả hai đều có chút khó xử.

Cố Nhất Dã hôm nay vẫn phải đi làm. Anh định mua chút đồ ăn cho mấy người ở lại làm nhiệm vụ, nên không có cách nào đi cùng Dương Chấn.

"Hôm nay anh vẫn đến khoa phục hồi chức năng à?"

Dương Chấn lấy một bình sữa trong tủ lạnh ra, quay lại nhìn Cố Nhất Dã đang cài cúc áo trong phòng khách, giọng điệu rất tự nhiên: "Có. Em phải đi làm sao?"

"Vâng, phải đến một lúc."

"Vậy thì đi đi, lát nữa anh gọi Trần Vũ tới đón."

Hành động cài nút của Cố Nhất Dã dừng lại, nhìn Dương Chấn rót sữa vào cốc cho vào lò vi sóng, một lúc sau, lò vi sóng kêu đinh lên một tiếng.

Động tác của Dương Chấn rất chậm và uể oải, cầm cốc sữa nóng trong tay, hắn chống nạng đi tới, đưa cốc sữa nóng cho Cố Nhất Dã.

"Làm gì?"

"Uống sữa trước khi đi làm."

"Ồ ..." Cố Nhất Dã ngoan ngoãn nhận lấy.

Một ly sữa đã sớm cạn, Cố Nhất Dã liếm môi dưới vẫn còn khô của mình, đột nhiên dùng ánh mắt rất ngoan ngoãn nhìn chằm chằm vào Dương Chấn, "Dương Chấn ..."

"Ừ?"

"Em bỏ thuốc lá rồi."

Anh thấy đấy, em đồng ý với anh chuyện gì, nói được liền làm được. Em đã bỏ thuốc lá rồi, mặc dù quá trình bỏ thuốc lá rất khó khăn, nhưng so với việc nhớ anh mỗi đêm đến mức không thể ngủ được, thì chưa là gì cả. Trên thực tế, có gì khó khăn khi bỏ hút thuốc và uống rượu? Cái khó chính là, từ bỏ ỷ lại, từ bỏ yêu thích, từ bỏ thói quen chỉ có thể ngủ ngon trong vòng tay anh.

Chỉ là thói quen thôi, thích một người cũng không thể nào nói lý lẽ được.

Dương Chấn rõ ràng là sửng sốt trong giây lát.

Nói một cách hoa mỹ hơn, nếu bạn quá thích một ai đó, bạn sẽ hình thành tâm lý "người già", đem người mình thích trở thành đứa trẻ.

"Dương Chấn ... Em nói là em đã bỏ thuốc rồi."

"Anh nghe rồi." Dương Chấn bất đắc dĩ cười cười, cuối cùng cũng làm được điều hắn mong muốn mấy ngày nay, đưa tay xoa đầu Cố Nhất Dã, "Làm tốt lắm, Tiểu Dã, có phải muốn anh khen ngợi thế này không? Em thực sự làm được rồi, giỏi lắm." "

Cố Nhất Dã mím môi cười, trên gương mặt lúc này mới không còn vẻ uỷ khuất, lẩm bẩm bằng một giọng rất nhỏ, "Em còn tưởng rằng anh sẽ không khen em..."

"Vậy em đi trước nhé?"

"Được."

Sau khi Cố Nhất Dã đi ra ngoài, căn phòng trở nên yên tĩnh. Dương Chấn ngồi ngẩn người một lúc, mới gửi tin nhắn cho Trần Vũ nhờ cậu đến đón.

***

Trong khi đợi Trần Vũ đến, Dương Chấn nhìn quanh nhà, ngoại trừ huy chương và cúp của hắn cùng Cố Nhất Dã, không có món đồ nào mới được thêm vào tủ TV. Hắn đã không mang theo những thứ này khi rời đi.

Về phần tại sao hắn không lấy những thứ đó, bản thân Dương Chấn cũng không biết. Hắn không thể giải thích được hành vi của chính mình, hắn làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Không phải không giải thích được, chỉ là không dám thừa nhận.

Hắn không dám thừa nhận những việc này đều là hắn cố ý làm.

Trên tủ TV có một tập tài liệu khiến Dương Chấn chú ý, hắn đấu tranh tâm lý rất lâu, nhưng dòng chữ "thuê nhà" trên đó khiến hắn không thể bỏ qua, nên do dự hồi lâu vẫn cầm nó lên.

Địa chỉ ghi trên hợp đồng không phải là ngôi nhà này mà là một ngôi nhà khác, có chút xa lạ, chủ nhân của ngôi nhà viết tên của Cố Nhất Dã. Dương Chấn suy nghĩ một hồi, quả thực không nhớ rõ địa chỉ căn nhà này.

Cố Nhất Dã có nhà cho thuê?

Trần Vũ bấm chuông cửa một lúc lâu, chờ đến mức mất kiên nhẫn, Dương Chấn mới chậm rãi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, biểu tình trên mặt Trần Vũ trong nháy mắt đã thay đổi, nở nụ cười đặc biệt xấu xa, "Anh trai, như thế nào rồi? Sao lại chạy tới nhà vợ cũ thế?"

"Đừng suy nghĩ vớ vẩn."

"Đi thôi, em sắp trở thành tài xế độc quyền của anh rồi đấy. Anh phải mau khoẻ lên, thật sự nhanh đứng lên đi."

"Nhóc con, chạy nhanh đi."

Dương Chấn làm bộ giơ tay định đánh Trần Vũ, nhưng Trần Vũ cười toe toét nghiêng người để hắn bước ra.

Xe chạy ra khỏi tiểu khu, Dương Chấn đột nhiên vỗ vỗ ghế ngồi, giống như đã có quyết định quan trọng, "Em đưa anh đến một chỗ."

"Ở đâu?"

Dương Chấn báo lại địa chỉ mà hắn vừa nhìn thấy trên hợp đồng cho Trần Vũ. Trần Vũ nghi ngờ hỏi hắn muốn đến đó làm gì, khu nhà này rất cũ, lại còn cách đây khá xa.

"Cứ đưa anh đến đó, đừng nhiều chuyện vớ vẩn."

"Dương Chấn, a, Dương Chấn, nếu không phải bởi vì anh là anh trai em, em đã đá anh xuống rồi."

"Anh trở về sẽ kể lại với ông nội."

"Không... Dương Chấn... anh là đứa trẻ con ba tuổi sao?"

Trần Vũ lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt không thể tin nổi.

Khu dân cư cũ không có thang máy, Dương Chấn phải mất một thời gian dài mới lên được lầu. Hắn không rủ Trần Vũ đi cùng, chỉ nói nếu có chuyện gì thì sẽ gọi điện. Trần Vũ cứ ở trong xe ngồi đợi.

Bên ngoài căn nhà dường như đã được sửa chữa lại, cửa dùng khóa điện tử. Dương Chấn không hiểu sao cảm thấy có chút áy náy, dừng tay nắm cửa đã lâu, căn nhà hiện tại vẫn chưa có người thuê. Hắn hít một hơi thật sâu và chạm vào bản điện tử.

Thử một chút, thử xem xem, nếu chính xác, nếu chính xác...

Dương Chấn không ngờ rằng lại mở được cửa ngay từ lần đầu nhập mật khẩu.

Mật khẩu là ngày cưới của hắn và Cố Nhất Dã. Sao lại có người ngốc nghếch như vậy, dùng ngày cưới làm mật khẩu khoá cửa.

Căn phòng hơi tối, ánh sáng cũng không đặc biệt tốt, Dương Chấn bật đèn trong phòng lên, liếc mắt liền nhận ra đây là phong cách của Cố Nhất Dã, đơn giản, không trang trí thêm gì khác.

Sau khi bước vào nhà được hai bước, Dương Chấn cảm thấy hơi kỳ lạ, trên tường treo một dãy ảnh, hầu hết đều là ảnh chụp chung của hắn và Cố Nhất Dã khi còn ở học viện quân sự.

Ảnh chụp chung khi nhập học, ảnh chụp chung trong lần đầu đạt giải quán quân trong đại hội thể dục thể thao toàn trường, ảnh nhóm sinh viên xuất sắc đoạt giải 400 mét vượt chướng ngại vật, ảnh nhóm ngày tốt nghiệp,... hầu như ảnh nào cũng có mặt hắn.

Ở góc dưới bên phải của mỗi bức ảnh, Cố Nhất Dã đều ghi ngày tháng.

***

Cố Nhất Dã vừa đến đội điều tra Hình sự, Lam Hạ đã hét lên Chúc mừng năm mới ngay khi nhìn thấy anh ở đằng xa. Cố Nhất Dã nhìn về phía sau để chắc chắn rằng cô gái nhỏ đang nói chuyện với mình, khoé miệng nâng lên thành một nụ cười.

Lam Hạ mở to hai mắt, dừng lại vài phút, sau đó quay đầu lại bỏ chạy, để lại Cố Nhất Dã ngơ ngác ở đằng sau.

Lam Hạ quay trở lại đại sảnh, ngăn lại Diêu Lâm, luống cuống tay chân hỏi: "Tối hôm qua anh đi uống rượu với đội trưởng Cố à?"

"Không đi, đã xảy ra chuyện gì?"

"Vậy thì anh có biết anh ấy đã đi đâu vào đêm qua không?"

"Anh ấy nói sẽ đến bệnh viện đón Đội trưởng Dương."

"À! Vậy thì tôi hiểu rồi."

"Hiểu gì?"

"Những điều tốt đẹp đang đến."

"Có chuyện tốt gì sắp đến?" Diêu Lâm lật xem đống tài liệu và giấy báo trong tay, nhưng không ngẩng đầu lên. Cậu chỉ nghĩ đến buổi huấn luyện khác sau dịp nghỉ lễ.

Một buổi huấn luyện dã ngoại có thể khiến cậu mất nửa mạng sống, thậm chí phải nằm trên giường đến vài ngày.

"Anh có đang nghe tôi nói không thế?"

"Nghe rồi, chị gái, Cố Nhất Dã và Dương Chấn vốn là một cặp vợ chồng, có gì lạ đâu. Lần nghỉ Tết Âm Lịch này về nhà phải ăn nhiều một chút, bồi bổ thân thể, trở về lại phải huấn luyện dã ngoại đấy."

"A? Lại nữa sao?" Lam Hạ mặt mày nhăn nhó như ăn phải khổ qua. Đem chuyện của Cố Nhất Dã vứt lại sau lưng, cô cúi đầu bước đến kho lưu trữ. Hôm nay cô vẫn còn một đống tài liệu vụ án cần kiểm tra.

Khi Cố Nhất Dã trở lại văn phòng, mẹ Dương Chấn đã gọi cho anh để nhắc anh tối nay cùng Dương Chấn trở về nhà ăn cơm tất niên. Cố Nhất Dã không nghĩ ngợi gì nhiều liền đồng ý.

Cố Nhất Dã muốn hướng tới tương lai. Nếu phải xa nhau quá lâu là một trải nghiệm, thì Cố Nhất Dã đã từng trải qua. Câu trả lời là anh không thích, anh thực sự không thích trải nghiệm này. Anh không thích cuộc sống như thế này, anh không thích giả vờ tôn trọng những quyết định vô nghĩa của Dương Chấn.

Từ ngày đồng ý cuộc hôn nhân này, Cố Nhất Dã đã đặt cả cuộc đời vào đó, giống như lật một đồng xu, chỉ có hai kết cục là tích cực và tiêu cực.

Hợp đồng thuê nhà là giả, Cố Nhất Dã cố ý để trên tủ TV, còn cố ý để Dương Chấn ở nhà rồi đi ra ngoài trước. Anh đã tung đồng xu lên, đặt cược nó phải là mặt mà anh muốn.

Cố Nhất Dã không thể chờ đợi để cho Dương Chấn nhận ra rằng mối quan hệ này quá quan trọng, quá nặng, nặng đến mức cả anh và Dương Chấn đều không được phép dễ dàng đem phần tình cảm này đặt sau cái gọi là lý trí.

Lý trí chỉ dùng trong học tập và công việc. Nếu tình cảm cũng cần phải lý trí đến mức cực đoan như vậy sẽ khiến chúng ta mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro