Chương 16: Không hề là địch (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng mỏng manh trong suốt xuyên qua từng ô cửa kính cao lớn, bao phủ lên giường bệnh Harry. Cậu trừng đôi mắt màu lục, tò mò mà hoang mang.

Phòng bệnh ánh đèn không đủ sáng -- Phu nhân Pomfrey cho rằng ánh sáng quá lớn sẽ ảnh hưởng người bệnh nghỉ ngơi -- vì thế càng thích hợp mà tiến hành một cuộc trò chuyện, Hermione huy động Đũa phép, liên tục dùng ra mấy bùa chú ánh sáng. Ron cười xong, lúc sau mới phát giác không thích hợp -- cậu sao lại có thể cùng đám Slytherin chết tiệt cùng nhau cười như mấy kẻ ngốc?! Vì quá xấu hổ nên đành phải giả bộ bộ dạng kiêu ngạo, đè thấp giọng xuống:

"Malfoy, mày tới đây làm gì?"

Malfoy thu hồi tầm mắt, liếc nhìn Ron một cái, lạnh giọng trả lời:

"Không phải tới tìm mày."

Vốn không mang ác ý, nhưng nhìn qua chính là kiêu ngạo mười phần, Ron tức giận đến chỉ một cái chạm nhẹ là có thể nổi trận lôi đình. Đương nhiên, có Hermione ở bên cạnh, hết thảy đều do cô khống chế, Ron bên ngoài cao lớn, trước mặt cô gái nhỏ xinh ( thật ra cô cùng chiều cao với Harry ) Hermione không lý do gì mà không thể không ngoan ngoãn.

"Tôi tưởng cậu có chuyện muốn nói với Harry?" Hermione nhìn chằm chằm Malfoy, không lạnh không nóng mà cất lời, từ bên người Harry lui xuống vài bước, xoay người rời khỏi vị trí gần giường bệnh.

Ý tứ trong đó không cần nói cũng biết -- Nếu đã có chuyện muốn nói, thì nên nói nhanh lên! Cô đối xử với nhóm Slytherin là khách khí, nhưng không ý nghĩa cô yên tâm để Harry chỉ có một mình, một người ở cùng bọn họ. Ron kháng nghị phía trước, cô quay đầu lại dùng ánh mắt khiến cho Ron buộc phải rời Harry một lát, Ron buồn rầu cùng phẫn uất mà bước đi từng bước, cũng không ngừng quay đầu lại nhìn chăm chú vào động tĩnh xung quanh Harry . Harry không rõ Malfoy tới nơi này có mục đích gì, liền lựa chọn trầm mặc, rũ mi mắt lắng nghe tiếng bước chân Malfoy đang càng lúc càng tiến gần.

"Draco, ở gần quá lâu, Harry sẽ không thích." Blaise cười, lộ ra hai hàm răng tuyết trắng.

Bước chân Draco dừng lại, thời điểm hắn dừng lại, hắn cách mép giường của Harry chỉ còn 50cm. Hắn quay đầu lại hung tợn, trừng mắt nhìn Blaise một cái.

"Này! Malfoy, cách xa Harry một chút -- Ai nha! Mione, tại sao lại đánh mình...... Được rồi, mình không nói nữa!" Ron giận dỗi đưa lưng về phía Harry cùng Malfoy.
Nhắm mắt làm ngơ, cậu mới không muốn biết Malfoy đang muốn làm cái quỷ gì. Nhưng nếu Malfoy dám làm bị thương Harry, cậu sẽ xử đẹp Malfoy ! Phòng bệnh yên tĩnh đến lạ, Harry cùng Malfoy hai mắt nhìn nhau. Chuyện này cũng thật hiếm thấy -- một Potter cùng một Malfoy có thể không cãi nhau không đánh nhau, kéo dài đến năm phút đồng hồ!

"Tớ nói nè, Draco, cậu tới nơi này không phải vì phát ngốc đi?" Parkinson không kiên nhẫn mà cười lạnh, "Hay là dũng khí của cậu từ phòng nghỉ chung của Slytherin trên đường đi tới nơi này đã tiêu hao đến không còn một mảnh?"

"Câm miệng, Pansy." Draco lạnh giọng gầm nhẹ, gương mặt có chút đỏ. Harry trợn mắt há hốc mồm, Ron cùng Hermione ở một bên trộm cười. Lại một lần đem tâm tư rối bời đè nén xuống, Malfoy há miệng thở dốc, rốt cuộc cũng phát ra thanh âm. Nhưng trong ánh mắt của hắn, so với ngữ khí càng có thiện ý hơn.

"Cứ cho rằng, mày không quên sự tình phát sinh ở Hogsmeade, tao đoán mày đại khái cũng biết nguyên do bắt đầu sự việc hôm đó."

"......Xin lỗi?"

Harry không hiểu, hoàn toàn không hiểu nổi hàm ý của những lời này -- cậu đương nhiên biết nguyên do của trận chiến, nhưng Malfoy trước nay đều sẽ không xin lỗi, không phải sao? Chẳng lẽ hắn thật sự sẽ chịu cúi đầu xin lỗi?

Malfoy đương nhiên không chịu thừa nhận sai lầm của mình:

"Đó là hiểu lầm." Không sai, mày hiểu lầm tao. Còn có hai đứa ngốc -- hai đứa bạn của mày.

Malfoy xụ mặt, thẳng lăng mà nhìn đôi mắt trừng lớn của Harry. Một bên, Blaise cùng Parkinson liên tục lắc đầu, vì vị này một hai phải vòng hơn mười vòng mới có thể đem lời nói giải thích còn đang quấy phá lòng tự trọng của đại thiếu gia. Ron lại một lần nữa ý đồ muốn kêu gào, nhưng may là Hermione đúng lúc chặn kịp miệng cậu lại. So với một Malfoy cao ngạo, kiêu căng, thứ mà cô coi trọng chính là thái đội của Malfoy đối đãi với Harry. Nếu nói Harry ở Hogwarts có kẻ thù hơn nữa vì thế mà bối rối nói, người này không thể nghi ngờ là Malfoy, hơn nữa hắn không hề có địch ý với Harry đối Harry tới nói sẽ là lớn lao chuyện tốt.Chuyện tốt như vậy sẽ làm Harry hạnh phúc-- cho nên tuyệt đối không để tên không có đầu óc như Ron phá hư được.

"Hiểu lầm?" Harry lẩm bẩm nói nhỏ, một lát sau nâng mi mắt, nhìn Malfoy, gật gật đầu, tiếp nhận lời giải thích này.

"Tao không phải cố ý dùng chocolate làm mày bị thương......chuyện đó là ngoài ý muốn mà thôi."

"......Tao hiểu rồi."

Harry trong lòng buồn cười: Mày nói đó là hiểu lầm, không phải đã rõ ràng rồi sao? Hà tất phải giải thích thêm lần nữa......

"Dù Dumbledore quyết định không xử phạt bất luận học viên nào, hay Giáo sư McGonagall cùng tao nói chuyện cũng không có trách cứ tao một câu, nhưng tao còn muốn nói rõ cho mày hiểu. Tao không muốn mày nghĩ rằng trận tranh đấu ấy do tao cố tình khiêu khích."

"......A."

Harry không dám ngẩng đầu. Cậu trước nay chưa từng cùng Malfoy tâm tình bình tĩnh, lời nói hoà khí mà nói chuyện với nhau, bầu không khí kỳ dị làm cậu cảm thấy cả người không thích hợp, trong lòng cũng xuất hiện một loại cảm giác kỳ quái......vô cùng xấu hổ, cũng vô cùng bối rối.

"Vậy ý của mày là mày sẽ không vì thế mà ghét tao?"

"Không!" Harry hô lên, sau đó mới phát giác bản thân phản ứng có chút quá khích, mặt nhỏ hồng lên, cúi gầm mặt nhẹ giọng lẩm bẩm, "Ý của tao là......đương nhiên sẽ không. Mày đã nói, đó chỉ là hiểu lầm. Ách......tao cũng cho rằng cái kia thật chỉ là hiểu lầm."

Malfoy thật lâu không nói gì nữa. Biểu hiện của hắn làm Harry càng không biết phải làm sao. Ngẫm lại xem, ở cùng với một Malfoy lâu đến như vậy mà không có nhục mạ, ẩu đả đối phương, còn nói một đống người khác nghe cuộc trò chuyện đầy mờ ám giữa hai người, càng nghĩ cậu càng không biết phải xử sự như nào cho thoả đáng?

Tựa hồ có người thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó Harry nghe được giọng Malfoy vang lên:

"Tốt."

Cái gì?

Ngẩng đầu, kinh ngạc mở to mắt nhìn Malfoy, lại thấy hắn mở lòng bàn tay ra, đem đồ vật trong tay đưa tới trước mặt Harry -- thanh chocolate bị nắm đến có chút thay đổi hình dạng.

Cùng Dudley thường thường ăn cái loại chocolate Muggle rẻ tiền, ngược lại, loại chocolate này đến từ Giới Phù thủy bán tại Tiệm Công tước Mật, là loại chocolate cao cấp nổi tiếng với hương vị vô cùng cuốn hút, đặc biệt là vị sữa bò, vị cực ngon, hơn nữa sẽ làm tâm trạng người ăn trở nên vô cùng vui vẻ. Nếu trước khi đi ngủ ăn một cái, có thể mơ một giấc mộng đẹp đẽ, ngọt ngào mà không có bất luận tác dụng phụ nào, hơn nữa, sẽ không bị sâu răng.

Đây là thứ Harry yêu thích nhất.

Harry nhất thời nhìn đến ngây người -- nếu trí nhớ cậu không có vấn đề, đây là thanh kẹo ở Tiệm Công tước Mật, không cẩn thận làm xước một đoạn trên mặt cậu ......bởi vì trên tờ giấy bọc có viết "Ăn nó, đảm bảo cậu có thể gặp được người đó trong mơ, cùng nhau âu yếm". Những câu nói được in trên giấy bọc chocolate luôn là độc nhất vô nhị.

"Harry!" Ron vô cùng khổ tâm, nhỏ giọng gọi.

Harry đỏ mặt nhận lấy thanh chocolate. Đương nhiên là bởi vì cậu muốn đón nhận ý tốt của Malfoy, cũng là vì cậu xác thật rất muốn ăn thanh chocolate này. Nhưng mà -- Hermione cũng nhịn không được ai thán -- cứ cho rằng bọn họ đều là nam sinh, hơn nữa hiện giờ còn ở Giới Phù thủy, nhưng mà dùng chocolate để bày tỏ sau đó người kia nhận thanh chocolate ấy khác nào tiếp nhận một khối tình cảm, điều đó không chỉ giới hạn trong thế giới của Muggle đâu!

Cứ cho là Malfoy không có suy nghĩ khác chỉ là muốn biểu đạt lời xin lỗi, Harry bồ cũng không thể đầu gỗ mà không hiểu điều đó chứ?

"A.....cám ơn." Harry nhỏ giọng nói.

"......Không cần khách sáo." Thanh âm của Malfoy lộ ra vài phần ôn hòa mà trước nay chưa từng có. Này quả thực không giống hắn. Nhưng Harry vẫn là đầu gỗ, cái gì cũng chưa nghĩ nhiều mà trực tiếp mở gói giấy, há miệng cắn một nhỏ. Cảm giác ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, thở nhẹ cũng thấy ngọt.
Harry ngẩng đầu, thoải mái mà nở nụ cười nói "Ăn rất ngon", sau đó liền phát hiện ra bản thân quá mức nhiệt tình, ngượng ngùng mà cúi đầu, từ lúc Malfoy đi vào phòng bệnh sau liền bắt đầu lặp đi lặp lại động tác "ngẩng đầu, cúi đầu, ngẩng đầu, cúi đầu".

Malfoy thu hồi tay, nắm chặt thành nắm đấm đặt bên cạnh người, tay có chút run rẩy. Hắn có chút khó có thể tin được nhìn Harry Potter -- cậu ta, đồ ngốc này! Cậu ta dễ dàng như vậy tha thứ một người, thậm chí hắn từng là đối thủ một mất một còn? Cậu ta không sợ hắn sẽ hạ độc hay làm một điều gì tương tự với thanh chocolate sao ? Đầu Sẹo......Gryffindor ngây ngô, sẽ không giống như Slytherin giảo hoạt, cẩn thận để không bị người khác lừa gạt! Càng nghĩ, trong lòng càng chua xót.

"Khụ." Hermione nhịn không được nhắc nhở.

Malfoy mới giật mình tỉnh lại, về phần Harry, cậu đã đem chocolate ăn hết một nửa. Xấu hổ nhìn nhìn Hermione, Harry cẩn thận nuốt chocolate trong miệng xuống, đem phần còn dư lại giấu trong lòng bàn tay.

"Được rồi, Draco, cẩn thận chảy nước miếng -- đã đến lúc trở về rồi." Blaise không nhịn xuống giễu cợt nói, khoanh tay xoay người hướng cửa phòng bệnh đi thẳng, "Nếu cậu muốn lưu lại chúng tớ không có ý kiến, nhưng nơi này không có chỗ cho cậu ngủ."

Malfoy hướng Harry gật đầu, thẳng lưng quay người rời đi. Bọn họ đi một đoạn dài, Ron mới cảm thán tên Malfoy càng lớn càng quái dị, Hermione trầm mặc hơn nửa ngày, Harry trong miệng vẫn còn sót lại hương vị chocolate sữa bò chocolate thơm ngọt.

Ban đêm Harry cũng không có đem chocolate Malfoy tặng toàn bộ ăn sạch, cậu để lại một nửa, đặt ở đầu giường. Thời điểm chìm vào giấc ngủ hương vị thơm ngọt vẫn hiện hữu, không có bất cứ ác mộng nào, không có tiếng hét chói tai cùng tiếng khóc và tiếng nước mắt rơi xuống nền đất lạnh lẽo, không có cảm giác áp lực cùng đau lòng. Cậu phảng phất nghe được âm thanh chuyển động bánh xe ầm ầm của Tàu tốc hành Hogwarts, tấm màn mỏng che ở cửa sổ xe, ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào toa tàu an tĩnh cùng trống trải, trên má là xúc cảm ấm áp của ánh mặt trời, trong tai là tiếng gió xôn xao. Cậu ngồi trong góc toa tàu, đầu dựa vào ô cửa kính, tham lam nhìn ngắm đồng cỏ xanh lá sơn xuyên bên ngoài.

"Harry Potter."

Có người gọi tên cậu, cậu bất giác quay đầu lại, trong mắt là ánh mặt trời nhẹ nhàng bao phủ lấy người đó, mái tóc rực rỡ nắng vàng cùng đôi mắt màu xanh xám sáng ngời. Người kia có làn da trắng xanh, chiếc cằm nhòn nhọn, cùng ánh mắt cao ngạo tịch mịch.

"Cậu muốn làm bạn với tôi sao?"

Người kia dùng ánh mắt mong chờ nhìn cậu, cậu ngồi trầm mặc không nói, nhìn người kia, thật lâu, thật lâu sau, người kia thất vọng mà quay đầu rời đi, cậu đột nhiên đứng dậy giữ chặt tay người kia......

"Malfoy!" Cậu muốn nói hắn chờ một chút. Nhưng, người kia giống như không nghe thấy, vẫn tiếp tục sải bước. Harry chạy ra toa xe lửa, tiếng bước chân vang vọng khắp những toa tàu, hoang vu mà xa xăm.

Bóng dáng gầy gầy cùng mái tóc bạc kim chậm rãi bước đi kéo dài khoảng cách giữa hai người, mà Harry hiện tại là một học sinh năm nhất, chân ngắn tay ngắn, cậu liều mạng mà chạy vội về phía người kia nhưng khoảng cách giữa bọn họ mỗi lúc một kéo dài. Cậu thở không ra hơi, không ngừng chạy trên Tàu tốc hành Hogwarts, ánh mặt trời dần dần ảm đạm, mà người kia càng ngày càng xa. Cậu nghẹn ngào một tiếng, nước mắt ngậm ở hốc mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

"Malfoy!"

Nhưng......người kia không chịu quay đầu lại.

"Tỉnh, tỉnh, cậu bé, mau tỉnh lại......" Có người gọi cậu, đẩy mạnh bờ vai của cậu. Harry mở mắt, ý thức được chuyến tàu Hogwarts khi nãy cùng bóng người với mái tóc màu bạc kim tất cả đều chỉ là một giấc mơ. Phu nhân Pomfrey đang đứng bên cạnh cậu, cầm một đống ma dược, mỉm cười ấm áp, nhìn cậu.

Kéo tấm màn mỏng, Harry thoáng nhìn sang buồng bệnh bên cạnh, trên giường không có người, cậu nghi hoặc nhìn nhìn Phu nhân Pomfrey, đang muốn đặt câu hỏi, Phu nhân Pomfrey nhún vai, đặt ma dược xuống bàn, trước tiên kiểm tra thân thể Harry, sau đó mới lên tiếng giải thích.

"Không cần phải lo lắng cho trò ấy, một đứa trẻ mù quáng , nhất định phải dạy cho trò ấy một bài học -- trò Malfoy đã thay chúng ta trừng trị. Thân là học viên năm bảy phải biết phân biệt đúng sai, sao lại có thể không nghe khuyên giải khăng khăng muốn phục tùng Chúa tể Hắc ám? Không cần lo lắng Harry, trò ấy không có sao, bị Dumbledore đưa đến St. Mungo, người nhà của trò ấy sẽ dẫn cậu ta trở về -- Có bị thương không? Không có! Chỉ đáng tiếc. Trí nhớ của trò ấy có chút hỗn loạn!"

Đó là thành quả của Malfoy.

Nghĩ đến cái tên kia, Harry trong lòng có chút mờ mịt -- tại sao cậu lại mơ thấy Malfoy?

Thoáng nhìn dòng chữ trên tờ giấy gói thanh chocolate, tâm tình Harry tức khắc hoảng loạn -- gặp được người đó trong mơ, cùng nhau âu yếm?!

Ôi, Merlin ! Cậu chỉ là không hề muốn cùng Malfoy là kẻ thù thôi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro