chương 23: Vào cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm cô gái nói chuyện phiếm bên trong, kinh thành Hiên Viên v triều rốt cục cũng đến, hoàng gia chính là hoàng gia, chậm rãi, hơn nữa khua chiêng gõ trống, phái ra trọng binh canh giữ ở hai bên ngã tư đường, hộ về đoàn ng bọn họ thẳng đến hoàng cung.

“Soạt, thành phó của các cô ko tệ.” Vừa nghe đến động tĩnh bên ngoài nhiều như vậy, Tiêu Tương phi biết bọn họ đã vào trong thành, vội vàng xốc lên rèm cửa sổ nhìn ra ngoài.

Hành động của cô làm các cung nữ sợ tới mức kéo cô lại, hành vi cử chỉ mất thể diện như vậy, cũng ko phải là hành vi của một tiểu thư khuê các hay phi tần trong cung.

“Tiểu thư, ko thể để ng bên ngoài nhìn thấy ngài.” Hỉ nhi vội vàng dặn dò, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Tiêu Tương Phi bị các n lôi kéo, hơn nữa lại nói như vậy, nhất thời ko có hứng thú, hiện tại xem cùng tối nay xem ko khác nhau nhiều lắm, vì thế nghe theo lời nói của các n, lại lười nhác nằm lại cỗ cũ.

Bốn cn thấy cô như thế, ngược lại cảm thấy hành vi đứng lên của mình ko tốt, đều đỏ mặt, vì bản thân ko có đem quy củ nói cho cô mà áy náy.

“Tiểu thư, đừng trách bọn nô tì, đây là quy củ.” Thật lâu sau, Nộ nhi đầu tiên thì thào mở miệng nói, ko biết vì sao, đối mặt với nữ tử vô dục vô cầu như vậy, n sẽ cảm thấy ko đành lòng.

“Ko có việc gì, tôi ko được làm cái gì, các cô cứ nói với tôi là được rồi.” Cô ko để ý, hướng các n cười cười: “Còn có bao lâu có thể vào cung?”

Nghe nói, đường vào cửa cung sâu như biển, tường thành hoàng cung cao cao hùng vĩ, còn có tầng tầng mái hiên lầu các đỏ thắm, hoa viên như là mê cung, cung điện ko đếm được.

Nhưng, rất nhiều ng tiến cung, tập trung suy nghĩ, muốn tất cả các biện pháp, dốc hết vật sở hữu, cũng muốn mãn nguyện, cũng muốn vọng tưởng bay lên đầu cành làm phượng hoàng.

Nói đến, mĩ nữ trong thiên hạ đều tụ tập đầy đủ ở hậu cung, lời này hẳn là ko giả. Tuyển tú hàng năm, tiến cống, hơn nữa các tiểu quốc phụ thuộc đưa tới mĩ nữ, có thể nói là muôn hình muôn vẻ, thiên hình vạn trạng, ganh đua sắc đẹp, giống như trăm hoa đua nở, vạ gia đua tiếng. Muốn có dạng gì sẽ có dạng đó, thanh tú, xinh đẹp, lạnh lùng, nhiệt tình như lửa, xinh xắn lanh lợi, cao lớn cường tráng.

“Tiểu thư, cũng sắp đến, hiện tại nơi này hình như là Đướng cái phía Nam, tận cùng đó là hoàng cung, Tuyên Đức môn.” Hỉ nhi tựa như bốn phía đều rất quen thuộc, vội vàng bẩm báo cho cô.

Cô gật gật đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô yên tĩnh lâu như vậy, suy nghĩ lâu như vậy, sau này vào cửa cung, khẳng định sẽ rất náo nhiệt, sẽ có rất nhiều chuyện phải làm rồi.

Cô có chút chờ mong, cảm thấy có chút dễ dàng, lại có chút ko thú vị.

Hoàng cung trải dài cả trăm dặm xung quanh đều là kỳ hoa dị thào, tuyệt sắc giai nhân, chim thú hiếm lạ của nội cung. Kiến trúc trang nghiêm, trên cửa là Chu Tước, Dao Trì, Phi Long, Phượng Vũ, hiện lên phong phạm của hoàng gia.

"Hoàng thượng hồi cung." Một giọng nam cao với trung khí mười phần, vang dội trải dài trước đại điện hoàng cung vang lên.

"Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế." Ngay sau đó là tiếng lễ bái đông đảo vang tận mây xanh, kinh động đến lũ chim .

Xe ngựa đang đi đột nhiên dừng lại, bốn cung nữ sắc mặt mừng rỡ, cùng kêu lên với nàng: "Tiểu thư, đến hoàng cung."

Tiêu Tương phi miễn cưỡng ngồi dậy, âm thầm nghĩ, cũng đã đến. Dù sao hiện tại sẽ không gọi nàng xuống ngay, chắc phải đợi một lúc mới gọi đến nàng.

Đáng tiếc, ngược lại nàng nghĩ lầm rồi. Sau khi đợi mọi người hô to xong, Hiên Viên Vũ chỉ là nhàn nhạt lướt nhìn mọi người, lại ngoài dự liệu của mọi người xoay người lại đừng sát ở phía sau chiếc xe ngựa thứ hai.

Màn xe đột nhiên bị kéo lên, năm nữ tử phía trong cùng nhìn thấy người đang đến phía bên ngoài.

"Xuống đây đi." Hắn đưa cánh cánh tay với những ngón tay thon dài ra , ánh mắt lại chuyên chú nhìn nàng.

Trên người của nàng đã sớm thay y phục khi đến đây, một bộ la quần lụa mỏng màu trắng, phía trên Đóa Đóa hoa mai, cài trên búi tóc được vần theo kiểu Phi Thiên, hợp với trâm hoa mai, nghiễm nhiên như một vị hoa mai tiên tử.

Nàng yên lặng, sửa sang lại trang phục trên người mình, sau đó mới đem tay mình đặt vào tay của hắn, ưu nhã đứng dậy đi từ xe ngựa ra ngoài, đứng ở ngoài xe ngựa là phu xe.

Rốt cuộc hớp một ngụm khí khi nhìn thấy tình cảnh bên ngoài. Chỉ thấy nàng đưa một tay đặt ở trong tay Hiên Viên Vũ, một cái tay khác đặt ở trước eo, nhìn cả đám người tới trước tiếp giá trợn mắt hà hốc mồm.

Chỉ thấy đại thần, cung Tần phi, hộ Vệ, cung nữ, không một chút kinh ngạc nhìn nàng. Trên mặt mọi người nhiều biểu cảm khác nhau, kinh ngạc, khó có thể tin, hiểu rõ , kinh ngạc . . . . . . , trong khoảng thời gian ngắn mỗi người một vẻ chồng chất.

Hiên Viên Vũ bị tư thái của nàng hấp dẫn, chưa bao giờ có một nữ nhân, lấy này loại tư thái ngạo nghễ nhìn chúng sanh , khí chất cao quý thanh nhã xuất hiện qua trong sinh mệnh của hắn.

Nàng một là một điều bí ẩn, nàng là một tiên nữ hạ phàm , nàng là một người tựa hồ có thể nắm giữ vận mạng chúng sanh.

Không chỉ là Hiên Viên Vũ sớm đã biết Lâm Vân cùng Viên Quân hôm nay cũng bị nàng thoáng chốc đọat mất hồn, thiếu chút nữa thất thần.

Thật ra thì Tiêu Tương phi chỉ tò mò, nàng muốn nhìn một chút hoàng cung này là thế nào chính là, có hay không sự hùng vĩ của Bắc Kinh Tử Cấm thành, có hay không mang cho nàng cảm giác quê nhà.

Mọi người lại vì sự xuất hiện của nàng mà trông đến buồn cười, trên người của nàng tản ra hơi thở là khí chất đặc biệt, có lẽ là bởi vì thân là một đặc công phải sẵng sàng với mọi tình huống, học thức, thủ nghệ, vũ khí, thêm nữa phải thông hiểu ngôn ngữ, phong tục tập quán củ nhiều quốc gia, quan trọng nhất chính là tu dưỡng khí chất, cho nên khi thay y phục cung trang của Thiên Viên Hiên Triều khiến nàng mang phong phạm của một bậc mẫu nghi thiên hạ.

Nàng là là ai? Nghi vấn này nhanh chóng dâng lên trong lòng mọi người, lại không nhịn được ngước nhìn vẻ chói mắt như nhật nguyệt của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro