Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Vũ đợi hồi lâu, vừa định xông lên tìm Dương Chấn để hỏi tội thì đã thấy Dương Chấn chống hai nạng dưới tay, vẻ mặt phức tạp đi xuống lầu, chậm rãi đi về phía xe.

"Em tưởng có chuyện gì xảy ra với anh rồi ..." Trần Vũ nhìn Dương Chấn một cái rồi giúp hắn gấp đôi nạng bỏ vào xe.

Cậu mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Dương Chấn.

"Anh hút thuốc?"

Dương Chấn không nói chuyện, có vẻ hơi mệt mỏi, nhắm mắt dựa vào lưng ghế xe, kêu Trần Vũ đưa hắn về nhà.

Sau khi đưa người về nhà, Trần Vũ kéo mẹ Dương Chấn sang một bên, thậm thụt nói với bà rằng Dương Chấn đã có một chút thất thường sau khi trở về từ một nơi vào sáng sớm.

"Nó đã đi đâu vậy?"

"Là một tiểu khu rất cũ ở phía nam thành phố, sau khi từ đó xuống liền như vậy, lơ đãng, không biết đang suy nghĩ cái gì."

Mẹ Dương Chấn vỗ về Trần Vũ, bảo cậu cứ trở lại làm việc trước, bà sẽ hỏi Dương Chấn sau.

Sau khi Dương Chấn về đến nhà, hắn nhốt mình trong phòng. Trong phòng phát ra tiếng leng keng, mẹ hắn đứng ở cửa gõ nhẹ hỏi hắn đang làm gì, Dương Chấn chỉ nói mình muốn tìm một số đồ vật.

Những bức ảnh trong ngôi nhà cũ đều liên quan đến hắn, có một vài bức được chụp trong học viện quân sự. Dương Chấn nhớ rằng Lưu Đình đã rửa một xấp ảnh dày và ném cho hắn sau khi tốt nghiệp, gọi một cách hoa mỹ là sau này có thể dùng để tưởng niệm thời thanh xuân đã qua.

Tưởng niệm thời thanh xuân là gì, Dương Chấn không hiểu. Hầu hết mọi người đều sợ hãi thời gian, có người mong thời gian có thể trôi nhanh, có người lại sợ hãi điều đó.

Thời thơ ấu, thiếu niên, thanh niên, trưởng thành, trung niên, tuổi già.

Mỗi một giai đoạn đều lưu lại thứ gì đó mới có thể chứng minh rằng quãng thời gian này thực sự tồn tại.

Trước đây hắn không quan tâm, có thể nói là không hiểu. Dương Chấn không hiểu mọi người giữ lại những thứ này là có ý gì. Trong mắt hắn thời gian luôn trôi về phía trước, không cần nhìn lại cũng không cần nghĩ tới, chuyện gì xảy ra trong quá khứ thì cứ để lại trong quá khứ.

Nhưng hắn nhanh chóng tìm được thứ mình muốn xem trong chồng ảnh, có vài tấm ảnh chụp của hắn và bạn cùng phòng, hắn cười vui vẻ trước ống kính, phía sau là nhiều cựu sinh viên khác. Có bức ảnh hắn cầm hoa, có phông nền lớn bảng đằng xa, dòng chữ trong ảnh hơi mờ, có lẽ chính là lễ tốt nghiệp.

Có một vài bức ảnh, Cố Nhất Dã đứng cách đó không xa đang chụp ảnh chung với bạn học, nhưng ánh mắt đều nhìn về phía hắn.

Mùa tốt nghiệp năm đó là một mùa hè nóng nực. Dương Chấn nhớ lại những ngày tháng mà ngôi trường đột nhiên mất đi bóng dáng của Cố Nhất Dã, kí ức như trào ra từ một chiếc hộp sắt rỉ sét, Cố Nhất Dã dường như đang đứng ở trước mặt, anh mỉm cười chào hỏi hắn, người vừa bước vào lớp học.

Khi đó, Cố Nhất Dã vì hiểu lầm rằng hắn đang yêu Thái Đinh trường bên cạnh nên đã giấu mình và vẽ ra ranh giới vô hình giữa hai người, vừa ngây thơ vừa bất lực.

Thời gian hắn cho là không quan trọng, bằng chứng trưởng thành mà hắn cảm thấy không cần thiết phải lưu lại, hiện tại đã được trả lại cho hắn sau vài năm. Thật may mắn làm sao khi có thể nhìn thấy mối tình buổi ban đầu, khi sự yêu thích của Cố Nhất Dã dừng lại trên người hắn, và càng ngày càng tăng lên theo thời gian.

Cố Nhất Dã là một người mạnh mẽ, hiếu thắng như vậy, làm sao có thể chịu từ bỏ?

Dương Chấn ngồi trên giường, sau gáy đột nhiên có cảm giác đau nhói, hắn cất lại cuốn album vào tủ, đứng lên mà đầu vẫn còn hơi choáng váng.

Hắn xuống lầu gọi Lưu Đình, hỏi anh ta hiện có rảnh không? Lưu Đình đang nghỉ phép năm, rất nhàn rỗi, vừa mới rời giường, còn đang nằm trên sô pha xem TV.

Lưu Đình nói đùa rằng Dương Chấn đang sử dụng tất cả các thành viên trong gia đình, và bây giờ hắn lại tiếp tục sử dụng bạn bè.

Nói thật, Dương Chấn đã hơn nửa năm không về đội, nhưng mọi người trong đội đều rất tôn trọng hắn. Họ đã quen với phong cách hành động nhanh gọn và cương quyết của Dương Chấn, hiện tại đã có lãnh đạo tạm thời, nhưng ai cũng nhớ đội trưởng cũ.

Kể cả mỗi lần đi kiểm tra một số cơ sở giải trí, người phụ trách đều sẽ mau miệng hỏi đội trưởng mặt lạnh đẹp trai Dương Chấn bao lâu nữa mới trở về?

Vẻ mặt của Dương Chấn lộ ra vẻ chán ghét thực sự, "Đừng đặt cho tôi một biệt danh kinh khủng như vậy nữa."

"Cậu gọi tôi tới là muốn đi đâu?"

"Đưa tôi tới bệnh viện. Tôi có chút việc muốn hỏi bác sĩ."

"Chú và dì không có ở nhà sao? Sao không để bọn họ đưa tới đó?"

Lưu Đình chào hỏi người lớn trong nhà, nói rằng anh ta đưa Dương Chấn ra ngoài gặp bạn bè.

"Tôi sợ họ sẽ quá lo lắng. Mẹ tôi bây giờ đối xử với tôi không khác gì hoàng đế." Dương Chấn lắc đầu.

Bác sĩ chủ trị đã nhận được cuộc gọi từ Dương Chấn, hôm nay anh ấy rảnh và đang đợi hắn đến bệnh viện.

"Với tốc độ hồi phục hiện tại, anh có thể vứt bỏ chiếc nạng này trong vòng hai hoặc ba tháng."

"Tôi đã rất nỗ lực, nhưng tôi muốn hỏi về những gì tôi đã nói với anh qua điện thoại."

"Ồ cái này, tôi đã xem phim X Quang, không có gì khác thường. Anh nói rằng hôm nay cảm thấy đau nhói ở sau gáy sao?"

"Đúng vậy, tôi cảm thấy xương sau gáy rất đau."

"Có bất kỳ triệu chứng nào khác không?"

"Không có gì khác."

Bác sĩ chăm sóc nhìn xuống tấm phim và suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi: "Mấy ngày nay ngoài việc đến khoa phục hồi chức năng để phục hồi chức năng thì có đi đâu không? Hoặc là có làm trị liệu nào khác không?"

"Không, sao tôi dám lộn xộn, tôi đã về nhà ngay sau khi rời khoa phục hồi chức năng ngày hôm qua."

"Khó đấy ... Tôi không thể tìm ra điểm đột phá. Nếu có điểm đột phá, có lẽ chúng ta có thể tìm được cách điều trị chứng rối loạn tin tức tố của anh."

Dương Chấn trầm ngâm sờ sờ gáy, bây giờ hắn không cần miếng dán ức chế tin tức tố, bởi vì căn bản nơi đó không có gì.

Hắn đang dần chấp nhận sự thật này, dù sao cũng vẫn phải tiếp tục sống. Nếu hắn thực sự chỉ có thể là một alpha không có tin tức tố thì cũng không còn cách nào khác. Bác sĩ đã nói, trong hầu hết trường hợp tuyến thể bị tổn thương đều không thể phục hồi, có thể điều trị thì càng tốt, nếu không cũng phải chấp nhận.

"Sau lần này tôi không thể gặp Tiểu Dã nữa. Tôi không thể để em ấy phát hiện ra bất cứ điều gì."

"Tiểu Dã? Người mà anh nói... Đã ly hôn ..." Bác sĩ do dự một chút rồi tiếp tục nói, "Người yêu của anh, Cố Nhất Dã?"

"Đúng vậy."

"Anh gần đây đều ở cùng anh ấy?"

"Đúng ..." Dương Chấn không biết phải nói tại sao hắn và Cố Nhất Dã lại gặp nhau, kể cả vắt óc suy nghĩ, hắn cũng không thể tìm ra một lý do thích hợp, "Chỉ là ... tôi không thể nói tại sao. Tóm lại là gần đây đều cùng em ấy ở bên nhau. "

Nếu bây giờ muốn tránh xa Cố Nhất Dã một thời gian để ngăn anh nhận ra có điều gì đó thì không ổn, có nghĩa là hắn sẽ phải bịa ra thêm một số lời nói dối để cả hai mệt mỏi.

Những lời Cố Nhất Dã nói ngày hôm qua đột nhiên lại đến tai hắn.

"Em không muốn đón năm mới một mình."

Hắn luôn làm những điều tồi tệ như vậy với Cố Nhất Dã, khiến anh khóc, khiến anh tức giận, còn có tự ý ép Cố Nhất Dã buông bỏ tình cảm của anh dành cho hắn.

Hắn có muốn làm điều đó một lần nữa không? Dương Chấn càng lúc càng bực bội. Hắn và Cố Nhất Dã lúc này đều đang thận trọng bước đi trên băng mỏng. Họ muốn về đích thật nhanh để xem kết quả cuối cùng ra sao, nhưng lại sợ làm tổn thương đối phương.

Dương Chấn không có cách nào đảm bảo rằng khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Cố Nhất Dã lần nữa, hắn có thể để anh ra đi dễ dàng như trước.

Yêu một người, sợ nhất là nhìn thấy ánh mắt thất vọng của người yêu. Đó là kiểu nhìn như thế nào? Như thể hoàng hôn trên bầu trời dần dần mờ mịt lúc chạng vạng, nhạt dần từng chút một.

"Dương Chấn ..." Bác sĩ gõ bàn, kéo Dương Chấn tỉnh táo lại, "Tôi có một đề nghị."

Dương Chấn nhìn bác sĩ và ra hiệu cho anh ta tiếp tục.

"Anh có thể thử ở bên Cố Nhất Dã nhiều hơn, tôi cho rằng, anh ấy là chìa khóa cho việc trị liệu của anh."

Dương Chấn không cảm thấy yên tâm, lời bác sĩ vừa nói, hắn đã nghe thấy rồi, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn là không làm theo lời khuyên của bác sĩ.

Lúc đầu hắn ly hôn với Cố Nhất Dã là vì chuyện này; bây giờ lại vì chuyện này mà muốn lợi dụng Cố Nhất Dã một cách vô liêm sỉ, hắn không thể làm được. Điều này không công bằng với Cố Nhất Dã, rất không công bằng.

Dương Chấn ngồi trên băng ghế ở sảnh bệnh viện, người ra người vào đông đúc, bệnh nhân, người nhà, bác sĩ, y tá, ai cũng bận việc riêng, thông báo phát ra lặp đi lặp lại số bệnh nhân đến lượt khám bệnh.

Y tá đang đẩy xe đẩy bị người nhà bệnh nhân cầm tờ phiếu đăng ký vội vã đi trong đám người va phải, đồ đạc trong xe đẩy phát ra âm thanh giòn tan, nhanh chóng bị nhiều tiếng người ồn ào khác nhau đập nát.

Thời gian quan trọng như thế nào?

Thời gian là thứ mà những bệnh nhân này, gia đình của họ và nhân viên y tế đang chiến đấu hàng ngày.

Vì vậy, nhiều người đang chạy đua với thời gian để được ở bên người mình yêu thương.

Tương lai còn dài, nhưng không phải có thể áp dụng cho bất kỳ hoàn cảnh nào.

Vụ nổ ở Nam Sudan, trong bóng tối dài đằng đẵng, khi đang giãy dụa trên bờ vực của cái chết, Dương Chấn còn nhớ rõ mình muốn bình an trở về bên Cố Nhất Dã.

Làm thế nào người ta có thể tham lam cho nhiều hơn sau khi đạt được điều ước của mình?

Tình yêu đòi hỏi điều gì? Vui vẻ? Chân thành? Hay an tâm?

Suy nghĩ thêm một chút, nghiêm túc suy nghĩ một chút, rõ ràng hắn chỉ muốn có được tình yêu.

***

Hôm nay Cố Nhất Dã tan làm sớm, bố mẹ anh nói rằng năm nay phải về quê một chuyến và hỏi anh có muốn về cùng không nhưng Cố Nhất Dã từ chối. Anh thực sự không có thời gian về quê. Anh sẽ phải trở lại đại đội vào ngày mùng ba Tết.

Không biết có phải sợ anh đổi ý hay không, mẹ Dương Chấn đã gọi điện cho anh trước khi hết giờ làm, dặn đi dặn lại anh nhất định phải về nhà. Cố Nhất Dã khẽ cười trên điện thoại, "Mẹ, con sẽ lái xe trở lại ngay sau khi tan tầm, được không? Mẹ đừng lo, con nhất định sẽ về mà."

Dương Chấn không biết chuyện này, càng gần tới thời điểm tan tầm, hắn càng nhìn đồng hồ nhiều lần, có vẻ bồn chồn. Mẹ hắn thấy thế liền hỏi hắn có chuyện gì.

Bản thân Dương Chấn cũng không biết mình sẽ trải qua kì nghỉ Tết Âm Lịch cùng Cố Nhất Dã với tư cách gì, mọi việc đều rất kỳ lạ.

Ông nội do dự, mấy lần muốn nói lại thôi. Cái tâm tư của thằng cháu đích tôn, làm sao ông lại không nhìn ra được? Ông còn muốn nói Cố Nhất Dã đang gấp rút chạy tới, nhưng ông vẫn giận Dương Chấn lúc trước dám tự ý ly hôn với Cố Nhất Dã, vẫn là nên để cho hắn ăn một chút đau khổ.

Khi Cố Nhất Dã xuất hiện tại nhà, Dương Chấn không giấu được sự ngạc nhiên, cả nhà dường như đều biết, chỉ duy nhất hắn không biết gì.

Vào tối giao thừa, mọi người trong gia đình đều đến đông đủ, chỉ thiếu Trần Vũ. Nửa giờ trước, cậu đã gọi điện thoại đến, thành thật thông báo hôm nay phải đi gặp bố mẹ vợ tương lai, phải hơn một giờ nữa mới về đến nhà.

Ông nội khi nghe điện thoại liền rất tức giận, "Con và anh trai con không đứa nào làm ông yên tâm. Con thậm chí còn chưa từng nói có người yêu."

Trần Vũ không phải là không muốn nói, chỉ là Cố Ngụy không chịu nên cậu cũng không còn cách nào khác. Cố Ngụy mới đồng ý công khai cách đây không lâu, trực tiếp hỏi Trần Vũ có muốn tới gặp bố mẹ anh ấy không. Cơ hội hiếm có, Trần Vũ không thể bỏ lỡ.

Tại bàn ăn, Cố Nhất Dã ngồi bên cạnh Dương Chấn, anh gần như coi Dương Chấn như một người vô hình suốt cả đêm, cùng người lớn nói rất nhiều lời chúc phúc, ngoan ngoãn đến mức ai cũng yêu thích, chỉ là không chia cho Dương Chấn dù chỉ là một ánh nhìn.

Lần trước trở về uống quá nhiều khiến mọi người chê cười, lần này Cố Nhất Dã nói gì cũng không chịu uống. Lần trước còn có Dương Chấn quan tâm đến anh, còn giữ lại được mấy phần thể diện, nhưng hôm nay thì không được. Anh không muốn cảm thấy xấu hổ khi quay lại đây lần sau.

Để làm cho ông nội vui vẻ, Cố Nhất Dã chỉ uống nửa ly, rồi không chịu uống gì nữa.

Trong bữa tiệc, mẹ Dương Chấn lấy hai phong bao đỏ và nhét trực tiếp cho Cố Nhất Dã, "Đây là món quà năm mới của mẹ dành cho con và Tiểu Chấn, hi vọng các con mỗi ngày đều bình an."

Hồi nhỏ đón Tết, người lớn luôn nói rằng mong con mau lớn, học hành tiến bộ, sự nghiệp hanh thông. Năm ngoái Dương Chấn đã đi Nam Sudan, chỉ có Cố Nhất Dã trở về một mình, lúc đó mẹ Dương Chấn vẫn còn nói đùa mong anh và Tiểu Chấn sớm có em bé.

Thời gian trôi qua đã quá lâu, lời chúc phúc cũng đã thay đổi, không còn tìm kiếm của cải vật chất, công danh sự nghiệp nữa mà chỉ tìm kiếm sự bình an và sức khỏe.

Cố Nhất Dã nhận lấy hai phong bao lì xì, mỉm cười gật đầu, nói, "Sẽ bình an vô sự ạ."

Bận rộn cả đêm, cha Dương Chấn đưa mắt ra hiệu, mẹ Dương Chấn cũng nhanh chóng đứng dậy nắm lấy tay Cố Nhất Dã, "Muộn lắm rồi, con đừng vội trở về. Đêm nay ngủ lại nhà đi, nếu cảm thấy không tiện thì vẫn còn một phòng trống trên lầu. Mẹ đã dọn dẹp rồi."

"Đúng vậy, quá muộn rồi, đừng lái xe trở về nữa."

Cố Nhất Dã có chút khó xử liếc nhìn Dương Chấn. Dương Chấn có ảo tưởng rằng mình không còn được coi trọng ở nhà bởi vì ông nội đã lên tiếng ngay trong giây tiếp theo.

"Nhìn tên nhóc kia làm gì, nó còn dám đuổi con đi sao? Nếu nó dám đuổi con đi, ông sẽ đuổi đuổi nó ra ngoài trước."

Trong hiệp đầu tiên, Dương Chấn đã thua.

Căn phòng mà mẹ Dương Chấn đã dọn dẹp nằm cạnh phòng của Dương Chấn. Cố Nhất Dã đi theo Dương Chấn lên lầu, trên tay cầm nạng của hắn. Dương Chấn bước lên từ từ bằng tay vịn cầu thang.

Tim của Cố Nhất Dã sắp nảy lên cổ họng, anh lo lắng đi ngay sau Dương Chấn, sợ hắn có thể xảy ra chuyện gì đó.

Vất vả đi lên lầu xong, Cố Nhất Dã mới thở phào nhẹ nhõm.

Dương Chấn quay đầu nhìn anh, "Đưa cho anh."

Cố Nhất Dã cầm nạng trả lại cho Dương Chấn, mím môi bước sang phòng bên cạnh mà không nói một lời. Khoảng cách có ba bước, Cố Nhất Dã đi rất chậm, chờ Dương Chấn gọi anh lại, đứng ở cửa phòng, tay đặt lên tay gạt, chậm chạp do dự không ấn xuống.

Dương Chấn một chân bước vào phòng, tâm tình loạn cả lên, nghiến răng nghiến lợi bước ra ngoài nói với Cố Nhất Dã, "Tiểu Dã!"

"Ừ!"

"Chúc mừng năm mới."

"Ồ, anh cũng vậy." Cố Nhất Dã rũ mi xuống đầy thất vọng, "Đi ngủ sớm đi."

Tối nay Dương Chấn còn cùng ông nội uống hai ly, không biết có phải là vì đã lâu không uống, hắn lúc này đặc biệt buồn ngủ.

Tâm trạng của Cố Nhất Dã xuống thấp hơn bình thường.

Hai người không nói nữa, từng người bước vào phòng.

Rõ ràng là ngăn cách chỉ một bức tường, đối phương không thể cảm nhận được sự tức giận của anh, nhưng Cố Nhất Dã vẫn không thể làm ầm ĩ lên, anh xốc chăn bông rồi đắp lại, xốc lên rồi đắp lại, thở dài rồi nằm xuống sau đó lại ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Làm một người hiểu chuyện, không ai có thể so sánh với anh.

Nói tách ra, anh cũng đồng ý. Nếu không biết lý do thực sự Dương Chấn ly hôn với anh là gì, có lẽ Cố Nhất Dã đã lựa chọn hiểu chuyện như thế mà rời đi.

Anh hiểu Dương Chấn, cũng như Dương Chấn hiểu anh quá rõ.

Nhưng không nên như vậy.

Dương Chấn, mặc dù mùa xuân tới rồi, nhưng mùa đông năm nay thực sự rất lạnh, em lại chỉ có một mình.

Hai mươi phút trôi qua, Cố Nhất Dã vẫn chưa thể ngủ được. Anh suy nghĩ rất nhiều, đầu óc rối bời, chợt nhớ tới một hình ảnh rất buồn cười, anh giống như nhân vật chính khổ vì tình của một bộ phim, yêu mà không được.

Nhím con phản nghịch, cái tính ương ngạnh đã ăn sâu vào xương, không dứt ra được.

Hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm, nếu muốn vô cớ gây rối, liền phải vô cớ gây rối thôi.

Dù sao cũng đã ly hôn, ai sợ ai chứ?

Cửa phòng Dương Chấn không khoá vì sợ có gì xảy ra ngoài ý muốn, người nhà lại không thể vào được.

Vì vậy thời điểm Dương Chấn cũng trằn trọc mãi không ngủ được, cánh cửa lại mở ra. Sau đó, đèn phòng bật sáng, cửa đóng vào và khoá chặt.

Cố Nhất Dã gắt gao nhìn chằm chằm vào Dương Chấn.

Thật ra, điều mọi người nói rất đúng, không có ai thiếu ai mà không thể sống được. Sống vẫn cứ phải sống.

Cố Nhất Dã đã từng nghĩ rằng Dương Chấn không thích anh, vì vậy anh hy vọng nhanh chóng cắt đứt mọi chuyện, làm cho Dương Chấn đi càng xa càng tốt. Sau đó Dương Chấn lại nói với anh rằng anh không phải đang đơn phương, hắn cũng yêu anh.

Cho nên nếu không buông tay, không phải vì không thể sống thiếu Dương Chấn, mà là bởi vì không cam lòng. Không cam lòng bởi vì hai người yêu nhau sao còn phải giả bộ cao thượng làm gì. Đó là hành động ngu xuẩn, chỉ làm lãng phí thời gian.

Cố Nhất Dã luôn cảm thấy rằng anh và Dương Chấn cần phải cãi nhau, thậm chí đánh nhau, dù sao anh cũng cần phải trút giận, cũng có nghĩa là để Dương Chấn phát tiết ra một chút.

"Dương Chấn, anh mất trí rồi phải không." Cố Nhất Dã đến gần hắn, nghiến răng nghiến lợi nói.

Dương Chấn sửng sốt một hồi, nhưng cảm thấy không thể hiểu được, ngồi dậy muốn kéo cổ tay Cố Nhất Dã.

Chắc chắn rồi, bị hất ra.

"Làm sao vậy?"

"Em đang nói anh đấy, anh điên rồi! Anh cho rằng anh là ai? Anh là người tốt, quá tốt nên vì luôn em mà suy nghĩ. Không phải em nên phát cho anh thẻ người tốt hay sao?"

"Tiểu Dã?" Dương Chấn có chút khó hiểu.

Vẻ ngoài hùng hổ doạ người của con nhím nhỏ khiến Dương Chấn suýt thốt lên đã lâu không gặp, hắn thích lắm, ngay từ đầu hắn đã thích một Cố Nhất Dã như thế này rồi.

"Đừng gọi em, Dương Chấn, để em nói cho anh biết, em cảm thấy anh không tốt, không tốt một chút nào."

Cố Nhất Dã cắt một sợi dây đàn đã bị kéo căng từ lâu.

"Dương Chấn, chân của anh đã lành rồi, vị trí Trung đội trưởng đội phòng chống ma tuý vẫn giữ lại cho anh. Anh vẫn là Trung đội trưởng của đội phòng chống ma tuý."

Dương Chấn yên lặng lắng nghe anh nói. Nói thêm đi, Cố Nhất Dã, em không biết rằng anh muốn nghe thấy giọng nói của em đến phát điên.

"Tuy nhiên, ở nơi này của em, sẽ không vĩnh viễn để lại cho anh." Nhím nhỏ ra vẻ hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn, không biết phải làm sao.

"Dương Chấn, em sẽ hỏi anh lần cuối cùng, anh có giấu em cái gì không?"

Dương Chấn, em không nói rằng nỗi đau mà anh đã trải qua là vô nghĩa, cũng không phải những nỗ lực của anh là vô nghĩa.

Em chỉ muốn nói với anh. Đã đủ rồi, đừng đau khổ thêm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro