Chương 17: Không hề là địch (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng sinh hoạt chung của Slytherin.

Tầng hầm âm lãnh khiến cho ánh sáng cũng trở nên ảm đạm, mặc dù ánh mặt trời có xuyên qua ô cửa kính nho nhỏ tiến vào, cũng không thắng nổi cái lạnh lẽo đã tồn đọng hơn nghìn năm qua. Cái nóng cháy mùa hạ còn chưa qua đi, hầm đã lạnh lẽo đến mức phải dùng lò sưởi tường để giữ ấm.

Cho nên ở Slytherin, câu bùa chú hay được dùng đến nhất chính là bùa chú làm ấm người. Malfoy lại càng am hiểu việc sử dụng chú làm ấm người thậm chí so ra còn có vài phần cường đại hơn, bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân lười biếng rồi trở nên mập mạp, vụng về. Phù thủy quý tộc dù ở bất kỳ thời điểm nào đều cần thiết giữ hình tượng tốt nhất trước mặt mọi người.

Thân là Huynh trưởng của Slytherin -- một giờ trước khi cuộc phân định Huynh trưởng mới của Slytherin diễn ra -- hắn, một thiếu niên mười bốn tuổi tuổi bày ra biểu hiện so học viên năm bảy khí thế cùng năng lực cường đại, mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Đây là lệnh triệu tập của Huynh trưởng, địa điểm chính là phòng sinh hoạt chung của Slytherin, Malfoy ưu nhã ngồi ở sát vị trí tay vịn của chiếc ghế đẹp đẽ nhất, quý giá nhất, ánh mắt quét qua gần trăm khuôn mặt xung quanh. Số lượng thành viên nhà Slytherin cũng không nhiều, nhưng chỉ riêng học viên năm bảy phải có đến gần trăm người, điều đó có nghĩa là một bộ phận người làm lơ lệnh triệu tập của Huynh trưởng.

Malfoy đối với điều này khịt mũi coi thường -- đám Slytherin không biết nặng nhẹ, bọn chúng sẽ chỉ nhận được sự khinh miệt của những Phù thủy khác mà thôi!

Parkinson dựa vào lưng ghế Malfoy đang ngồi, nhìn như không chút để ý kỳ thật đang nghiêm túc đánh giá mấy tên Slytherin ngu xuẩn tột độ kia dám đem chính mình thoát ly khỏi nhà.

Đến nỗi Blaise, đang dựa vào vách tường cạnh lò sưởi, một bên sưởi ấm một bên chú ý nhìn cửa ra vào phòng sinh hoạt chung của Slytherin, nghĩ đến đám Slytherin khoá trên liền lộ ra nụ cười khinh bỉ.

Một đám ngu xuẩn, chẳng lẽ còn chưa rõ thực lực thật sự của Gia tộc Malfoy sao? Chủ nhân của Gia tộc Malfoy ở Giới Phù thủy hành tung thần bí cùng tàn nhẫn giống như một con rắn, còn thiếu gia Malfoy ở Hogwarts sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một con rắn độc thủ đoạn sắc bén, tàn độc!

"Ta lấy thân phận Huynh trưởng Slytherin triệu tập các người, chỉ có một mục đích, trước tất cả các người, ta, người thừa kế Gia tộc Malfoy ngay bây giờ sẽ vạch rõ lập trường của mình. Chuyện này các người không cần nêu ý kiến của mình, ta chỉ cần các người, đặc biệt là mấy tên ngốc đang có ý đồ dùng chính lời nói và việc làm ngu ngốc của mình sỉ nhục ý chí của Salazar Slytherin(1), biết điều một chút, nếu không các ngươi chính là kẻ thù của toàn bộ thành viên Slytherin!

Lập trường của ta, đó chính là -- ta, tuyệt không sẽ khom lưng cúi mình, hôn chiếc áo choàng bẩn thỉu của lão già độc ác kia, cũng không có bất kì quan hệ gì với một đám thô lỗ, vô tri, ngu ngốc các ngươi! Bất cứ lúc nào, Gia tộc Malfoy gia tộc đều sẽ giữ lại tôn nghiêm của chính mình, tuyệt không sẽ trở thành nô lệ phụ thuộc vào bất kỳ thế lực nào!

Ta, Draco Malfoy, hôm nay trước toàn bộ Giới Phù thủy tuyên bố-- một Slytherin tự do cao quý, tuyệt đối sẽ không trở thành một Tử thần Thực tử mù, quáng tàn nhẫn! Bất luận kẻ nào hoài nghi cùng tỏ thái độ thù địch về lập trường của ta, cứ việc tìm ta quyết đấu, chứng minh các người đúng! Hoặc là, vạch rõ lập trường của chính mình, trở thành đồng đội của ta......"

Thiếu niên với mái tóc kim sắc, thong thả từ tay vịn ghế đứng lên, nắm chặt cây Đũa phép mười tấc Anh của mình, đôi mắt màu xanh xám hiện rõ sự sắc bén cùng tàn nhẫn, ánh mắt xuyên thẳng vào đám người đang ngắm nhìn lối vào Slytherin, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh --

"Hoặc là, trở thành kẻ thù của ta!"

Trong nháy mắt, phòng sinh hoạt chung của Slytherin rơi vào chết lặng. Các học viên Slytherin ngơ ngác, nhìn chăm chú vào người thiếu niên mười bốn tuổi, chậm rãi trong đầu đều hiện ra một loại ý tưởng -- thành viên nhà Slytherin sẽ có một hồi thay đổi trật tự của Giới Phù thủy, mà Giới Phì thủy, sẽ gặp phải một hồi rung trời chuyển đất!

"Severus, ta cho rằng thầy đại khái đã nghe nói, về tài ngôn luận chấn kinh của trò Malfoy."

Dumbledore cười tủm tỉm mà đẩy gọng kính cũ kĩ, xoay người ngồi xuống chiếc ghế tựa Hiệu trưởng. Ngài nhanh chóng cầm một con chocolate ếch nhái, mặc kệ nó đang nhảy nhót lung tung trên bàn hiệu trưởng. Snape nhìn giá sách ở văn phòng hiệu trưởng, khóe miệng cong lên liếc mắt nhìn Lupin một cái, lạnh nhạt, cười khẩy nói:

"Hiệu trưởng, ngài cố ý gọi tôi tới, chính là vì muốn khoe khoang ngài không gì là không biết, dễ như trở bàn tay thâm nhập vào Slytherin? Thứ cho tôi vô lễ, tôi nghĩ danh tiếng của ngài cũng đã đủ vĩ đại, không cần cường điệu trước mặt tôi!"

"Severus, Severus, không cần giận dữ đến như vậy." Dumbledore cười cười, chớp mắt, "Ta có thể thề ta không giở thủ đoạn tại nhà Slytherin để thám thính tin tức. Trên thực tế khi những học viên Slytherin bàn luận với nhau bị Peeves(2) nghe được, sau đó......nó truyền khắp toàn bộ Hogwarts."

Chỉ cần Peeves nghe được tin tức trong Hogwarts, mỗi một tin trong thời gian ngắn nhất trở thành đề tài được bàn tán nhiều nhất ở Hogwarts.

Snape không cho là đúng mà hừ lạnh một tiếng: "Cho nên?"

"Ta phải chúc mừng thầy, cậu con trai đỡ đầu của thầy đã trưởng thành, hơn nữa trở thành một người trẻ tuổi có ý chí cùng chủ kiến. Thầy vì thế phải đánh đổi rất nhiều." Dumbledore mỉm cười hiền lành, giơ lên tay vung nhẹ Đũa phép, Fawkes(3) từ trên giá vỗ cánh bay lên, xuyên qua cửa sổ đón nhận ánh sáng mặt trời sáng lạn.

Tiếng ca của phượng hoàng nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Hogwarts, cũng mang đến tân hy vọng.

Tại bệnh cánh, đang cùng Harry nói chuyện phiếm Will bỗng nhiên im lặng, lắng tai nghe thanh âm mờ ảo. Sau đó khuôn mặt đáng yêu của cậu dưới ánh mặt trời tươi cười sáng lạn:

"Harry, là khúc ca của phượng hoàng!"

Harry cũng nghe thấy, cũng vì thế mà chấn động, còn có cảm động -- sứ giả của Mặt trời, sẽ đem đến hy vọng cho toàn bộ Giới Phù thủy.

Những khổ cực, đều sẽ trở thành quá khứ.

"Ta không trách cứ bất kỳ một học sinh nào, là bởi vì đều là lỗi của ta. Thân là Gryffindor ta càng coi trọng dũng khí, mà xem nhẹ ưu điểm khác của các nhà. Những năm gần đây, ta kết thúc trách nhiệm người bảo vệ Giới Phù thủy, nhưng không kết thúc trách nhiệm của một hiệu trưởng. Là do ta không đúng. Một Gryffindor phải biết dũng cảm nhận sai, ta cần phải sửa lại tất thảy -- trò Malfoy đã cho ta hy vọng. Ta cho rằng, hết thảy mọi việc đều sẽ thay đổi......"

Người đàn ông già nua cùng chòm râu tái nhợt, dung nhan vẫn vậy, thanh âm cũng không hề thay đổi, lời nói lơ đãng mà đả động nhân tâm. Ánh mắt ông xa xăm nhìn Fawkes bay đi từ phiến cửa sổ, tựa hồ nhớ lại chuyện cũ năm xưa.

"Đúng vậy.....nhưng sai lầm lớn nhất của ngài chính là tự ý quyết định quyền bảo hộ đứa trẻ kia, cuối cùng vẫn là tổn thương thằng bé.......khi tôi phát hiện ra mấy năm nay thằng bé phải sống như thế nào, ngài có biết tôi có bao nhiêu là phẫn nộ -- mấy năm nay cái giá mà tôi phải trả chỉ có thể đổi lấy một đứa trẻ thương tổn khắp người, rốt cuộc có xứng đáng hay không ?" Giọng Snape trầm xuống, thanh âm cứ như vậy vang vọng khắp phòng Hiệu trưởng, mang theo vài phần hận ý, vài phần ủy khuất cùng vài phần mờ mịt.

Ông trong lúc rời đi, vô tình đụng phải Lupin ánh mắt ôn hòa cùng thương tiếc của Lupin, giật giật khóe miệng, lạnh nhạt mà quay đầu rời đi. Vạt áo đen ném về phía sau, Snape thanh âm sâu kín vang lên--

"Tôi nhất định sẽ bảo hộ Draco, để tránh cho thằng bé chỉ vì lời thanh minh lỗ mãng kia mà phải chịu tổn thương. Dù sao đi nữa, ngài Hiệu trưởng, thành ý của ngài dành cho Slytherin, như vậy là đủ rồi!"

Bọn nhỏ Slytherin liệu có biết rằng vị Hiệu trưởng đáng kính của Hogwarts, đang để tâm đến chúng.

"Severus!" Lupin không biết cảm xúc vì sao kích động, bỗng nhiên chạy đuổi theo Snape, đứng ở phía sau hắn, muốn nói lại thôi. Quay đầu lại liếc mắt một cái, Snape cười lạnh:

"Ngươi cũng muốn bày tỏ thành ý với một Slytherin sao? Liệu có cảm thấy đã quá muộn không?" Sau những năm tháng một Slytherin như hắn bị một đám Gryffindor tổn thương trong quá khứ, liền không thể chấp nhận thiện ý hữu hảo của Gryffindor.

Trầm mặc hồi lâu, hiển nhiên đã bị lời nói của Snape đâm bị thương, Lupin bất đắc dĩ nở nụ cười: "Đúng vậy......có lẽ đã quá muộn, nhưng ít ra ở......ở tương lai phía trước, có lẽ vẫn còn kịp."

"Ta không nhất định phải tiếp nhận những lời này." Snape căm tức nhìn hắn, "Lòng tự trọng của Slytherin so với bất luận kẻ nào đều lớn hơn!" Vẫn là không khí trầm mặc như trước, Lupin dời ánh mắt đi, nhẹ giọng nói: "......Xin lỗi." Slytherin có tự tôn của chính mình, hắn hiểu điều đó.

Có một số việc đã xảy ra, liền không thể vãn hồi.

Mà Draco Malfoy hiểu rõ điều này hơn ai hết. Malfoy ở phòng sinh hoạt chung Slytherin tuyên bố bản thân đứng về phe nào, lập trường của hắn, đã kinh động đến toàn bộ những kẻ kế thừa của các gia tộc Phù thủy ở Anh quốc -- việc làm đầu tiên của những đứa trẻ quý tộc ấy chính là viết thư kể cho cha mẹ nghe những lời nói ấy đã làm lay động bọn chúng như nào, từng câu từng từ vô cùng tỉ mỉ và chi tiết. Malfoy không viết thư, nhưng hắn vẫn nhận được thư Lucius gửi.

Tất nhiên, lời tuyên bố chấn động toàn Giới Phù thủy này không thể qua mắt được chủ nhân Gia tộc Malfoy khôn khéo, ranh mãnh.

Trong thư, Lucius Malfoy và Narcissa Malfoy không trách con trai đã tự ý ra quyết định, thậm chí còn cảm thấy may mắn hắn không bị quý tộc ngạo khí khiến cho đầu ốc bị mê muội, bọn họ lo lắng chính là Draco sẽ trở thành đối tượng trả thù của Chúa tể Hắc ám, bởi vì cha của Malfoy cũng đã từng phản bội chủ nhân của hắn.

"Rồng nhỏ, chắc con cũng đã biết, thời điểm con tuyên bố sẽ không trở thành Tử thần Thực tử, ta và mẹ con nhất định phải phân rõ ranh giới với Chúa tể Hắc ám, hơn nữa bọn ta đã từng bị hắn coi là phản đồ mà phải chịu trừng phạt. Nhưng đừng quá lo lắng cho chúng ta, người nhà Malfoy luôn có cách để sống sót. Hãy sống thật tốt. Ngoài ra, con có lẽ đoán được, cuộc hỗn loạn ở Hogsmeade đã bị đám phóng viên 《 Nhật báo Tiên tri 》 biết được, báo chí sáng mai liền sẽ đăng vấn đề Chúa cứu thế bằng những ngôn từ kỹ càng cùng tỉ mỉ đăng nhất. Theo ta được biết, phóng viên tiến hành điều tra sau đó phát hiện ra Chúa cứu thế trở thành một kẻ ' không thể đụng vào nam giới ', cũng vì thế mà muốn dùng mấy lời sáo rỗng khuấy động Giới Phù thủy. Mọi hành động của Chúa cứu thế đã liên quan chặt chẽ đến việc sống còn của Gia tộc Malfoy, ta tưởng rằng con đã biết rõ. Như vậy nói cho ta biết, mong muốn của con -- là trở thành một Malfoy trung lập, vẫn muốn làm bạn với Chúa cứu thế?"

Harry Potter......không thể đụng vào nam giới?

Vô cùng khiếp sợ, Malfoy lập tức hồi âm cho cha mẹ hắn. Hắn trả lời câu hỏi của cha rất đơn giản, chỉ có một câu.

"Cùng mười một tuổi năm ấy giống nhau, chưa bao giờ thay đổi."

Ngày hôm sau, vẫn luôn lo lắng 《 Nhật báo Tiên tri 》 sẽ khiến Harry bối rối cùng thương tổn, nhưng tại trang nhất Nhật báo không có một chữ đề cập đến tên của Harry Potter. Phát hiện kia khả năng cao sẽ làm hy vọng cùng ý chí chiến đấu của các Phù thủy khác bị suy giảm , tuyệt đối sẽ ra lệnh không được đưa bất cứ một thông tin nào về việc Harry xảy ra vấn đề lên trang nhất của Nhật báo -- cuối cùng, ngay cả một chữ cũng không có -- Nhật báo chỉ là uyển chuyển nhắc tới, Gia tộc Malfoy đã quyết định vận mệnh của chính họ.

Một ngày mới lại bắt đầu, lại là một tiết Độc dược.

Ở cửa lớp học, vì thương thế trên người Harry đã chuyển biến tốt nên đã có thể đến lớp học, liền cùng Malfoy đụng mặt. Bốn mắt nhìn nhau, nhưng không có mùi thuốc súng tràn ngập, cũng không có một màn giương cung bạt kiếm. Không đụng tay đụng chân, không xỉa xói, cái gì cũng không có.

Harry chỉ là hướng về phía đám người Malfoy nhìn nhìn, sau đó nhanh chóng theo sau Ron cùng Hermione đi vào phòng học. Malfoy nhìn bóng dáng nhỏ nhỏ gầy gầy, trong lòng có chút phiền muộn -- cảm xúc này chính hắn cũng không rõ nguyên nhân.

-----
Một chút quà Giáng Sinh dành tặng cho mọi người. Chúc các bạn một Giáng Sinh an lành☃️❄️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro