Chương 14: Slytherin cùng Gryffindor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

".....Tên cẩu đầu óc hỏng đến nỗi não mọc được cỏ rồi sao? Chính vì hành vi lỗ mãng của mình mà bị đày đến Azkaban mười mấy năm tù, vì thế mà không có ai thay hắn dạy dỗ con đỡ đầu phải để cho bạn của mình chăm sóc, một gã người sói nguy hiểm có thể làm hại thằng bé bất cứ lúc nào.

" Severus, ngươi là đang chỉ trích Sirius không làm tròn trách nhiệm của một người cha?"

"Ngươi nghĩ như vậy sao? "

" Vậy ngươi hẳn là biết rõ, so với Sirius, ngươi cũng là một người cha đỡ đầu nhưng so với cậu ấy thì ngươi tốt hơn sao? Vợ chồng Malfoy cưng chiều con trai của họ như vậy, mà thái độ của ngươi với Harry chính là ngươi đối xử Malfoy rõ ràng là thiên vị, còn Harry chính là hà khắc."

"Thiên vị? Ta đại khái cho rằng ngươi nghĩ sai rồi, vấn đề hai đứa nhãi đó nằm chính trên ngươi của chúng...."

"Không, Severus -- nguyên nhân cối lõi là ở chính chúng ta. Ngươi, Malfoy, James, Sirius và ta, là nguyên nhân. Là chúng ta đối địch lẫn nhau khiến cho bọn nhỏ đối nhau bài xích. Harry thực dễ dàng tiếp nhận, mà tiểu Malfoy từ nhỏ đến giờ vẫn luôn muốn tiếp cận Harry."

"Thật nực cười! Malfoy, một đứa trẻ vừa tròn một tuổi đầy cáu kỉnh, muốn chơi đùa cùng với Potter, một đứa nhãi mới có nửa tuổi, như vậy cũng không có ý nghĩa rằng nhóc con đó từ nhỏ liền có khao khát thân cận...."

"Ngươi phủ nhận sao? Ngày đó phu nhân Malfoy cùng Lily trùng hợp gặp nhau, nhóc Malfoy liền quấn lấy Harry không rời -- mười năm sau, khi hai đứa nhỏ gặp lại, nhóc Malfoy vẫn lựa chọn trở thành bạn tốt với Harry. Những việc này ngươi đều biết."

"Đáng tiếc thay Potter cự tuyệt Malfoy, như vậy nghĩa là...."

"Điều đó không có ý nghĩa gì hết. Nếu không phải ngươi cùng Malfoy ám chỉ Slytherin tốt hơn còn Gryffindor là một đám ngu ngốc, nhóc Malfoy nhất định sẽ một lần nữa đến làm thân Harry, mà Harry cũng sẽ phát hiện ra điểm tốt của nhóc kia, sau đó hai đứa trẻ liền trở thành bạn tốt...."

"Đừng suy nghĩ kì lạ, người sói! Slytherin chưa bao giờ cùng Gryffindor trở thành bạn bè cả -- Sarazar Slytherin cùng Godric Gryffindor luôn đối nghịch kịch liệt! Mà hết thảy đều do đám Gryffindor ngu ngốc, bệnh anh hùng."

"Nhận định cổ hủ. Chính là do những nhận định này của chúng ta, mới dẫn đến cục diện này! Hãy nhìn xem, chúng ta đem một cái cục diễn rối rắm để lại cho bọn nhỏ, ngươi nhìn hậu quả của nó xem!"

"Như thế nào, các ngươi đây là muốn mang những sai lầm trong quá khứ ra để xin lỗi sao?"

" -- Severus, Remus! Hai người nói nhỏ thôi! Harry bị hai người đánh thức rồi -- A, Harry, trò tỉnh rồi sao?"

Harry mở to mắt nghe tiếng nói truyền tới, Phu nhân Pomfrey ôn nhu cùng lo âu cúi đầu quan sát sắc mặt cậu, đặt nhẹ tay lên trán muốn kiểm tra thân nhiệt cậu, thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi nhanh chóng quay ra chống eo dùng ánh mắt căm tức nhìn Snape và Lupin.

Snape hừ lạnh một tiếng, vung áo choàng rời khỏi bệnh xá. Lupin cúi đầu, chờ đến khi thân ảnh cao lớn của Snape khuất sau cửa gỗ, hắn mới quay đầy hướng Harry nở nụ cười.

Người sói tiều tụy hơn so với lần cuối cậu gặp.

Harry ý thức được điều này, lúc này mới nhớ tới tình cảnh của chính mình -- cả người đau đớn, trong đầu cũng loạn thành một đoàn, hiện giờ đang nằm trên giường ở bệnh xá. Nơi này cậu vẫn thường tới, mùi hương gay mũi quen thuộc khiến tâm tình cậu thả lỏng một chút. Cậu chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn một chút, nhìn chăm chú cái người đang từng chút từng chút tiến lại gần, Lupin dè dặt ngồi ở mép giường, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

"Xin lỗi đã đánh thức cháu -- ta và Severus đều có chút kích động. Cháu nghe được gì sao?" Lupin nhìn sâu vào đôi mắt phỉ thúy của Harry.

Merlin, dù cho nhìn ngắm bao nhiêu lần, cặp mắt kia đều sẽ khiến hắn nhớ đến Lily....huống chi là Severus.

Harry nhẹ nhàng gập đầu, do dự một lát mới hỏi: "Em nghe hai người nói đến chuyện giữa cháu và Malfoy khi còn nhỏ -- khi đó đã xảy ra chuyện gì?"

Lupin mười ngón tay đan vào nhbỏau đặt tay ở đầu gối, nghiêng đầu nhìn Phu nhân Pomfrey đưa cho Harry mấy bình ma dược, mỉm cười trả lời: "Chuyện đó sao? Khi cháu còn nhỏ, chỉ mới có 6 tháng tuổi, Lily cảm thấy cháu nếu còn tiếp tục ở sơn trang Godric nhất định sẽ phát ngốc, một người bạn nhỏ để chơi đùa cũng cũng không có, sợ cháu sẽ cô đơn liền năn nỉ ta cùng James dẫn theo hai người đến Hẻm Xéo, thuận tiện mua chút đồ chơi cho cháu -- chỉ có đúng một lần -- trùng hợp thay gặp Phu nhân Malfoy cùng người thừa kế tương lai của Gia tộc Malfoy, nhóc con kia vừa nhìn thấy cháu liền muốn chạy đến ôm ôm. A, nhóc ấy chính là cứng đầu đến bất ngờ, đương nhiên là ôm cháu chặt cứng, đến khi Lily muốn ôm cháu trở về cậu nhóc liền gào khóc....có lẽ cậu nhóc thực sự muốn cùng cháu làm bạn bè. Đương nhiên mọi chuyện đều không như chúng ta mong muốn."

Harry trầm mặc hồi lâu. Cậu lẳng lặng mà nhìn ngón tay của mình đặt trên nền chăn tuyết trắng, trong đầu không ngừng hiện ra cảnh lần đầu gặp mặt nhau giữa cậu và hắn.Tiệm "Trang phục cho mọi dịp" của Phu nhân Malkin, tiểu thiếu gia cao ngạo hỏi cậu một loạt câu hỏi, giống như bọn họ đã là bạn bè từ lâu. Lúc ấy chính mình biểu hiện như thế nào? Nhớ đến khi ấy hắn đối Hagrid vô cùng xấc xược, cậu ngay lập tức coi hắn thành loại người "không đáng để nói chuyện", thế cho nên sau khi gặp lại nhau trên Tàu tốc hành Hogwarts, cậu đông cứng mà dứt khoát mà cự tuyệt bàn tay duỗi ra của hắn.

Nhưng, số phận của bọn họ chính là không có khả năng trở thành bạn bè, điều đó là sự thật, chẳng lẽ sẽ vì điều gì mà thay đổi sao?

Harry nhớ hôm nay cậu ngất xỉu giữa lúc tình hình hỗn loạn -- cuộc chiến tại Tiêm Công tước Mật, khoảnh khắc nhìn thấy biểu tình phẫn nộ trên mặt Malfoy, Harry không tự chủ được mà cảm thấy khẩn trương, sau đó trái tim nhảy lên điên cuồng, tay chân bắt đầu phát run, cuối cùng cậu cảm thấy cả người sức lực đều biến mất, cho dù Dumbledore không đến giải vây, cậu vẫn sẽ nhanh chóng đổ gục.

"Giáo sư Lupin......"

"Cháu có thể gọi ta là Remus."

Người sói nở nụ cười ôn hòa với cậu, khiến Harry an tâm hơn một chút.

"Chú Remus,Làng Hogsmeade, nơi đó......Hermione cùng Ron hiện tại ra sao?" Cậu nhớ rõ Ron bị đả thương, nhưng mà hiện trường khi đó vô cùng hỗn loạn, tựa hồ có không ít người bị thương nặng.

Gryffindor cùng Slytherin đối đầu, liên lụy tới cả Ravenclaw và Hufflepuff, cuối cùng chuyển thành bốn nhà Hogwarts quyết đấu.....chuyện này khẳng định bị ghi vào trong lịch sử của Hogwarts, trận chiến ở Làng Hogseamde trở thành nỗi nhục của Hogwarts.

Trước đó Dumbledore đã nhấn mạnh yêu cầu tất cả bốn nhà cùng đoàn kết với nhau, mà chính cậu là ngồi nổ cho cuộc chiến này xảy ra, Dumbledore nhất định tức giận, cũng sẽ vô cùng thất vọng về cậu?

Nói không chừng toàn bộ Giới Pháp thuậy đều thất vọng cậu, Chúa cứu thế của họ đến tột đỉnh .

"Đừng, Harry." Lupin bất đắc dĩ cười, nhẹ tay vỗ vỗ mép giường nhằm Harry chú ý tới, nói, "Việc này không thể trách cháu -- hơn nữa Dumbledore không có trách phạt bất cứ ai, không có ai bị truy cứu, cho dù là Slytherin cũng không có."

"Tại sao lại......" Harry mở to hai mắt nhìn, có chút khó có thể tin đước rằng Dumbledore sẽ thông cảm đám học sinh của Hogwarts lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến vậy.

Lupin nghiêm túc gật đầu: " Thầy ấy cho rằng các trò cần phát tiết cảm xúc của chính mình một chút, tuy rằng khi đó các trò đã hơi quá tay. Nhưng nếu muốn truy cứu, có sai chính là những người đời trước sai, bọn họ truyền thừa quan niệm huyết thống tôn ti sai lệch, quan niệm làm lạc ấy cũng khiến đám nhóc các cháu đánh mất rất nhiều cơ hội cùng nhau trở thành bạn bè."

Im lặng một lát, Lupin từ ví tiền lấy ra một lá thư bằng da dê.

Harry nhận ra đó là lá thư cậu viết cho Lupin không lâu trước đó.

Lupin mỉm cười, quơ quơ tấm da dê, nói: "Nếu cháu không ngại nói, chờ sau khi cháu uống hết chỗ ma dược này chúng ta liền cùng nhau giải quyết 'vấn đề nhỏ' này."

"Đúng vậy, hai người nên cùng nhau nói chuyện, nhưng mà ta yêu cầu trò nghỉ ngơi, Harry." Phu nhân Pomfrey bất mãn mà lẩm bẩm, bưng tới một đống lớn chai lọ vại bình, bên trong đủ các loại ma dược với đầy màu sắc. Bà cầm lọ lớn nhất đưa cho Harry: "Bé ngoan, uống hết đi, trò sẽ có tinh thần hơn một chút."

"Còn cái này, bổ sung dinh dưỡng."

"Cái này, trị liệu chứng đau đầu của trò."

"Đến lọ này còn có lọ này, có thể làm trò có cảm giác thèm ăn -- ta cho rằng gần nhất trò không chịu ăn uống một cách đàng hoàng, hơn nữa tiêu hóa vô cùng rối loạn......cuối cùng là lọ này, nước bí đỏ, thứ trò yêu thích nhất."

Uống xong nước bí đỏ, Harry đã cảm thấy no rồi, cho dù chỉ là một mẩu bảnh mì nhỏ cũng không thể nuốt xuống nổi nữa. Phu nhân Pomfrey hài lòng mà rời đi trả lại không gian yên tĩnh, để cho họ chút không gian riêng bàn về 'vấn đề nhỏ' kia.

"Ta gần đây rất tốt. Liều thuốc Bả sói đều uống đúng hạn, cũng không có gây ra tai họa gì lớn. Hơn nữa ta đã tìm được một công việc phù hợp, là ở một khu nhà trong trường học Muggle , dạy bọn nhỏ môn......Anh quốc văn học. Thú thục mà nói công việc đó cũng thật khó, bởi vì ta luôn đem lịch sử Giới pháp thuật cùng lịch sử của Muggle lẫn lộn với nhau, sau đó không thể không giải thích những cái đó là căn cứ vào lịch sử văn học, những cái đó chỉ do cá nhân chú ảo tưởng tạo lên. Bọn nhỏ cho rằng ta có khả năng trở thành một nhà tiểu thuyết chuyên viết truyện thần thoại, thực ra ý tưởng này cũng không tồi..... vậy còn cháu thì sao, Harry? Ta nghĩ rằng cháu thực sự không ổn -- điều gì khiến cháu bối rối sao?"

Harry nhìn khuôn mặt chân thành của chú Remus, lược bỏ sự tàn phá của thời gian cùng sự khắc nghiệt của cuộc sống thì từ trước tới nay đều là khuôn mặt ôn hoà cùng hiền hậu có thể tin tưởng. Cậu cắn môi, thở hổn hển, tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai át đi lời cậu muốn nói, lúc sau mới mở miệng nói: "Cháu......cháu phát hiện ra cháu không thể đụng vào người khác, mới đầu là cháu cả người đều đau đớn, sau lại người nào bị cháu đụng trúng liền đau đớn toàn thân. Cháu không biết lí do tại sao cháu lại trở lên như vậy......Chú Remus, cháu rất sợ."

Tự mình trải qua quá cái loại này đau đớn này, Lupin hoàn toàn có thể sợ hãi cùng khẩn trương xa lánh Harry --- giả như dụng tâm kín đáo của người trước mặt là xấu xa, bỉ ổi, Harry nhất định sẽ bị coi như quái vật mà đối đãi. Giống như con rối mặc người điều khiển, nói không chừng bọn họ sẽ đem Harry so người sói còn nguy hiểm cùng đối xử bất lương hơn rất nhiều.

Lupin lại một lần nữa vỗ nhẹ nhẹ lên mép giường, bàn tay tiến lại ngần ngón tấy của Harry một chút, bao trọn bàn tay của cậu, ý bảo Harry không cần vì thế mà khẩn trương lo lắng: "Đó là do pháp thuật của cháu dao động quá lớn, pháp thuật của cháu có chút mất khống chế -- có lẽ là cháu sợ tiếp xúc người khác sẽ bị thương, cũng có thể có thể là cháu sợ người khác đụng tới cháu sẽ bị thương, cho nên dùng phương thức này cự tuyệt người khác muốn tiếp xúc với cháu. Chuyện này hoàn toàn không thể trách ngươi -- Giới Phù thủy có rất nhiều kiểu người. Chỉ cần giải thích vì sao pháp lực của cháu mất khống chế là ổn --hơn nữa chỉ là đau đớn thôi, không có ai bị thương, cho nên Harry, cháu không cần phải tự trách."

Biểu tình của Lupin so với ngôn ngữ càng có thể an ủi Harry, cậu bình tĩnh hơn một chút, vẫn không có đem cái sự tình đêm ấy nói cho Lupin, cậu dùng một cái giả dụ để giảm bớt nội tâm bất an của chính mình.

"Chú Remus......chú nói xem, liệu ở Hogwarts, sẽ có người hận cháu hận đến mức, dùng hết thảy thủ đoạn, kể cả thủ đoạn ti tiện nhất khiến cháu......khiến cháu tuyệt vọng không?" Cậu nhắm mắt lại, đem cái kia kí ức đã giấu sâu trong đầu, kí ức của đêm hôm đó tàn nhẫn mà hồi tưởng lại, vừa mơ hồ lại vừa rõ ràng.

Lupin kinh ngạc nhìn Harry, nghiêm túc trả lời: " Ta không rõ thủ đoạn ti tiện mà cháu nói là như thế nào, nhưng các Giáo sư của Hogwarts tuyệt đối sẽ không hận cháu. Nếu như các học viên trong Hogwarts, bọn họ có lẽ sẽ ghen ghét cháu, oán trách cháu, hoặc cùng lắm là muốn lợi dụng cháu để đạt được những mục đích mà họ không muốn cho ai biết, nhưng chung quy lại sẽ không hận cháu đến mức mà cháu không thể hình dung nổi -- ngoại trừ Voldemort, cháu cùng bất luận kẻ nào đều không có thù oán không phải sao?"

Lupin nói cũng không sai. Harry cũng tự nhận ở trường học cũng không có gây thù chuốc oán với bất kì người nào, thế tại sao đối phương lại muốn......làm ra loại chuyện này với cậu. Tất nhiên cậu cũng đã từng cho rằng, người kia đại khái không phải người của Hogwarts, cho dù hắn là, đại khái cũng chỉ là một kẻ......vô sỉ thích động chạm tay chân với các nam sinh, tất nhiên là lén lút làm chuyện ghê tởm đó trong bóng tối.

Harry không muốn tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa, cậu nhắc tới Sirius, nói rằng hiện giờ cậu đang vô cùng lo lắng cho Sirius, khẩn cầu Lupin nếu có thể gặp lại Sirius hãy thay cậu chăm sóc cha đỡ đầu thật tốt.

Sau đó Harry nhắc tới Lupin cùng Snape mới vừa rồi tranh cãi: "Giáo sư chán ghét chú đến vậy sao? Remus? Chú tốt như vậy, cháu nghĩ không ra giáo sư vì sao lại đối xử với chú như vậy."

"Không, ta không tốt." Lupin bi thương mà cười cười, " Nếu cháu biết khi còn trẻ ta đã làm những gì, chỉ sợ khi đó cháu đối ta vô cùng thất vọng -- ngay cả James và Sirius cũng vậy. Bọn họ vào năm hai chính là nỗi sợ của cả học viện, có rất nhiều......khuyết điểm, cũng làm sai rất nhiều việc, có một số việc khá nghiêm trọng. Mà ta, so với hai người đó cũng chẳng kém cạnh -- nhưng dù như thế nào, Harry cháu phải nhớ rõ, James cùng Sirius tuyệt đối không phải người xấu, cũng đều không phải là tính tình tồi tệ. James là người cha tốt nhất trên thế giới này , mà Sirius nếu như tình huống cho phép, cậu ta sẽ là cha đỡ đầu tốt nhất trên thế giới."

Cậu cũng không có nói nhiều về James cùng Sirius, dù là tốt hay xấu thì họ vẫn là cha của cậu. Một người đã qua đời trong trận chiến, người còn lại thì lang bạt khắp nơi không rõ từng tích, cả hai đều là bạn bè tri kỉ của Lupin. Với chú ấy mà nói nhớ lại chuyện cũ khi còn học tại Hogwarts chắc hẳn rất thống khổ.

Harry luôn được nghe người khác khen ngợi cha cùng cha đỡ đầu của cậu, chỉ biết là cha cùng cha đỡ đầu cũng chẳng phải là học sinh ngoan, lúc này nghe được lời kể của Lupin, suy đoán cha cùng cha đỡ đầu đều không giống như hình tượng hoàn mỹ mà cậu đã tưởng tượng ra, nhưng cũng không hề có cảm giác thất vọng.
Cậu thực lòng cảm kích Lupin, đem lại toàn bộ chuyện của cha cùng cha nuôi kể lại cho cậu nghe. Có lẽ tình bạn giữa chú cùng hai người họ không khăng khít bằng cha cùng cha đỡ đầu. Lupin biết rất rõ điều đó.

Lupin rời đi, chú nói có chuyện muốn cùng Dumbledore trao đổi, về tương lai của Hogwarts, thân là cựu học viên của Hogwarts, chú nghĩ mình có nghĩa vụ vì học viện mà đóng góp sức lực của chính mình.

"Nhớ rõ, Harry. Mọi việc rồi sẽ qua đi-- không lâu nữa thôi, cháu và cha đỡ đầu có thể sống cùng nhau, như ta đã nói ban đầu, cháu không nhất định phải ở cùng gia đình Dursley. Bọn họ không yêu thương cháu, ít nhất không phải tình thương mà Lily hy vọng, cho nên để cho bọn họ bảo hộ cháu cũng là một loại thương tổn. Ta sẽ đi nói rõ với Dumbledore -- một cuộc sống ăn toàn mới là phù hợp với cháu nhất. Ta hy vọng cháu được sống một cuộc sống vui vẻ mà một thiếu niên xứng đáng được hưởng,chứ không phải sống mà không có ngày nào là không đau khổ."

Biết rõ sẽ đau đớn, Lupin nắm tay Harry thật chặt, run rẩy nói xong rồi mới yên tâm rời đi.

Harry cơ hồ muốn khóc, vì những lời nói của Lupin.

Vẫn có người yêu thương cậu, không cần nguyên nhân. Harry hận không thể khiến người kia chết ngay lập tức, cũng sợ hãi biết người kia là ai, càng sợ kia chuyện bị người khác biết. Vì thế cậu hoảng loạn, áp lực vạn phần, thậm chí hoài nghi sự tồn tại của chính mình. Nhưng vì tình cảm ấm áp này cung cấp cho cậu thêm dũng khí, để cậu chống đỡ vượt quá bóng tối.

Hắn không nghĩ sẽ trở lại nhà Dursley, tuy rằng cậu không hận bọn họ, cũng biết rõ dì đối chính mình đều không phải là tuyệt đối vô tình. Nhưng mà nơi đó không thể cho cậu ấm áp.

Hắn muốn có một gia đình của chính mình.

Cậu muốn được chung sống cùng Sirius -- cho đến khi Sirius lập gia đình, rồi sau đó cậu cũng sẽ trưởng thành và lập gia đình, cậu cùng Sirius vẫn có thể gặp mặt vào những dịp nào đó.

Còn có sau này Weasley và Hermione kết hôn cùng một vài người bạn ở Hogwarts, có thể đến nhà cậu làm khách.

Cậu không được may mắn giống như Malfoy có thể không kiêng nể gì mà hưởng thụ sự yêu thương của cha mẹ......nghĩ đến đây, trong lòng Harry không khỏi rung động một chút. Ngay từ lần đầu gặp mặt, cậu chính là không thích tên nhóc Malfoy ngạo mạn vô lễ mới cự tuyệt bàn tay đang chìa ra của hắn, mà khi nhập học Hogwarts, đặc biệt kể từ khi bắt đầu vào năm nhất, cậu phải nghe Malfoy không ngừng lải nhải "cha của ta","mẹ của ta". Có phải hay không mà sinh ra ghen ghét Malfoy?

......Có lẽ, đúng vậy.
Bởi vì ghen ghét, cho nên không ngần ngại mà đáp trả lại từng lời khiêu khích của Malfoy, thẳng đến......khi hai người bọn họ rơi vào bước đường này.
Malfoy nói, "Đừng có nghĩ đến việc đả thương cậu ta! Tao không cho phép chúng mày đả thương cậu ta!", lời cảnh cáo đó cứ như vậy mà bật thốt ra, Harry nghe được, cũng không thể nào mà thờ ơ. Khi đó trong lòng của cậu như có một cái gì bỗng nhiên sụp đổ, giờ đây, chỉ còn lại một loại cảm giác chua xót.

Malfoy trước nay đều không có hận cậu, cũng chưa từng quá chán ghét cậu -- liệu suy nghĩ này của cậu có nực cười quá không?

----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro