Chap 26: Em lại chụp hình với anh có được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh ấy là Hoàng Cảnh Du"

Hứa Nguỵ Châu nghe xong mà đầu óc choáng váng. Cậu biết mình không hề nằm mơ, thật sự là Hoàng Cảnh Du bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt của cậu. Đừng nói đến tâm trạng cậu vui mừng đến cỡ nào, chỉ muốn nhảy cẩng lên, hay cập nhật ngay một dòng trạng thái trên weibo rằng mình đã gặp được thần tượng của giới trẻ và còn hảo hảo tiếp xúc nói chuyện với anh ấy nữa cơ đấy. Tuy nhiên, hạn chế ở chỗ là dù sao cậu cũng là một nam nhân, huống hồ chi cũng ngoài hai mươi rồi, đã là người trưởng thành. Biểu hiện thái quá như vậy thật như trẻ con và khiến mọi người chê cười. Nhưng kiềm nén cái sự vui sướng là một điều rất khó chịu. Nguỵ Châu đành xoay người hướng lưng về phía Cảnh Du, miệng bắt đầu nhe tới mang tai, ý cười nhưng không hề phát ra tiếng cười, mắt híp đến quên thấy đường đi, chân tay lay động các kiểu, đích thị đang thể hiện sự phấn khích quá mức.

Hoàng Cảnh Du tự nhiên thấy cậu ấy xoay lưng về phía mình, thân thể một trận rung lắc nghiêng ngã, lấy làm lạ mà lên tiếng.

"Em bị làm sao vậy?"

Câu hỏi của Cảnh Du một lần nữa làm Nguỵ Châu tỉnh người, cậu đè nén cảm xúc ấy xuống, xoay người lại với bộ mặt vô cùng tỉnh như chưa hề có chuyện gì mà trả lời.

"Em đâu có bị gì đâu, mà anh thật sự là Hoàng đại thiếu gia Hoàng Cảnh Du hả"- câu hỏi giả nhất mọi thời đại dù đã biết được đáp án.

"Có thể giả sao?"-Hoàng Cảnh Du nghe thấy câu hỏi có chút buồn cười.

"À, vậy em có thể xin anh một điều có được không? " - Hứa hớn hở.

"Em cứ nói, nếu anh làm được"- Trong lòng anh nói, dù cậu có xin trăm điều anh cũng cố mà làm cho được nữa là đằng khác, miễn cho anh mãn nhãn nhìn ngắm là được. Hoàng Cảnh Du chợt rùng mình với suy nghĩ biến thái này của mình. Người ta là nghiện ăn nghiện uống, ai lại nghiện nhìn bao giờ cơ chứ, chắc thế giới này chỉ có mỗi anh.

"Như bao người hâm mộ khác, em có thể chụp ảnh anh được không?" - Hứa Nguỵ Châu hạ giọng, vẻ mặt đầy nỗi mong chờ.

"À được chứ, em chụp đi"

Nhận được sự chấp nhận dễ dàng, trái tim Nguỵ Châu muốn nhảy ra ngoài vì vui sướng, cậu liền nhanh lấy điện thoại ra, lui về sau vài bước rồi chụp ngay vài tấm. Cảm thấy ưng ý, cậu tính thu điện thoại vào túi thì anh lại lên tiếng.

"Có muốn chụp với anh không?"

"Hả, được sao?" - Hứa ngơ ngác.

"Được chứ, sao lại không" - Anh cười hiền.

Không đợi cậu trả lời Cảnh Du bước tới lấy ngay điện thoại từ trên tay cậu, đưa ra phía trước mà selfie ngay hai tấm. Xong rồi nhét lại vào tay Nguỵ Châu, mỉm cười nói :"Xong rồi đó". Mọi việc diễn ra hơi nhanh, cậu vẫn còn chưa kịp thích ứng đãi ngộ này mà lại ngốc ra đấy. Nhận lại điện thoại, cậu xem hình thì thấy gương mặt anh thật soái làm sao, còn cậu, vẻ mặt ngốc hết chỗ nói làm cậu bật cười.

"Mình trông ngốc quá"

Câu nói tuy nhỏ nhưng Cảnh Du lại nghe thấy, anh chồm người tới mà xem hình của người nào đó tự cho là mình ngốc xem có ngốc thiệt không. Anh lại mỉm cười. "Không ngốc, trông rất dễ thương á".

"Hoàng Cảnh Du, mày hôm nay cười nhiều quá rồi đấy, đều vì em ấy sao"

Nguỵ Châu nghe thấy, ngây hết cả người, xấu hổ mà cười thẹn: "Anh ấy khen mình dễ thương hả, tai mình hình như đâu có vấn đề, vẫn là không thể tin được á". Hoàng Cảnh Du thấy tâm tình cậu có vẻ đã cải thiện, không còn hung hăng nữa liền bắt lấy thời cơ mà tiến hành cuộc điều tra nhỏ đã ấp ủ bấy lâu nay.

"Em tên là gì, chắc nhỏ tuổi hơn anh hả"

"Dạ, em tên Hứa Nguỵ Châu, năm nay em mới 21 thôi"

"À, em người vùng nào Trung Quốc á"

"Em người gốc Bắc Kinh"

Hoàng Cảnh Du mỉm cười gật đầu. Toan hỏi thêm gì nữa thì lại nghe tiếng kêu oái oái của tên gia hoả Lâm Phong Tùng từ xa. Anh hơi nhíu mày xoay đầu lại thì Phong Tùng và Trần Ổn đã đến bên anh.

"Có chuyện gì?" - thái độ thay đổi nhanh như cởi áo, trở nên lạnh lùng hẳn.

"Còn chuyện gì nữa, hết giờ giải lao rồi, tiếp tục chụp ảnh chứ gì. Anh chạy đi đâu đấy?" - Phong Tùng lên tiếng, riêng Trần Ổn thì lại quan sát người bên cạnh Hoàng Cảnh Du. Do người đó đang chăm chú cúi đầu xem điện thoại nên góc nhìn không được rõ mấy, nhưng càng nhìn thì càng thấy quen mắt á.

"Á, là anh Hứa Nguỵ Châu phải không?"

Nguỵ Châu nghe kêu tên mình liền ngẩng đầu lên nhìn. Cảnh Du và Phòng Tùng cùng ngỡ ngàng có chút khó hiểu, hết quay sang nhìn Trần Ổn lại quay sang nhìn Hứa Nguỵ Châu.

"Á, là Trần Ổn đây mà"

Cả hai đã nhận ra nhau, lại còn gặp ở một nơi đặc biệt như thế này liền vui mừng khôn xiết mà nhào đến ôm chầm lấy nhau.

Cảnh Du và Phong Tùng thấy hai người bọ họ ôm ôm ấp ấp, còn tươi cười hớn hở, say đắm nhìn nhau rồi lại ôm lấy nhau như tình cũ lâu ngày không gặp mặt, có bao nhiêu là nhu tình thắm thiết, họ phải mở trừng mắt mà nhìn, trông lòng trỗi dậy một cỗ oán hận. Vẫn là Hoàng thiếu gia nhịn không được mà lên tiếng trước.

"Hai người. .. Quen nhau sao"

"Tất nhiền rồi Cảnh Du ca ca, thân thiết nữa là đằng khác ấy chứ"

"Hả, thân thiết đến mức nào, là mối quan hệ gì á"- Phong Tùng nghe Trần Ổn nói như vậy cũng nhịn không được mà nảy mình lên.

Trần Ổn chau mày khó chịu trước câu hỏi kì cục của Phong Tùng, bực dọc gằn từng chữ: "Là anh em thân thiết, được không.. Hả"

Thật sự Trần Ổn và Nguỵ Châu chỉ là mối quan hệ anh em thân thiết đơn thuần mà thôi. Vì ngày trước khi còn học tại Bắc Kinh, Trần Ổn có dáng vẻ như một đứa con gái, suốt ngày chỉ sống với đam mê chụp hình nên những cậu con trai khác không mấy thích chơi với cậu, tự động tách cậu ra riêng một mình. Cho đến khi gặp được Hứa Nguỵ Châu, anh ấy đã tiếp xúc, quan tâm và giúp đỡ cậu rất nhiều, khiến cậu không còn thấy cô đơn nữa. Vì thế cậu xem Nguỵ Châu như anh trai của mình, ngay khi không liên lạc được với Nguỵ Châu, cậu rất hụt hẫng, nỗi cô đơn lại ùa về cho đến khi Lâm Phong Tùng xuất hiện trong cuộc đời cậu, mọi thứ mới có sự khởi sắc.

Phong Tùng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may chỉ là anh em, chứ là kiểu quan hệ hơn thế nữa, chắc hình tượng Lâm thiếu gia cũng không thiết phải giữ nữa quá. Bên cạnh cũng có một người, không biết vì lý do gì mà cũng thở nhẹ hơi đi.

Hứa Nguỵ Châu vì còn xa lạ với hai người kia nên cũng không biết phải nói cái gì cho đúng, đành giữ im lặng , phó thác cho Trần Ổn muốn làm gì làm, muốn nói gì nói. Về phần Trần Ổn vẫn còn ghét cái bộ dáng của Phong Tùng ban nãy nên ngó lơ mà quay sang giải thích với Cảnh Du, còn ai kia nghe được hay không thì mặc xác.

"Anh Hứa Nguỵ Châu đây là đàn anh của em ở một trường cao trung mà em từng học tại Bắc Kinh á. Hai đứa em khi đó cùng hoạt động trong câu lạc bộ của trường. Anh ấy tham gia CLB văn nghệ, còn em thì tham gia bên CLB nhiếp ảnh. Có lần được dịp tham gia cùng nhau ở một sự kiện nhỏ của trường. Nhận ra rất hợp tính nhau rồi kết thân luôn, anh ấy giúp đỡ em rất nhiều á. Nhưng sau khi anh ấy ra trường, em không có cách nào liên lạc được, tới hôm nay mới biết sự hiện diện của anh ấy ở Nhật Bản này đấy"- nói đến đây Trần Ổn mới quay sang Nguỵ Châu mà dỗi hờn trách cứ.

"Anh đấy, qua đây khi nào á? Sao không liên lạc với em, phải chăng anh đã lơ em rồi á"

"Đâu có, đâu có, chẳng qua năm ấy anh gặp một số chuyện nên đành phải sang nơi này á, rồi gấp quá anh không liên lạc nói với em được."- Nguỵ Châu bối rối xua tay.

"Chuyện gì cơ chứ"

"Dài dòng và khó nói một lần cho hết, được dịp anh sẽ hảo hảo tâm sự với em"

"Anh nhớ đó"- Trần Ổn nổi máu muốn nói phiếm, toan cặp kè Hứa Nguỵ Châu mà nói chuyện. Phong Tùng thấy Trần Ổn có vẻ sắp cao hứng mà ngăn lại trước.

"Trần Ổn à, mình còn buổi chụp hình nữa ấy" 

"Á, xém chút em quên nữa"- Nghe đến  việc quan trọng cần làm, gương mặt Trần Ổn tỏ vẻ đầy tiếc nuối mà nói với Nguỵ Châu. Sau đó, 360 độ mà thay sang biểu cảm lạnh nhạt, bất cần nói với Phong Tùng.

"Biết rồi, khỏi cần nhắc khéo"

Phong Tùng xụ mặt lèm bèm: "....Người ta có lòng nhắc nhở mà còn"
"Nói cái gì đó"

"Đâu có nói gì đâu" - Lâm thê nô.

Toàn bộ quá trình, ánh mắt cử chỉ của hai người này đều bị Nguỵ Châu nhìn thấy. Còn toàn bộ quá trình, ánh mắt cử chỉ của cậu lại rơi vào tầm mắt của Hoàng Cảnh Du.

Nguỵ Châu huýt chỏ vào eo Trần Ổn, ghé sát vào tai thì thầm.

"À há, em với cậu ấy phải chăng là... Mối quan hệ đó chứ"

Gò má Trần Ổn ửng hồng, ngượng ngùng không biết nói gì, đành gật đầu thừa nhận. Hứa Nguỵ Châu thấy dáng vẻ xấu hổ của cậu như vậy cũng bật cười.

"Cậu ta cũng thích tự ăn giấm chua quá nhỉ"

"Cái đó, em chịu thua rồi anh"

"Thôi em đi làm công việc của em đi, đừng để chậm trễ. Chúng ta sẽ liên lạc  sau nhe"

"Biết khi nào mới có cơ hội gặp mặt lại cơ chứ. Hay là anh cũng đến đó với em luôn đi. Dù sao cũng chỉ còn chụp nhóm với chụp đôi thôi. Nhanh lắm, xong xuôi mọi thứ, em và anh lại kiếm nơi nào đó để nói chuyện tiếp á"

"Như vậy liệu có tiện không?"- Nguỵ Châu khẽ nhìn nhanh sắc thái của Cảnh Du và Phong Tùng. Cậu thật sự cũng rất muốn xem thần tượng mình làm việc sẽ chuyên nghiệp như thế nào á.

"Em đi với cậu ấy đi, không gì là không tiện cả"- Cảnh Du bất ngờ lên tiếng. Anh thầm cảm ơn Trần Ổn đã tạo cơ hội cho anh được gặp cậu lâu hơn một chút.

"Vậy chúng ta đi thôi"- Không đợi Nguỵ Châu trả lời, Trần Ổn kéo tay cậu đi luôn, lướt qua cả mặt của Phong Tùng. Cảnh Du và Phong Tùng liền nối gót theo sau với hai dòng cảm xúc hoàn toàn trái ngược.

Đến chiếc cầu ban nãy, 4 chàng trai trông thấy mọi người bao gồm nhiếp ảnh gia, make up, stylist và cả luôn Cao Trung đang đứng nói chuyện gì đó. Không khí có vẻ căng thẳng, đặc biệt là nét mặt hơi khó chịu của nhiếp ảnh gia. Cảnh Du và Phong Tùng tiến lại trước để xem tình hình. Trần Ổn vẫn khư khư đứng đấy với Nguỵ Châu. Cứ sợ anh sẽ lại bỏ đi mà không nói với cậu tiếng nào.

"Em đi lại đấy với mọi người đi, xem có vấn đề gì không. Anh sẽ đứng đây đợi em?"

"Vâng, vậy anh chờ em một chút nhe"

Hứa Nguỵ Châu mỉm cười gật đầu, cậu mới an tâm bước đi. "Thằng nhóc  vẫn với nét trẻ con đáng yêu như ngày nào"

Nguỵ Châu nhân lúc ấy mà ngắm phong cảnh xung quanh đôi chút, cậu cảm thấy hoa anh đào quả thật rất đẹp và say lòng người. Cậu lại thay đổi hướng nhìn sang nơi khác thì bắt gặp  ánh mắt của nhóm người Hoàng Cảnh Du đang nhìn về hướng này khiến cậu trở nên có chút lúng túng. Nguỵ Châu thấy Cảnh Du nói điều gì đó với một người thanh niên khá soái, rồi người thanh niên ấy lại nói gì đó với một ông chú trạc độ ngoài ba mươi. Cậu đoán người thanh niên ấy ắt hẳn là thông dịch viên. Sau đó cậu lại thấy Trần Ổn gật đầu lia lịa rồi lại nói gì đó với thông dịch viên. Sau đó, em ấy lại gật đầu một cái rồi hướng ngay về cậu mà bước tới.

"Ấy chết, không lẽ họ cấm người lạ lãng vãng nơi làm việc mà đuổi mình đi đấy chứ"

Thấy Trần Ổn lại gần hơn, Nguỵ Châu cũnh chuẩn bị sẵn tâm lý là phải rời đi. Nêu vậy, cậu sẽ đứng một góc nào đó đê đợi Trần Ổn, và cả anh ấy nữa chứ. Nhưng thấy nét mặt hớn hở của Trần Ổn, cậu nhíu mày thầm nghĩ "Thằng nhóc này, mình bị đuổi nó cao hứng lắm à". Nhưng khinTrần Ổn đến trước mặt cậu, em ấy chỉ nói ba từ: "Đi với em" rồi kéo tay cậu giục chạy, cậu cơ hồ ngơ ngác mà chẳng biết ất giáp chuyện gì.

Sau khi đến chỗ mọi người, Nguỵ Châu ngại ngùng cúi chào từng người một, họ cũng tươi cười mà chào cậu. Riêng cậu thanh niên mà cậu cho là soái ấy có chút gì đó lạnh lùng xa cách. Khi thấy mọi người cứ nhìn mình, ánh mắt cậu hơi lãng tránh, vội quay sang tìm Trần Ổn thì thầm cứu nguy.

"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, sao mọi người cứ nhìn anh như thế"

Trần Ổn không mấy vội trả lời mà quay sang nháy mắt với Cảnh Du. Hẳn là cậu đang thách thức sự chịu đựng của Nguỵ Châu thì phải.

"Cảnh Du ca ca, anh nói đi"

Nguỵ Châu nghe thấy thế, tim liền đập liên hồi mà ngẩng lên nhìn Cảnh Du. Anh hắng giọng mà đi đến vỗ nhẹ vào vai cậu.

"Mọi người đang cần sự giúp đỡ của em, em xem như đang giúp anh và Trần Ổn, có được không?"

"Oanh"

Một tiếng nổ vang lên trong đầu Nguỵ Châu. "Gì chứ, anh mà lại cần sự giúp đỡ của mình, anh cứ khéo đùa". Gương mặt cậu mém toát mồ hôi, lấy lại hơi thở mà gắng cười nói.

"Anh, à, mọi người cần em giúp gì. Nếu em có thể, em rất sẵn lòng"

Hoàng Cảnh Du nghe cậu nói vậy như mở cờ trong bụng, nhe răng cười lộ cả chiếc răng khểnh đặc trưng của mình. Sau, anh cố trấn tĩnh lại niềm vui sướng mà nhẹ nhàng nói.

"Em lại chụp hình với anh được không?"
-----

Mong các bạn đọc giả nếu yêu thích, hãy vui lòng để lại cmt góp ý, share truyện hay bình chọn truyện của mình nhe. Để mình có động lực viết tiếp, và viết tốt hơn nữa. Xin cảm ơn. ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yuzhou