13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

————————

TRUYỆN GAY HAY PHI CÔNG TRẺ – CHAP 13

Kết thúc bài phát biểu của mình, tôi lại xúc 2 miếng kem nữa bỏ vào nồi, và tu ừng ực cacao.

-Vụ cái áo của thằng Mạnh... chả liên quan. – Hạnh lầm bầm.

-Công nhận. – Chi gật gù.

-Mà tao thấy mày có tầm thường đâu, học lúc nào cũng đứng top 5 của trường, tham gia mọi hoạt động, mà có phải xấu đâu. Mày có duyên mà. – My bức xúc.

-Đúng. Duyên ấy, thì nó tồn tại mãi mãi, kể cả về già, còn đẹp ấy, thì ko sớm thì muộn, nó cũng sẽ mất. Thế thôi. – Chi búng tay cái tách.

-Đúng rồi. Bồ có 2 cái má lúm này. Mắt... lông mi dài và dầy này. Mũi thì cao rồi. Lông mày cũng rậm nữa. Có nét đẹp ấn tượng mà. Ngon hết.

Cố gắng nuốt hết đồ ăn xuống bụng, tôi cười hô hố như thằng điên.

-3 đứa mày điên quá rồi. Tao thấy tao vô duyên cực kì thì có. Duyên cái khỉ gì? Hahaha... Tao vốn gầy sẵn, có má lúm vào để làm gì? Mắt thì lông mi dài, đầy đứa dài hơn. Mũi cao. Nhưng tao cận, tao đeo kính thì còn ai nhìn ra cao nữa. Lông mày rậm. Ừ thì tao tự hào mỗi cái đấy. Xong chấm hết. Còn gì không?

-Còn môi hồng và mọng nữa... nhìn muốn cắn. – My búng tay.

-Ừ... 2 cái đẹp trên mặt. 1 lông mày, 1 môi. Chả liên quan ăn nhập gì với nhau. Đẹp đẽ gì?

-Mày... sao mày tự ti như thế nhỉ? – Chi bực mình.

-Tao ko tự ti, mà là chúng mày cứ nâng cấp tao lên nhiều quá. Haha.

Tôi cười, rồi lại xúc miếng nữa, ăn, chống cằm nhìn 3 con bạn tốt đang lầm bầm cái gì đó trong miệng, tay thì chọc chọc cái thìa vào nồi lẩu.

-Có người yêu đẹp, tốt bụng, nhà giàu, đánh đấm giỏi, học đỉnh, tương lai sáng ngời... nói chung là gần như hoàn hảo, thì ai mà không thích? Vấn đề là... mày có giữ được người ta không. Những người như vậy, họ không phải là của mình, mãi mãi không phải là của mình, họ là của người khác, chắc chắn thế.

Có ai dám chắc được tương lai đâu. Tốt nhất nếu đã chọn, thì hoặc là chọn người yêu mình, hoặc là chọn người mình yêu, với điều kiện, người mỉnh yêu phải kém hơn hoặc bằng mình, vậy mới bền chặt, lâu dài và không sợ mất được. Những người hơn mình về mọi mặt, họ sẽ rời xa mình, ko sớm thì muộn, vấn đề chỉ là thời gian...

Tôi nói một tràng, giọng gần như nhỏ dần đi, chỉ đủ 4 đứa nghe thấy. Mắt vẫn đăm đăm nhìn 4 cái thìa đang ngoáy bét nhè nồi lẩu kia.

-Vậy nếu như mày chọn người mày yêu, người đó kém hơn mày nhiều, thì mảy phải làm sao? Người đó nếu cũng có cái quan điểm như mày nói ấy. – Chi hỏi.

Tôi bật cười.

-Vậy thì phải cố gắng mà tìm một ai đó bằng mình đi.

Lại im lặng ngoáy nồi lẩu.

-Đó là lý do vì sao mày không thích 3 người kia à.

Lại bắt đầu, con My này...

-Có lẽ thế. Hơn nữa, tao ko thích con zai, và cả 3 thằng kia cũng ko thích con zai. Đặc biệt, cả 3 thằng đều ko thích tao.

-Mày biết? – Chi hất hàm.

-Thằng Vương nó thích chị tao.

-CÁI GÌ??? – 3 đứa đồng thanh.

-Hôm nay đi ăn, nó nói chuyện với tao, bảo hâm mộ nhất Huyền thoại Nữ vương Bùi Quỳnh Hương.

-Hâm mộ khác với thích chứ. – Hạnh nhăn mặt.

-Với tớ thì như nhau thôi. CHắc là nó ngại việc nó là phi công trẻ lái máy bay bà già.

-Máy bay ông già thì có. – Hạnh lẩm bẩm.

-CÁI GÌ? – tôi lừ mắt.

-Không. Có gì đâu. – Hạnh nhún vai.

-Bỏ thằng Vương ra. Cứ cho là thế đi. Còn 2 thằng còn lai.

-Mạnh, càng không. Nó là bố của menly rồi. Hoàng. Thật tiếc là cũng không nốt, chẳng phải nó có người yêu du học bên Pháp sao?

-THẰNG ĐIÊN. HOÀNG NÓ CHIA TAY HƠN 1 NĂM RỒI. ĐỒ CON RÙA THÔNG TIN. – My gầm gừ, búng tay vào trán tôi.

-Ặc... thế á??? Ơ nhưng ít ra thì nó cũng thích con gái. Mà sao chúng mày lì lợm thế nhỉ? Tao không thích. Thế thôi. Quen thân nhau mới được 2, 3 ngày, yêu yêu cái đập vào mặt.

-Mày lại lên cơn rồi đấy. – My nói.

-Chúng mày ko thế chắc?

"I'm at a payphone. Trying to call home..." nhạc chuông điện thoại của tôi réo ầm lên, tôi vội vàng mở cặp sách, lấy điện thoại ra. "Mama đang gọi."

"Dạ... dạ... con về ngay. Con đi ăn với bạn."

"Về ngay không mẹ cấm túc bây giờ."

"Rồi ạ... vâng... vâng. Con chào mẹ... dạ..."

Cúp máy,

-Tao ghét 3 đứa mày. Làm tao quên khuấy mất, hôm nay nhà có khách, người yêu bà chị tao. Về đây.

Thu dọn đồ đạc, tôi kéo khoá balo lại, rồi đeo lên vai, chạy vụt đi.

-Ê... mũ mày đâu? – Chi gọi với lại.

-Mũ... tao... à thôi. Ko có gì. Tao về đây. – tôi sờ lên đầu, rồi chạy một mạch xuống cầu thang luôn. Ngu gì mà khai cho chúng nó biết mũ tôi cho Vương mượn, có mà chúng nó trêu cho dơ hết cả mặt mũi.

Dắt xe ra khỏi quán, tôi chợt nhận ra chiếc xế địa hình quen thuộc... ớ... xe của...

XE CỦA VƯƠNG!!! CẬU TA CÓ MẶT TRONG QUÁN LẨU.

Tôi ngẩng mặt lên, ngước lên nhìn tầng 2 của quán như một phản xạ.

Tôi thấy Mạnh đang ngồi với đám bạn của cậu ta, chiếc áo trắng đồng phục khoác quanh cổ, mặc độc một cái áo ba lỗ, Mạnh đang vẫy tay chào tôi, cậu ta cười toe toét như một đứa trẻ con, đám bạn cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt... gian ko thể tả.

Tôi há hốc mồm, đang định nhấn ga phóng xe đi thì...

Tôi thấy Hoàng từ tầng 2 đang đi xuống, qua lớp cửa kính trong suốt ở tầng 1, tôi thấy Hoàng đút tay vào túi quần, miệng mỉm cười, gật đầu với tôi.

Có lẽ nào... Còn Vương chưa xuất hiện thôi.

Tin nhắn mới:

"Đang ngồi với em Vương nè. Đzai quá đi thôi. Huhu Linh ơi." – từ Chi.

Mẹ gọi điện lần nữa.

Tôi buông thõng hai tay, chiếc Lumia 920 rơi cạch xuống lề đường.

6h20 phút, thứ 3, ngày x tháng y năm z. Tôi bị điên !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro