Chương 15: Không hề là địch (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry cũng không phải là người cố chấp, cậu cũng không quá mù quáng về những thành kiến, này có thể nói là một ưu điểm phi thường đáng quý. Giới Phù thủy có rất nhiều người hận cậu, cũng có nhiều người nghi ngờ cậu, mà cậu biết rõ gia đình Muggle trước nay cũng chưa từng cho cậu một chút ấm áp, nhưng Harry vẫn luôn ôm thái độ thiện ý đối đãi với bất luận người nào, cũng chưa bao giờ quá căm hận thế giới này.

Ý thức được Malfoy có lẽ không phải là hắn cố tình biểu hiện xấu tính cùng nhỏ nhem đến vậy, Harry liền đối với hắn buông xuống cảnh giác cùng lòng nghi ngờ --- người kia không có khả năng là Malfoy. Một kẻ đối đãi với người khác như vậy, không có khả năng ở Hogsmeade điên cuồng bảo hộ cậu , ngược lại bị thành viên khác hiểu lầm là kẻ phản bội.

Nằm trên giường bệnh, Harry nghĩ đến những điểm này, mang theo tâm tình vui sướng chìm vào trong giấc ngủ.

Cậu ngủ không sâu, nhận thấy được có người đang tới gần liền nhanh chóng tỉnh giấc, đến khi có người kéo tấm chăn trắng mềm mại của giường bệnh ra thì Harry có một chút khẩn trương.

Người tới là Ron và Hermione.

Bọn họ nhẹ nhàng tiến vào, lại phát hiện Harry đã tỉnh, cả hai đều có chút vui mừng khôn xiết, lập tức bước nhanh đến đứng xung quanh Harry, kiểm tra thật kĩ một lượt.

"Sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều. Xem ra hiệu quả của ma dược trị liệu mà Giáo sư Snape pha chế vô cùng tốt." Hermione cười, hai cái răng cửa hơi lớn một chút khiến cô trông thực đáng yêu.

Ron mở to hai mắt nhìn, bày ra bộ dáng khó có thể tin được: "Oa ......bồ thế mà lại khen ngợi lão dơi gàn dở kia -- không, mình là nói Giáo sư Snape. Này cũng thật hiếm thấy." Nhận được ánh nhìn căm tức của Hermione, Ron lập tức đình chỉ công kích cùng chửi bới danh dự của Snape hay bất luận kẻ nào.

"Thứ làm bồ cảm thấy ngạc nhiên còn nhiều lắm đó!" Hermione kiêu căng nói.

Ron xụ mặt hướng Harry lộ ra một bộ "Cứu mình".

Cái này làm cho Harry cảm thấy vô cùng vui vẻ -- bọn họ đã lâu rồi không cãi vã giống như vậy.

"Phu nhân Pomfrey có nói chừng nào thì bồ có thể rời đi không?" Ron lẩm bẩm, ý đồ đỡ Harry ngồi dậy, nhưng bị Harry cười lắc đầu cự tuyệt, cậu nhóc nghĩ bụng đụng vào Harry liền phát sinh phiền phức, cũng nhanh chóng không miễn cưỡng, tận tâm vì cậu đem gối đầu xoã tung ra, nhẹ nhàng lót dưới người Harry, làm phương tiện để cậu lót ở sau lưng.

Hermione vung nhẹ Đũa phép triệu ra một chiếc bàn nhỏ đặt cạnh giường, trên bàn dọn ra một bữa tối nhỏ nhưng vô cùng ngon mắt.

Trời đã tối rồi.

Cậu sau khi uống quá nhiều ma dược ngủ thẳng đến khi mặt trời lặn, một lúc sau không thể không chạy tới toilet, hiện tại tỉnh lại bụng trống trơn, Harry ngửi được mùi thơm nghi ngút của thức ăn tức khắc cảm thấy chính mình đói lả, vô cùng cảm kích cô bạn Hermione.

"Món bồ thích nhất, bánh nhân thịt, mẹ mình gửi cho chúng ta, mình đoán bà ấy đại khái đã biết được sự việc ở Hogsmeade, nên cố ý gửi cho bồ đi?" Ron cười cười, hổ thẹn mà nhìn chằm chằm vào Đũa phép của chính mình, "Đây là lần đầu tiên mẹ không tức giận với bọn mình, nói chính xác hơn là bà ấy sợ hãi cùng lo lắng, không còn tâm trạng lo giáo huấn mình cùng Fred và George."

Harry uống một ngụm nước bí đỏ, vẫn là cảm thấy trong cổ họng sáp sáp không dễ chịu, rũ mi mắt xuống chắn đi tầm nhìn đôi mắt phỉ thúy, thấp giọng nói: "Mình xin lỗi......làm liên luỵ đến 2 bồ."

"Không, không, không!" Ron gấp đến độ muốn nhảy dựng lên hướng Harry giải thích, khuôn mặt nhỏ như muốn bốc khói, "Là mình liên luỵ đến bồ mới đúng -- đều do mình quá xúc động mới khơi mào Gryffindor cùng Slytherin tranh đấu, vừa rồi mình nói như vậy chỉ là bởi vì mình quá áy náy, mình muốn xin lỗi bồ, Harry!"

"Còn có mình." Hermione cũng nghiêm mặt nói.

"Chính là......" Harry cảm thấy tình huống này có chút khó xử, trên thực tế cậu không hề cảm thấy Ron cùng Hermione có lỗi a, nếu nói người khơi mào trận chiến, thì người đó chính là Malfoy -- đương nhiên, kia có thể coi là hiểu lầm.

Nhìn bộ dạng Harry hoang man, ngượng ngùng, Hermione cười cười: "Xin lỗi, Harry. Trên thực tế bọn mình không hề vô tội. Lúc đó chúng mình đều quá xúc động, mình và Ron đều nghĩ rằng bồ không có vấn đề gì, nhưng cuối cùng vẫn là tụi mình cái gì cũng chưa rõ ràng, lấy bồ làm lí do để trút giận, ngược lại làm hại bồ ngất xỉu, còn đem sự tình trở nên nghiêm trọng hơn -- bồ cũng biết, Bộ ma pháp cho tới nay đều đối với bồ có thành kiến, sau sự việc này khẳng định sẽ làm ra những hành động gây khó dễ cho bồ. Bọn mình bình tĩnh lại mới hiểu được, đánh nhau vĩnh viễn giải quyết không được vấn đề, điều đó chỉ mang đến phiền toái. Nghĩ đến việc không lâu sau bồ sẽ bị một đoàn phóng viên cùng thành viên của Bộ ma pháp hỏi đông hỏi tây, gây phiền nhiễu đến không biết làm sao, chúng mình liền cảm thấy hổ thẹn."

Trong mũi ê ẩm. Hôm nay có lẽ là chỗ nào đó xảy ra vấn đề, Harry cảm thấy chính mình đang rất muốn khóc.

Nếu có thể giống như trước ôm bọn họ hai cái thật chặt thì thật tốt.

Nhưng mà......cậu chỉ có thể cảm động cười, đến một góc áo cũng không dám cử động.

"Mình cũng không trách hai bồ đâu." Harry nói.

Ron vui sướng, lộ ra nụ cười sáng lạn. Cậu nhìn sang Hermione thẹn thùng mà nở nụ cười, có chút khoa trương nói: "Mình biết bồ sẽ không trách tụi mình -- thực ra, chỉ cần mình có chút sai phạm mẹ sẽ không tha thứ cho mình, nhưng mình biết bồ cùng Hermione sẽ làm vậy."

Đây là những người bạn tin cậy và đầy đáng quý, ba năm sớm chiều sát cánh bên nhau, bọn họ có thể thông cảm cho nhau bất luận là sai lầm gì, bởi vì tin tưởng lẫn nhau, không mang ác ý, cho nên mặc kệ sai lầm đến đâu họ đều có thể thông cảm, bởi vậy sẽ không cảm thấy ủy khuất.

Thật là tốt!

Bọn họ dò xét thể trạng Harry một chút Harry, nhận thấy Phu nhân Pomfrey ở văn phòng ngay sát bên cạnh, Hermione sẽ tùy thời tiến đến chào hỏi bà, Harry liền ngoan ngoãn mà chăm lo bệnh tình của mình, chăm chú nhìn những lọ ma dược mà chính mình phải nuốt xuống.

"Được rồi, Harry, không cần ngâm nga tên của những lọ dược, tranh thủ lúc chúng ta đang sướt mướt -- liền cho rằng tụi mình sẽ mềm lòng với bồ, tụi mình cũng sẽ giống Phu nhân Pomfrey, như vậy giám sát bồ uống hết những lọ ma dược đó, cho dù chúng đều ngầy ngậy và đặc sệt như dầu mỡ -- nhưng đều là Giáo sư Snape đã hết lòng điều chế. Dù sao cũng là vì sức khỏe của bồ, không phải sao?" Ron khoanh tay trước ngực, mặt nghiêm túc nói.

Chỉ trong vòng một tích tắc, Harry cùng Hermione trộm trao đổi một ánh mắt, cùng không thể nói ra thành lời -- Oa...... Cậu con trai bé nhỏ nhà Weasley đã thật sự trưởng thành! Hơn nữa, rất có khí chất của Phu nhân Weasley nha......

Sau đó bọn họ nói đến sự tình phát sinh ở Hogsmeade ngày hôm nay. Hermione cảm thán mà nói, cô chưa bao giờ giống như hôm nay thực sự quá là bội phục Hiệu trưởng Dumbledore, thầy ấy vốn nên nổi trận lôi đình, trách phạt đám học sinh không chịu nghe lời, cuối cùng nhịn xuống tức giận, thật tâm mà tha thứ cho bọn họ.

Bữa tối, Dumbledore tuyên bố sẽ không truy cứu trách nhiệm của bất cứ học viên nào, đồng thời dạy cho đám học sinh ở đây một bài học thấm thía, ngàn năm trước những người sáng lập Hogwarts luôn tồn tại sự hữu nghị vững chắc, cứ việc đôi lúc sẽ xảy ra xô xát cùng hiểu lầm, nhưng bốn nhà ở Hogwarts trước sau cùng tồn tại, sự thật chứng minh không có học viện nào biến mất, bốn nhà sáng lập khi ấy cũng chưa bao giờ hy vọng sau này sẽ phân tranh như nước với lửa trong Hogwarts.

Thầy còn nói, một số Phù thủy có thành kiến việc tạo dựng lên các nhà khác nhau càng lúc càng lớn, mà có rất nhiều Pháp sư không rõ chân tướng lầm tin vào những thành kiến ấy, thế cho nên các nhóm Phù thủy thế hệ sau kế thừa và cho rằng thành kiến đó là điều hiển nhiên, ngay cả thầy ấy cũng không ngoại lệ. Những Phù thủy đó cũng vì thế trả giá với toàn bộ đại giới, thậm chí toàn bộ Giới Phù thủy đều vì thế mà trả giá đại giới, cho nên loại tình huống này cần thiết phải được giải quyết, mà hy vọng liền đặt trên người bọn họ, các học viên năm nhất mới đến cho tới các học viên năm bảy sắp tốt nghiệp, đều vì Hogwarts mà buông bỏ thành kiến, thực hiện sứ mệnh.

"Khoảnh khắc ấy, mình thật sự cho rằng, Dumbledore là hiệu trưởng vĩ đại nhất của Hogwarts từ trước tới nay!" Hermione khuôn mặt đầy sùng bái, hai tròng mắt rạng rỡ sáng lên.

Ron thở dài, tiếc nuối vì Harry không được nghe những lời nói đó.

Harry lại có suy nghĩ, may mắn cậu không có ở đó, nếu cậu nghe những lời đó, nhất định sẽ cảm động đến biểu lộ cảm xúc, khóc đến rối tinh rối mù -- như vậy sẽ vô cùng mất mặt.

"A, nếu Dumbledore nghe được có người sùng bái hắn như vậy, lại còn là đám học viên nhà Gryffindor, chỉ sợ cao hứng đến mức đánh rơi Đũa phép sau đó đi gặp Merlin mất!" Thanh âm kì quái vang lên từ buồng bên cạnh.

Đám Harry đều sửng sốt một chút. Ron nổi giận đùng đùng mà kéo mạnh mành che, hướng phía giường ngủ buồng bên quát: "Mày dám nói như vậy! Thân là Hogwarts -- "

"Bewitched Sleep" (Bùa ngủ) , đũa phép vung ra, một câu thần chú nhắm thẳng vào ngực Ron.

Không hề phòng bị, Ron hô một tiếng ngã xuống trên mặt đất.

Hermione hét chói tai nhấc chăn bông lên ngăn trước mặt Harry, một bên dùng thân mình ngăn giữa Harry một bên rút Đũa phép của mình nhắm thẳng về phía bóng dáng đang từ từ ngồi dậy từ giường bệnh -- người kia là nam sinh Slytherin có dáng người cao!

"Anh muốn làm gì! Anh dám ở bệnh xá công kích học viên!" Hermione khẩn trương lại tức giận mà hét lớn, ngay sau đó hiểu được, cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, "Đừng có nghĩ đến việc thương tổn Harry!"

Nam sinh cười lạnh khẽ động thân thể bị thương của mình, mang theo vài phần hưng phấn giơ c nóao Đũa phép: "Con ranh bẩn thỉu, mày mới năm tư liền tưởng có thể cùng tao đối nghịch! Tránh ra! Cản trở tao mang Harry Potter đi -- Chúa tể Hắc ám nhất định sẽ thưởng cho tao!" Hắn hung tợn mà quơ quơ Đũa phép, "Nếu mày không tránh khai, bùa chú dùng ra sẽ không phải là "Bewitched Sleep" (Bùa ngủ) mà sẽ là "Arvada Kedavra"!"

Harry từ chăn bông giãy giụa muốn bước ra bảo vệ Hermione, lật gối đầu lên muốn rút ra Đũa phép của mình, vốn định đẩy Hermione ra lại sợ đụng vào sẽ làm cô bị thương, đành phải gian nan mà ngồi dậy ló đầu ra đối phó với tên điên trước mặt.

"Đừng! Harry! Không thể -- " Hermione bất chấp đau đớn, nắm chặt cánh tay cậu.

Vì cơ thể sinh bệnh Harry không còn sức lực thoát khỏi Hermione, thế nhưng bất quá cậu vẫn có thể giãy giụa, nôn nóng lại lo lắng khiến Hermione càng thêm đau đớn, trán toát ra mồ hôi lạnh, vừa đè nén nỗi đau vừa đối chất cùng tên Slytherin điên loạn đang không ngừng tiến gần.

Harry nhịn không được nói: "Được, mình không cử động nữa -- Mione, mau buông mình ra!"

Cô từ từ buông tay ra, vẫn như cũ đứng ở phía trước che chở Harry, Harry chỉ còn cách nghiêng đầu hướng thẳng Đũa phép về phía tên Slytherin.

"Ha! Mày cho rằng vì mày là Chúa cứu thế, là có thể chỉ bằng sức lực của mày đòi đánh trúng tao?!"

"Tao nói cho mày biết, mày đừng quên chính mình ở Tiệm Công tước mật bị thương như thế nào!"

"Thứ bùn đất dơ bẩn! Đừng vội đắc ý!"

Phía trước có người hô bùa chú, nghe thấy động tĩnh bên trong Phu nhân Pomfrey lập tức tiến vào, nhưng cùng lúc bà tiến vào là vài người đi phía trước --

Malfoy? Còn có cả Blaise cùng Parkinson?

"Chết tiệt!" Malfoy cắn răng gằn từng chữ.

Nam sinh Slytherin dáng người cao nháy mắt vung Đũa phép, Malfoy chạy như bay tới cũng vung ra một câu bùa chú. Hermione cùng Harry thậm chí còn không nghe rõ, nam sinh cao ráo kia đã bị đánh gục sau đó bay lên đập mạnh vào giường bệnh, nhắm chặt mắt không nhúc nhích.

Phu nhân Pomfrey hét một tiếng đầy sợ hãi chạy tới.

Malfoy thả chậm bước chân, chậm rãi đến gần Harry cùng Hermione, Blaise cùng Parkinson đều thở nhẹ một hơi, đi bên cạnh Malfoy. Malfoy chỉ lo nhìn khuôn mặt tái nhợt của Harry, hai tròng mắt mang theo hoảng loạn cùng đôi tay run rẩy, không hề chú ý tới Phụ nhân Pomfrey chạy tới xem xét hơi thở của nam sinh có dáng người cao kia.

"Yên tâm, chỉ là bùa hôn mê được cường chú lên, hắn còn chưa chết." Ngữ khí lãnh lùng đến vậy, giống như hắn ước gì bùa chú chính mình vừa rồi dùng chính là "Arvada Kedavra".

Phu nhân Pomfrey xác nhận một chút, vỗ vỗ ngực, một bên sinh khí mà nói chuyện một bên cùng Hermione nâng Ron vẫn còn nằm té xỉu trên mặt đất: "Ta nói trò, thằng nhóc này, cư nhiên, cư nhiên dùng loại bùa chú đáng sợ như vậy -- trò này phỏng chừng tỉnh lại đầu óc sẽ trở nên trì độn, không được bình thường -- mau, mau tỉnh lại -- " bà huy động Đũa phép đánh thức Ron, dùng ánh mắt không kiên nhẫn ý bảo Harry không có việc gì thì làm hắn câm miệng lại, quay đầu tức giận nhìn Malfoy, "Hoà bình nói chuyện, ta không muốn nghe thấy bất luận một chú ngữ nào nữa!"

Nói xong liền như một cơn gió rời khỏi bệnh xá.

"Một Gryffindor điển hình." Blaise nhấp miệng cười.

"Đúng vậy, bất quá ít nhất so với Hiệu trưởng Dumbledore thích ăn kẹo thì đáng tin cậy hơn." Parkinson liếc mắt xem thường, dùng chân đá đá vào tay tên Slytherin dáng vóc cao kia nằm rũ người ở mép giường, "Đương nhiên, so với tên này càng đáng tin cậy không biết bao nhiêu lần!"

Không biết vì cái gì, Ron cùng Hermione nhìn Blaise cùng Parkinson, ngừng một lát nhịn không được lớn tiếng cười.

Malfoy liếc mắt nhìn Blaise cùng Parkinson, hai người bọn họ ngược lại cũng phá lên cười.

Harry xấu hổ mà nhìn hết thảy một màn trước mặt.

Đây là có chuyện gì?

Bây giờ nhìn bọn họ không hề giống kẻ thù không đội trời chung, cũng không có bất luận dấu hiệu gì biểu hiện bọn họ chỉ trong chớp mắt đã trở thành bạn bè cùng nhau cười đến vui sướng như vậy?

Harry bĩu môi, bất mãn mà trừng mắt nhìn Ron cùng Hermione một cái, tỏ vẻ ghen tị.

Trong nháy mắt, đôi mắt màu xanh xám của Malfoy nổi lên một tia ôn nhu cùng sủng nịch. Hắn nhìn Harry không thể nói được rõ cậu thu hút ở điểm nào nhưng cũng coi như thanh tú, khuôn mặt vẫn còn lưu lại tính trẻ con, làm cho những đường nét trên gương mặt trở lên nhu hòa hơn rất nhiều.

-----
Con tôi đẹp như hoa hậu anh chê nó không thu hút, nhà ngoại ko nhận người con rể này :))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro