Chương 19: Cuộc thi Tam pháp thuật (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế tiếp, Dumbledore yêu cầu các tuyển thủ của hai trường còn lại trong khoảng thời gian ở chung thời gian cần phải đối xử tốt với nhau một chút, cụ thể tốt như thế nào thì không rõ, tóm lại có thể làm cho thầy Filch không có việc gì làm là được. Nghênh đón các tuyển thủ Beauxbatons cùng Durmstrang đến báo danh và sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, chờ đến khi tuyên bố xong các hạng mục thi đấu, Dumbledore liền hướng mọi người chớp chớp mắt, cười nói ông rất chờ mong sẽ có một cuộc trò chuyện nho nhỏ với dũng sĩ Hogwarts.

Giáo sư McGonagall hiếm hoi lộ vẻ nghiêm khắc cảnh cáo một ít nhóm học trò, cuộc thi Tam Pháp Thuật được tái tổ chức tính nguy hiểm cùng nghiêm trọng. Khi vị nữ giáo sư nghiêm giọng cảnh cáo, đám học sinh bên dưới hãy còn ở kích động kể cả khi nhìn thấy biểu tình sắc bén của vị giáo sư Moody Mắt Điên ở bên cạnh bà cũng không cảm thấy sợ hãi.

Ai có thể không phấn khích? Dũng sĩ chiến thắng sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng được ghi danh vào lịch sử, huống chi lúc này đây sau khi giành chiến thắng sẽ đại biểu lời tuyên chiến rõ ràng và mạnh mẽ của phe sáng với thế lực hắc ám! Nếu có thể đại biểu Hogwarts long trọng giành được cúp thi đấu, như vậy tương lai một trăm năm sau, tên của người đó sẽ trở thành huyền thoại!

Thời điểm rời khỏi sảnh, Will cùng Ron kịch liệt thảo luận ai sẽ đại diện Hogwarts dự thi, Hermione ở một bên luôn miệng mà nhắc nhở Ron cùng Will "Cuộc thi này rất nguy hiểm!", Harry nghe đám bạn mà nhịn không được lộ ra tươi cười.

"Trò Potter." Thanh âm giáo sư Moody từ phía sau đám Harry vang lên. Quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy giáo sư Moody khó khăn nặn ra một nụ cười đủ đem đám học sinh năm nhất khóc gọi cha gọi mẹ, Harry cũng có chút không được tự nhiên, gật đầu đáp lại, hỏi: "Giáo sư có việc tìm con sao?"

"Không có gì -- ta chỉ muốn biết con có suy nghĩ gì về cuộc thi Tam Pháp Thuật. Trò là một cậu bé thông minh, cuộc thi Tam Pháp Thuật không tìm đến những kẻ chỉ có sức mạnh, mà là trí tuệ cùng kỹ thuật chiến đấu." Giáo sư Moody chuyển động con mắt thường của mình, liếm môi vô cùng hưng phấn nói, "Ta cho rằng trò sẽ được lựa chọn. Thế nào, chuẩn bị để sẵn sàng trở thành dũng sĩ Hogwarts sao?"

Harry thẹn thùng mà cười cười: "......Chuyện này phải xem lựa chọn của chiếc cốc lửa. Nó sẽ chọn ra người xứng đáng, không phải sao thưa giáo sư?"

"Quả là một cậu bé ngoan." Moody nâng nâng cằm, tán thưởng mà nói, cầm ly rượu chống gậy gỗ chậm rãi rời đi, "Chiến đấu vì vinh dự của Hogwarts, Harry! Trò nhất định dũng cảm hơn so cha của mình!"

Nghĩ đến cha, Harry không khỏi có chút dao động -- có lẽ nên báo danh thử một chút? Thân là một Potter, đâu thể quá sợ sệt mà bỏ lỡ cơ hội báo danh!

"Draco, mày muốn báo danh sao?" Một học viên cao niên cấp nhà Slytherin cất tiếng hỏi. Harry nhận ra hắn, hắn cùng Malfoy quan hệ khá tốt, đôi khi có thể nhìn thấy bọn họ ở trên bàn ăn nói chuyện.

Harry không có quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, trong lòng lại đầy chờ mong mà nghe lén câu trả lời của Malfoy.

Một đám người từ bên bọn họ chuyển sự chú ý sang bên bàn nhà Slytherin, thành âm trầm thấp của Malfoy vang lên: "Đương nhiên -- tại sao không? Malfoy không phải loại nhu nhược."

Hắn nói cả đám bọn cậu đều nghe được, Fred hướng về phía bóng lưng Malfoy làm mặt quỷ, thấp giọng gào rống: "Dũng sĩ danh dự là ta -- bằng không chính là George!"

Ron trừng to hai mắt nhìn, khoa trương mà nói: "Đó là Malfoy sao? Malfoy không phải người nhu nhược -- như vậy thằng nhóc vào năm nhất trong Rừng Cấm sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu ra quần là ai?!"

Will nhịn không được xì một tiếng bật cười.

Hermione tức giận nhìn Ron: "Bồ sao vậy, bồ muốn chế nhạo Malfoy tới khi nào? Được rồi Ronald! Ai cũng có thời điểm khiến người khác không thích, ai rồi cũng sẽ lớn lên!"

"Ha, Mione, tên nhóc kiêu căng năm đó cũng sẽ biến thành thiếu gia đẹp trai của hôm nay!" Fred vẻ mặt giễu cợt mà nhìn nhìn Hermione, cùng một học viên Gryffindor năm sáu bíu vai nhau rời đi.

Hermione tức giận hơi kém đem thư ném đầy trên mặt đất: "Có ý gì? Em mới không phải bởi vì tên kia lớn lên đẹp mới nói tốt cho hắn -- Em đâu có quên hắn lúc trước khiến em chật vật như thế nào!"

" Cuối cùng không phải vẫn đồng ý rằng hắn lớn lên rất đẹp sao......" Ron buồn bực mà nhỏ giọng lầm bầm.

Will ôm bụng cười đến không thở nổi.

Harry che dấu sự khó chịu không tên đang âm ỉ trong lồng ngực, bất đắc dĩ mà khuyên giải: "Thôi nào, Mione, đừng để ý những lời đó......Fred hay nói giỡn, không có gì đáng để bận tâm cả."

Đêm xuống, đa số các nam sinh Hogwarts đều không thể ngủ, và đương nhiên các nữ sinh cũng không ngoại lệ.

Bọn họ ở ký túc xá, từng người lăn lộn cùng nhau bàn tán, đủ loại đề tài được nhắc đến, đương nhiên chủ yếu vẫn là xoay quanh cuộc thi Tam Pháp Thuật, về dũng sĩ của các trường, và cả hai trường dạy Pháp thuật kia nữa.

Các nam sinh thảo luận ai sẽ trở thành dũng sĩ của Hogwarts, trong lòng không khỏi tồn tại cảm giác chờ mong nho nhỏ người kia sẽ là mình, trong miệng khen ngợi lẫn nhau, cho rằng đối phương có lẽ là người xứng đáng nhất được chọn, nhưng đều không ngoại lệ chính là, bọn họ khát vọng trở thành niềm kiêu hãnh của Hogwarts, càng hy vọng bằng cơ hội này làm Hogwarts trở thành niềm kiêu hãnh của toàn Giới Pháp thuật.

Các nữ sinh tuy rằng cũng tương đối chờ mong ai sẽ trở thành dũng sĩ Hogwarts, nhưng chủ yếu đề tài xoay quanh các mỹ nữ của Beauxbatons cùng những anh chàng điển trai của Durmstrang -- nếu nói có ai biểu hiện không chút nào quan tâm đến cuộc thi thì trên thực tế ngoài Harry thờ ơ miễn cho ý kiến cùng Ron nóng lòng lo lắng không thôi nói, thì chỉ có thể là Hermione.

Về phía nhóm học sinh năm nhất, phần lớn đã sớm từ bỏ hy vọng, chỉ là trong lòng vẫn còn chút mong ngóng, hy vọng chính mình sẽ trở thành học viên có thể đại diện Hogwarts. Will nghe thanh âm nghị luận của các bạn cùng phòng mà chìm vào giấc ngủ -- nó tất nhiên hy vọng Harry sẽ trở thành dũng sĩ, nhưng cậu cũng không hy vọng chứng kiến Harry bị thương, cho nên hết thảy chỉ có thể chờ Harry quyết định -- dù có như thế nào, nó vẫn sẽ ủng hộ Harry hết mình.

Bất quá, nếu Sirius mà biết chuyện này, chỉ sợ suy nghĩ đầu tiên chính là con trai đỡ đầu của hắn nhất định sẽ trở thành dũng sĩ!

Harry mang danh hiệu Chúa cứu thế cùng Cậu bé vàng của Gryffindor, không thể tránh né mà trở thành đối tượng được bàn tán nhiều nhất. Trong ký túc xá, Ron, Neville, Seamus cùng Dean thảo luận Harry khả năng trở thành dũng sĩ là rất cao, cũng không ngại đem cậu ra so sánh với rất nhiều các nam sinh tương đối xuất sắc khác, bàn tới khi rạng sáng cũng hoàn toàn không có lấy một chút cảm giác buồn ngủ.

"Mình đánh cược là nam sinh của Gryffindor!"

"Cũng có thể là nữ sinh mà."

"Sao có thể? Dũng sĩ đương nhiên là nam sinh -- cũng không đúng, dũng sĩ bên trường Beauxbatons khẳng định là nữ sinh. Hogwarts đâu có nữ sinh nào xuất sắc như vậy? Không đúng, Hermione rất giỏi!"

"Dẹp suy nghĩ đó đi, bồ ấy không có khả năng báo danh -- bồ ấy thà làm một núi bài thi cũng không muốn tham gia vào một cuộc thi nguy hiểm như vậy!"

"Như vậy hoặc là Harry hoặc là Cedric? Hay Fred? George?"

"Fred và George? Đừng nói giỡn! Mình đánh cược một ngàn Galleon tuyệt đối không phải là hai người bọn họ!"

Câu này là Ron nói.

Harry đem đầu vùi vào gối, khóe miệng treo ý cười tiến vào mộng đẹp -- đột nhiên trong một khắc cậu nghĩ tới một sự việc khác, liệu Malfoy có khả năng trở thành dũng sĩ Hogwarts?

Sau đó lại nghĩ tới chính mình. Giáo sư Moody ngày thường đối với cậu cũng ôm kỳ vọng rất cao, Harry cũng rất rõ thực lực của bản thân. Cậu đã đánh bại qua Voldemort, tuy nhiên phần lớn đều là nhờ mạng cậu lớn cùng sự trợ giúp của Ron và Hermione. Lúc này đây nếu cậu lựa chọn một mình đối mặt giải đấu Tam Pháp Thuật, lời khiêu chiến long trọng nhất của giới Phù thuỷ, cậu có thể giành được chiến thắng sao?

Cậu là Cậu bé đại nạn không chết, không sai, nhưng suy cho cùng cậu cũng không tính là không cần tham chiến cũng thắng đi?

Chờ đến hoàn toàn tiến vào mộng đẹp, trong miệng tràn ngập hương vị thơm ngọt của chocolate sữa bò làm cậu lập tức đem một trận chấn động vào bữa tối ném ra sau đầu.

Cuộc thi Tam Pháp Thuật, dũng sĩ, Hogwarts, giới Pháp thuật, hy vọng, tuyên chiến......hết thảy bị cậu quên đi.

Trong giấc mơ, chỉ có hương thơm ngọt lượn lờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro