chương 22:Hiên Viên vương triều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng ngồi trên xe ngựa hào hao thoải mái mà hồi cung còn có bốn cung nữ hầu hạ, thật thoải mái hưởng thụ tựa như một cái nương nương cao cao tại thượng.

“Tiểu thư, người khác nước không?” Hỉ nhi một trong bốn cung nữ nhẹ nhàng cười hỏi, rất tò mò về nàng.

Tiêu Tương Phi thật không có hình tượng tực vào gối mềm, cầm quả nho bỏ vào miệng rảnh ranh nói “Không khát, ta ăn xong nhiều hoa quả còn có trà nói không chừng lát nữa phải đi nhà xí nữa” Nàng thiếu chút nữa đem nhà xí nói thành nhà cầu, thật may là thu hồi kịp.

Bổ nhào, bốn cung nữ bị nàng chọc cười nhịn không được nhếch miệng lên cười không ngừng, chỉ là động tác của bọn họ đều dùng khăn tay che, hiển nhiên biểu lộ ra cung nữ được giáo dưỡng tốt.

“Chúng ta còn bao lâu nữa thì tới hoàng cung?” Nàng vén rèm xe ngựa lên ngắm nhìn bên ngoài chỉ thấy bọn họ đang đi trên đường lớn từ xa nhìn lại tựa hồ cách mấy dặm phía trước là một cái tường thành cao lớn.

Hỉ nhi và những người khác che miệng cười, một cung nữ khác tên Hoàn nhi nói “Tiểu thư, sắp đến rồi, vào đường lớn rất nhanh sẽ thấy kinh thành. Tiểu thư, người nhìn thấy chưa?”

Để rèm cửa xuống nàng lười biếng nói “Thấy rồi, rất hùng vĩ, thật đáng tiếc không cho ta cưỡi ngựa không thì sẽ nhìn được rõ hơn”

Lúc đó nàng nói muốn cưỡi ngựa, ai ngờ Hiên Viên Vũ sống chết cũng không chịu, đơn giản là muốn nhét nàng vào trong xe ngựa này cho nàng ngủ thoải mái.

“Tiểu thư, các tiểu thư đều không dễ dàng xuất đầu lộ diện, cưỡi ngựa sao? Cho nên người vẫn nên chết tâm đi thôi” Dận nhi lá gan rất lớn bởi vì thấy nàng dễ gần nên dễ dàng nói chuyện.

“Cũng có thể như vậy thôi” Mặt Tiêu Tương Phi đầy bất đắc dĩ mà đồng ý với ý kiến của nàng, vừa như không có xương tựa như té trên gối mềm một dáng vẻ như sắp chết.

Hỉ nhi nhìn thấy nàng có cẻ mặt không thú vị, cảm thấy không đành lòng vì vậy dụ dỗ nói “Tiểu thư, người là người kinh thành phải không? Ta chưa từng thấy qua cô gái nào như vậy?”

Bởi vì khi nàng mới xuyên qua là một thân y phục kì lạ làm cho trí nhớ của các nàng khắc sâu cho nên bọn họ đối với thân phân của nàng tràn ngập tò mò và thần bí.

“Các ngươi nói cho ta nghe một chút về Hiên Viên vương triều đi, lần đầu tei6n ta đến đây cá gì cũng không hiểu” Vừa nhắc tới cái này, nàng lại lên tinh thần, bắt đầu có hứng thú cái này gọi là biết người biết ta trăm trận trắm thắng.

Bốn cung nữ thấy tinh thần nàng tốt lên, lập tức nghĩa bất dung từ nói cho nàng biết mọi chuyện về Hiên Viên Vương triều.

Thì ra là, Hiên Viên vương triều này được đặt tên là Hiên Viên tộc cũng chính là hoàng tộc. Nghe nói Hiên Viên vương triều này là Hiên Viên hoàng tộc đánh chiếm từ một kẻ khác liên miên mấy trăm năm mới sáng lập ra vương triều cường vinh phú cường, trăm năm qua xuất hiện tầng tầng lớp lớp nhân tài, cường đại cường thịnh đến cực hạn, người người an cư lạc nghiệp.

Nơi có nữ nhân nhiều nhất trong thiên hạ chính là hậu cung của hoàng đế, nghe nói ba ngàn mĩ nữ chỉ là con số đại khái, chỉ sợ trên vạn cái tên ở trong này rồi.

Tiêu Tương Phi tự nhiên biết, cô cũng rất muốn thấy nữ nhân trong truyền thuyết của Hoàng đế, rất muốn xem các nàng tranh thủ tình cảm thế nào, thậm chí là thủ đoạn rất cao minh.

“Tiểu thư, trong hoàng cung có tâm cung lục viện, 72 phi tần, các Tiệp dư lấy ra người dễ coi, đợi chút. Vô số. Tiểu thư, người cũng phải cẩn thận, ngàn vạn đừng đắc tội những chủ tử như vậy a.” Hỉ nhi có lòng tốt nói, tiểu thư này là người hòa khí lại bình dị, là người nàng rất thích.

“Đúng vậy, đúng vậy, người cũng cẩn thận đó.” Ba cung nữ kia cũng vội gật đầu nói phụ họa, giống như cô hiện giờ đã gặp phải bị khi dễ rồi ấy.

Tiêu Tương phi che miệng cười không ngừng, dám bắt nạt cô? Cô đến Hoàng đế cũng dám uy hiếp, cũng dám đánh, đường đường là một đặc công còn sợ những ng phụ nữ này sao?

“Đúng rồi, tôi quên ko nói cho các cô, tôi gọi là Tiêu Tương Phi, các cô cứ gọi tôi là Tương Phi đi.” Cô đột nhiên nghĩ đến mình luôn ko có nhắc đến tên mình cho các cô ấy, vội vàng nói. Kỳ thực là vì thói quen nghề nghiệp, cô luôn luôn ko nói tên thật cho ng khác biết, vì bản thân lấy danh hiệu là 007.

Khi cô vừa nói xong, bốn cung nữ kia đều quá sợ hãi, đều nhìn cô, cùng kêu lên thất thanh: “Tương Phi?”

Cô không rõ chân tướng gật đầu, cảm giác các cô ấy đang cố gằng diến đạt, vừa nói xong đã kêu tên của cô rồi. “Đúng, về sau cứ gọi tôi như vậy đi.” Cô dương dương đắc ý nói.

Hỉ nhi bốn người liếc mắt nhìn nhau một cái, sắc mặt một mảnh thấp thỏm lo âu, lại có chút do dự. Cuối cùng Hỉ nhi cũng khó xử nói: “Tiểu thư, bọn nô tì không thể gọi ngài là Tương phi.”

“Vì sao?” vừa nhàn nhã tự tại nằm xuống, cô vội trừng mắt, cảm thấy chẳng có việc gì, cả tên của mình cũng không thể gọi, là đạo lý gì?

“Tiểu thư, bớt giận.” Hỉ Nhi kịp thời nói, sợ hãi bất an nhìn cô.

Thảo nhi luôn luôn không nói lời nào giành nói: “Tiểu thư, trong hậu cung đã có một Tương phi, hơn nữa Tương phi rất lợi hại, nàng luôn luôn được Hoàng thượng sủng ái, cho nên...” nàng không dám nói tiếp nữa, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Thì ra là thế. Cô bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai bởi vì trong cung có người tên Tương phi, cho nên nếu lại có một tên Tương phi nữa chẳng phải là phạm vào tối kỵ của vị Tương phi nương nương kia, khó trách các cô ấy có sợ hãi.

“Tên của tôi kêu Tiêu Tương Phi, cô kêu Tương phi có thể không có quan hệ với tôi, trùng tên trùng họ, thiên hạ đầy. Tôi ngồi không thay đổi tên, đi không sửa họ.” Cô mới mặc kệ nhiều như vậy đâu, nhìn ra được vị Tương phi kia rất lợi hại.

“Tiểu thư, tha cho nhóm nôt tì đi.” Hỉ nhi, Nộ nhi, Thảo nhi, Hoàn nhi lập tức trưng vẻ mặt cầu xin nói, sợ hai đầu không phải người , bản thân sợ là hí sức lại không có kết quả tốt.

Cô ra sức cười, nhìn đến bộ dạng bốn tiểu nha đầu kia sầu mi khổ kiếm, cô liền cảm thấy trời muốn sập xuống, khiến cô dở khóc dở cười.

“Tốt lắm, tốt lắm. Chọc các cô, không gọi Tương phi sẽ không gọi Tương phi nữa. Vậy thì gọi Phi tử, Tiêu phi, phi phi, thế nào?” Cô như còn chơi chưa đã, đùa nói.

Kết quả, lại làm bốn vị cung nữ hai mặt nhìn nhau, càng thêm dở khóc dở cười, không biết trả lời thế nào. Sau, phát hiện ra bộ dạng gian kế của cô đã thành công.

“Tiểu thư, người hư a.” Bốn người cúng kêu lên, ngây thơ nói.

Nữa, càng khiến Tiêu Tương Phi càng cười lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro