- Phép tắc 40: NGOÀI TRÒN TRONG VUÔNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói đến trí tuệ của loài sói, không thể không nhắc đến nghệ thuật xử thế "ngoài trong trong vuông".

Nội tâm của người "ngoài tròn trong vuông" là rất rạch ròi. Điều khó khăn và khổ sở nhất đối với họ là làm thế nào để kết hợp nhân cách ở hai phương diện vào trong hiện thực một cách tự giác. Chỉ tròn không vuông là người linh hoạt, khéo đưa đẩy. Vuông là nhân cách tự lập, thể hiện giá trị của bản thân, là sự đeo đuổi kiên định đối với lý tưởng tốt đẹp. Người chính chắn dù ở trong hoàn cảnh nào, họ đều quyết chí đeo đuổi mục tiêu của cuộc đời mình để mong có được sự cống hiến lớn nhất cho xã hội và cho nhân loại.

Ngoài tròn trong vuông không phải là cách xử thế lõi đời, đa mưu túc trí. Tròn sự là cách để giảm bớt lực cản. Vuông là cái gốc để lập thế, là cái thực chất. Tại sao mũi thuyền không phải là hình vuông mà là mũi nhọn hoặc hình tròn? Là để rẽ sóng, nhanh chóng đi về bờ bên kia. Cuộc đời cũng như biển lớn, khắp nơi đều có sóng gió, lúc nào cũng có lực cản. Chúng ta nên đọ sức, một sống hai chết với trở lực hay tích cực loại trừ những khó khăn, để giành lấy thắng lợi cuối cùng? Cuộc sống nói với chúng ta rằng: người so đo, tính toán, hay gây xung đột, thì dù có chí khí ngút trời, dù thông minh tuyệt đỉnh, cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh chí lớn chưa thành, lệ đã ướt áo. Để cuộc đời tươi đẹp, bạn cần phải thỏa hiệp với rất nhiều đau khổ. Dưới sự áp bức của chế độ phong kiến, để giữ gìn độc lập về nhân cách, trong hoàn cảnh phức tạp và nhiều biến động, rất nhiều trí thức chân chính của Trung Quốc đã dần hình thành nên tính cách "ngoài tròn trong vuông". Họ không bộc lộ tài năng, mà là có cương có nhu, có chừng mực.

"Sử ký Lưu Hầu thế gia" chép rằng: Cuối đời Tần, Trương Lương mưu sát Tần Thủy Hoàng tại bãi cát Bạc Lãng nhưng không thành, nên ông chạy đến Hạ Phi ẩn cư. Một hôm, Trương Lương gặp một ông lão mặc đồ màu nâu, râu tóc bạc phơ, tay chống gậy ở trên cầu tại trấn Đông Thạch. Đôi giày của ông lão bị rơi xuống cầu. Ông ấy bèn bảo Trương Lương nhặt lên giúp. Trương Lương rất ngạc nhiên, nghĩ bụng: "Ông là ai chứ? Dám bảo ta nhặt giày giúp ông à?" Thậm chí, Trương Lương còn muốn tung nắm đấm vào đối phương, nhưng thấy ông lão đã già yếu, trong khi mình lại khỏe mạnh trai tráng, nên kiềm chế cơn giận của mình, đi xuống cầu nhặt giày lên cho ông lão.

Nào ngờ, ông lão này không những không cảm ơn, mà còn đưa chân ra nói: "Mang giày cho ta đi!" Trương Lương tức giận nghĩ: "Hừ, lão già này, ta đã có lòng tốt nhặt giày giúp lão, lão lại còn được đằng chân lân đằng đầu, muốn ta mang giày cho lão, thật quá đáng!"

Trương Lương định lớn tiếng mắng nhưng lại nghĩ, đã làm người tốt thì làm cho đến cùng. Thế là, Trương Lương lẳng lặng mang giày cho ông lão. Sự cung kính của Trương Lương làm cho ông lão này gật đầu hài lòng. Sau vài lần thử thách nữa, ông lão đã tặng Trương Lương quyển "Thái Công binh pháp", tâm huyết cả đời của ông lão. Khi Trương Lương có được quyển kỳ thư, ông đã ngày đêm nghiên cứu. Về sau, ông trở thành một danh thần mưu lược hơn người, giúp nhà Hán lập quốc. Trương Lương có thể kiềm chế được cơn giận của mình, nhặt giày, mang giày cho ông lão. Nhìn thoáng qua thì có vẻ rất khiếp nhược, nhưng đây không phải là biểu hiện của sự yếu đuối. Biết rõ mình khỏe mạnh hơn ông lão, nhưng vẫn nhún nhường, hành động này vừa là biểu hiện của lòng tôn kính, vừa là biểu hiện của sự tự hoàn thiện tính cách. Chính nhờ sự nhún nhường, Trương Lương đã rèn luyện được ý chí, nâng cao trí tuệ và cuối cùng trở thành nhà quân sự, nhà chính trị kiệt xuất.

Kẻ mạnh chân chính luôn biết ẩn giấu tài năng của mình. Một người quản lý giỏi giang cũng cần nắm vững nghệ thuật xử sự, quản lý ngoài tròn trong vuông, có cương có nhu này. Chịu đựng sự công kích của người khác là vì không có điểm tựa nên không thể phát huy tác dụng, nhưng đến khi ta phản công thì chỉ cần đánh nhẹ là đã làm cho đối thủ trọng thương. Đây mới là việc đáng làm của người kinh doanh, người quản lý giỏi.

Giả vờ như không biết, nhưng lại biết rất rõ; giả vờ như không hành động, nhưng thực tế là vì không thể hành động hoặc đang chờ thời cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdoanh