chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vóc người cường tráng, ánh mắt mạnh mẽ, cánh tay rắn chắc, cơ bắp khỏe mạnh, đến nỗi các bắp thịt của hắn cũng hiện ra, thậm chí làm cho người ta có một loại cảm giác bị chèn ép.

Dù Tiêu Tương Phi tỉnh táo, gặp một nam nhân mang phong thái vương giả như vậy cũng đều mãnh liệt rung động, nàng thậm chí thiếu chút nữa ngất xỉu.

"Không được đến gần ta." Nàng ngoan độc ra lệnh, ánh mắt lộ một tia hung ác, yên lặng không tiếng động lui về phía sau .

Hiên Viên Vũ không nghe nàng nói, hắn đã cởi bỏ áo, lộ ra nửa người trên cường tráng, vật hùng dũng của hắn ở nửa người dưới cũng đã lộ ra, mà hắn lại đang chuẩn bị cởi quần.

Thấy hắn không chút nghe theo, nàng tức giận, lặng yên không lên tiếng để một tay lên đỉnh đầu, tay kia đặt ở phần eo của mình, cảnh giác nhìn hắn.

Hắn rốt cuộc tự mình cởi bỏ chướng ngại vật cuối cùng, vật của hắn đã hiện ra trước mặt nàng, hiện lên một vóc dáng đàn ông đẹp mê người.

"Phi nhi, nàng chiều ta đi." Hắn bất chợt cười quyến rũ nói, bước từng bước đến gần nàng. Mấy ngày nay, hắn đã muốn nàng lâu rồi, rốt cuộc không nhịn được rồi.

Nghe theo hắn ư? Nàng đột nhiên cũng cảm thấy buồn cười, làm như nàng là một dạng hàng hóa chắc, nàng cũng không phải là kỹ nữ, càng không phải là đang quyến rũ người khác nha.

Nghe theo hắn ư? Nàng đột nhiên cũng cảm thấy buồn cười, làm như nàng là một dạng hàng hóa chắc, nàng cũng không phải kỹ nữ, càng không phải đang quyến rũ người khác nha.

"Không được, ngươi đi ra ngoài cho ta. Việc này, người đi tìm Tiêu Tương Uyển đi, bằng không ta sẽ đi, ta cảm thấy nàng không tệ, vô cùng giỏi võ, nàng cũng rất thích ngươi. Ngươi đi đi, đến chỗ của nàng đi, nếu không ta sẽ cho người đưa ngươi đi." Nàng đặt một tay ở trên tóc, tay còn lại buông xuôi xuống thắt lưng, để đỡ thân thể của mình, còn hết sức có lòng đề nghị.

Hiên Viên Vũ sửng sốt, lúc này, nàng lại còn đề nghị hắn đi tìm nữ nhân khác? Nàng rất là hào phóng, hay là không thích hắn thật?

"Trẫm chỉ cần nàng, chỉ cần một mình nàng thôi, người khác trẫm không muốn." Hắn bắt đầu bò lên giường , từ từ đến gần nàng.

Trong lòng Tiêu Tương phi tựa như đánh một tiếng trống, nàng chưa từng trải qua chuyện này, bởi vì nàng là cô gái hiện đại, cơ thể của nam nhân nàng cũng đã tiếp xúc qua, nhưng thật không có mang lại cho nàng một cảm giác rung động và mãnh liệt giống như bây giờ.

Nàng nín thở nhìn hắn đang càng lúc càng tiến đến gần mình hơn, thân thể của hắn đã đặt ở trên thân thể mềm mại của nàng, một cảm giác nóng như lửa truyền vào trong cơ thể nàng.

Thấy nàng không có phản kháng, Hiên Viên Vũ cảm thấy kỳ lạ, thấy nàng không nhúc nhích, trong lòng nảy sinh một chút nghi ngờ, chỉ có một ý nghĩ, nàng thế nào lại ngoan như vậy, lại nghe lời như vậy.

Tiêu Tương Phi nở một nụ cười ngọt ngào, nháy mắt một cái cười quyến rũ với hắn, lông mi thật dài chợt lóe lên tựa như hai viên minh châu long lanh rạng ngời, cực kỳ mê người.

"Phi nhi." Trong lòng hắn kích động, không thể đợi được, trực tiếp muốn hôn nàng.

Thế nhưng, môi của hắn còn chưa chạm được đến môi của nàng, liền bị một vật màu đen cứng chặn lại, chỉ nghe Tiêu Tương Phi dương dương đắc ý cười nói: "Cách ta xa một chút, cẩn thận đây là súng lục đấy, nếu không cẩn thận ta sẽ bắn ngươi giống con sói kia."

Không sai, trong tay nàng cầm một khẩu súng lục bỏ túi, nhỏ như một chiếc trâm cài đầu, nàng luôn bỏ trên đầu, khiến bất luận kẻ nào cũng không có cách phân biệt được, càng làm cho hắn nhất thời ngu ngốc bị mắc lừa.

Hiên Viên Vũ vừa nghe nếu hắn động đậy sẽ có kết quả như con sói kia, hắn lập tức hiểu trong tay nàng là cái gì, đây chính là một loại ám khí kỳ lạ, yên lặng không một tiếng động là có thể đánh gục một con sói, càng không dám xem thường.

"Phi nhi, ngươi. . . . . ." Hắn nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, bất đắc dĩ nhụt chí nói.

Nàng cười hết sức vui vẻ, rốt cuộc đảo mắt nhìn hắn, nàng đẩy hắn ra, bộ dáng vui vẻ nhìn sắc mặt tái mét của hắn.

"Muốn chạm ta? Không có cửa đâu." Nàng cầm súng trong tay, thân thể nghiêng về phía hắn, nhỏ giọng mà nói.

Tiêu Tương Phi cảm thấy vừa rồi nàng xuống tay quá nhẹ, so với thương thế của Uyển Nhi cùng thủ đoạn của Tương Phi thì chẳng đáng kể. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy mình quá nhân từ.

"Nộ nhi, ngươi đi tiễn ngự y, thuận tiện lấy thuốc." Nàng lạnh nhạt phân phó nói, sau đó đi tới bên giường, cúi đầu nhìn Tiêu Tương Uyển trên giường.

Nộ nhi vội vàng nói: "Vâng, tiểu thư." Nói xong, liền cùng ngự y ra ngoài cửa, rời đi.

Đám người Hỉ Nhi đứng ở bên trong phòng, chờ đợi phân phó bất cứ lúc nào.

Trên giường, Tiêu Tương Uyển cũng không nhúc nhích, an tĩnh nằm, nếu như không phải là ngực còn có chút phập phồng, sẽ làm cho người ta lầm tưởng nàng đã chết.

Tiêu Tương Phi ngồi vào bên giường của nàng, cầm khăn trong tay lau mồ hôi cho nàng, mười đầu ngón tay được băng bó như cái lạp xưởng làm người ta cũng phải giật mình, như nhắc nhở nàng những gì nàng đã trải qua.

"Uyển Nhi, ngươi hãy yên tâm đi, tỷ tỷ đã báo thù cho muội, nếu như muội có việc gì không hay xảy ra, ta sẽ không bỏ qua cho Tương Phi." Tiêu Tương Phi ở bên tai của nàng nói nhỏ, biết nàng sẽ nghe được những lời này, cố gắng mau bình phục.

Uyển Nhi cũng không nhúc nhích, nàng tựa hồ không có nghe được lời Tiêu Tương Phi nói, hoặc là bởi vì đã sớm hôn mê, cho nên cũng không có phản ứng gì.

Tiêu Tương Phi lau mồ hôi cho nàng, nhấp nước vào môi cho nàng, ở bên quan sát tình hình bệnh của nàng.

"Tiểu thư, ngài cả ngày hôm nay còn chưa có ăn chút gì, không bằng ăn chút gì đó rồi lại chăm sóc cho Uyển Nhi." Hỉ Nhi khuyên, họ không quên rằng nàng vẫn chưa ăn gì cả ngày nay.

Thảo Nhi đã sớm đặt thức ăn trong tẩm cung, lúc này cũng vội vàng khuyên nhủ: "Tiểu thư, ở đây để cho chúng ta trông nom, ngài đi về nghỉ ngơi rồi ăn cái gì đó, đói bụng sẽ không tốt."

Nàng biết mình đói, thế nhưng khi nàng nhìn thấy Uyển Nhi nằm trên giường không có chút sức sống, nàng liền không có một chút khẩu vị."Ta không muốn ăn." Nàng lắc đầu một cái, nói.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lại khuyên: "Tiểu thư, ngài không ăn gì làm sao có sức chăm sóc Uyển Nhi, không bằng ăn chút gì rồi lại chăm sóc cho Uyển Nhi."

"Được." Nàng suy nghĩ một chút, thấy cũng phải, vì vậy liền đồng ý. "Có điều đem thức ăn để ở bên ngoài , ta ở bên ngoài ăn xong lại vào."

Thảo Nhi vội vàng đồng ý, nhanh chóng mang đồ bưng đến ngoài phòng của Uyển Nhi.

Không có khẩu vị, Tiêu Tương Phi ăn vội vàng vài miếng xong, nàng lại trở về chăm sóc Uyển Nhi.

Sau giữa trưa không bao lâu, Uyển Nhi liền sốt cao, mọi người lo lắng, lại vội đi mời ngự y trở lại chẩn bệnh, bận rộn hồi lâu, Tiêu Tương Uyển sốt cao vẫn không lùi.

Tiêu Tương Phi biết, sốt cao rất nguy hiểm, sốt cao không lùi càng nguy hiểm hơn, cho nên nàng rất nóng lòng, nhưng nàng biết mình cũng không mang theo thước hạ sốt, nếu như có một ít thuốc hạ sốt của hiện đại thì tốt rồi. Dưới tình thế cấp bách, nàng nhớ tới vài cách hạ sốt thông thường, dùng khăn hoặc vải sạch, dùng nước ấm lau thân thể.

Hạ lệnh cho đám người Hỉ Nhi thay nhau thực hiện, giằng co cả đêm, ngày thứ hai, Uyển Nhi sốt cao như cũ không lùi, gấp đến độ mọi người trong Hướng Dương cung không biết làm sao, mà ngự y cũng trắng đêm không dám rời đi, lại tìm mấy ngự y tới chẩn bệnh, vẫn không có khởi sắc, mọi người thần sắc hết sức nghiêm trọng.

"Uyển Nhi, ngươi nhất định phải bình phục, ngươi quên, Tiêu gia còn chờ người đi báo thù, ngươi nói phải báo thù rửa hận vì Tiêu gia mà, cho nên ngươi không thể chết, toàn bộ người trong nhà người đều ở đây, bọn họ hi vọng ngươi còn sống vì bọn họ báo thù, Uyển Nhi, ngươi nghe chưa? Nghe được cũng nhanh tỉnh lại, nhìn ta này, ta là Tiêu Tương Phi, ngươi đã nói ta là tỷ tỷ của ngươi, ngươi tỉnh lại đi, ngươi nói ta là tỷ tỷ của ngươi mà." Nàng lại gần Uyển Nhi bên tai, lớn tiếng nói, hy vọng có thể đánh thức nàng, hy vọng có thể dấy lên nàng sinh tồn ý thức cùng báo thù đấu chí.

Không biết là bởi vì nàng nói lớn tiếng, hay là do tên của nàng, hay là do lời nói của nàng, mà Tiêu Tương Uyển nằm trên giường sau một ngày một đêm rốt cuộc thân thể bỗng nhúc nhích.

Hỉ Nhi đám người thấy vậy, mừng rỡ như điên, nàng nghe được, nàng nghe được.

Động tác nho nhỏ này, Tiêu Tương Phi cũng nhìn thấy, nàng vừa đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tiêu Tương Uyển vừa tiếp tục nói: "Uyển Nhi, ngươi nói, ta là tỷ tỷ của ngươi, ta và người phải cùng nhau báo thù, nhưng là rút cuộc ai là kẻ thù của Tiêu gia, Uyển Nhi ngươi không có nói với tỷ tỷ, nếu như ngươi chết, tỷ tỷ tìm ai báo thù? thù của Tiêu gia không phải thành đá chìm xuống biển sao? Uyển Nhi, ngươi phải mau khỏe, nói cho tỷ tỷ, giải oan cho Tiêu gia với tỷ tỷ ."

Tiêu Tương Uyển nghe được, cho nên nàng rất nỗ lực muốn mở mắt, nàng muốn nói cho Tiêu Tương Phi biết về huyết hải thâm cừu của Tiêu, chỉ là nàng mệt quá, thân thể của nàng nhẹ nhàng, nàng rất muốn ngủ, nàng không muốn tỉnh lại, nàng muốn gặp cha mẹ còn có tỷ tỷ, cùng với người nhà Tiêu gia.

"Tỷ, tỷ tỷ. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro