Chương 29: Giáo sư mới tới (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng mấy chốc đã đến thời gian vào học, thời điểm nhóm Harry chuẩn bị đứng lên rời đi, Will cưỡi chổi bay, bay giữa không trung nhìn về phía Rừng Cấm, biểu tình dại ra.

"Will, cẩn thận một chút!" Harry hô, "Em đang nhìn cái gì mà nghiêm túc vậy?"

Will từ giữa không trung lao xuống xuống, nhảy xuống chổi miễn cưỡng cười cười với Harry: "Không có gì." Ngưng một lát, cậu bé còn nói thêm: "Có lẽ anh nên đi nhanh một chút, như vậy trước khi vào học còn có thể cùng anh ta nói chuyện."

"Cái gì?" Nhìn biểu tình buồn bực trên mặt Harry, Will cầm chổi rời sân bóng Quidditch hướng thẳng đến tháp thiên văn.

"Cậu nhóc gần nhất rất quái lạ." Ron nói, "Fred và George dù có trêu đùa như thế nào em ấy đều không bật cười giống ngày trước"

Harry nhìn bóng dáng của Will bóng, ánh mắt của cậu chỉ ngừng lại khi em ấy biến mất ở hành lang tháp thiên văn, cậu quay đầu hướng thẳng đến Rừng Cấm.

Cậu cũng muốn thể hiện tinh thần hữu nghị của Gryffindor, không lâu trước đây Will đã an ủi cậu rất nhiều, cậu muốn làm một số việc giúp lại em ấy để cảm ơn. Harry ở trong lòng kế hoạch đêm nay liền cùng Will tâm sự gì đó.

Nhưng đến khi rời khỏi Hogwarts, dần dần tới gần Rừng Cấm bên cạnh, bóng dáng quen thuộc càng ngày càng hiện rõ, Harry đem hết thảy đều vứt lên trên chín tầng mây.

Người kia, người đàn ông cao lớn với mái tóc đen bóng, bờ vai dày rộng, lúc bước đi mang theo vài phần mệt mỏi, khuôn mặt anh tuấn mà cương nghị lơ đãng quay qua—— là chú ấy sao?

"Chú Sirius! Chú Sirius!"

Harry cơ hồ muốn khóc lên nức nở, bước nhanh về hướng người đàn ông tóc đen, đối phương liền quay mặt lại, hướng cậu chớp chớp mắt, lộ ra nụ cười đồng thời chạy vội về phía cậu

Đến khi Sirius đứng trước mặt Harry liền dừng bước, thu hồi cánh tay vì vui sướng mà dang rộng, nhưng Sirius vẫn tiến lên hai bước ôm cậu, thậm chí đem hắn nhấc bổng lên, giống như một cái ôm dành cho một đứa trẻ.

"Đừng như vậy, chú Sirius." Harry vừa muốn khóc vừa muốn cười, "Chú sẽ bị đau đó."

Đem cậu hạ xuống, Sirius lắc lắc cánh tay, cười vang nói: "Harry, con vẫn còn giữ lại vũ khí bí mật này để đối phó Voldemort!" Không ít bạn học bởi vì cái tên "Voldemort" mà run lên.

Draco, Hermione cùng Ron lần lượt đi đến phía hai người họ.

"Chào chú Sirius, đã lâu không gặp, cháu nghe nói chú sắp được khôi phục tự do?" Hermione cười chào hỏi.

"Tinh thần không tồi, Harry vẫn luôn lo lắng chú đó." Ron cũng thực vui vẻ mà cùng Sirius chào hỏi.

Cười hướng bọn họ thăm hỏi, thời điểm nhìn về phía Draco, ánh mắt Sirius trở nên phức tạp một chút: "Thiếu gia Malfoy." Hắn nhìn nhìn Harry đang đứng bên cạnh mình có chút khó xử, nở nụ cười: "Xem ra ngươi cùng Harry đã trở thành bạn bè."

"Trông chú không tồi." Draco không nói thêm gì, cũng không có biểu hiện ra nhiệt tình, nhìn nhìn Sirius liền đem ánh mắt đặt trên khuôn mặt Harry, giống như đang an ủi Harry.

Mắt thấy đám Harry cùng cựu sát nhân cuồng loạn Sirius Black chỉ trong chốc lát đã thân thiết trò chuyện với nhau, bốn học viên năm trên đang sôi liền lộ ra biểu tình hoảng sợ, không ít người thậm chí đứng nhìn ở xa không dám tới gần, mặc dù chỉ mấy phút trước bọn họ còn dừng lại vì bị dáng vẻ anh tuấn phi phàm của Sirius thu hút.

Ý thức được đã đến giờ học, Sirius đi đến bên cạnh một thân cây trong Rừng Cấm, xách lên một cái túi, tạo dựng một vài lá chắn, sau đó đem đồ vật trong túi đồ đổ ra.

Một đám động vật nhỏ lông vàng mềm mềm, cái đầu nhỏ xoay qua xoay lại trên cơ thể mập mạp, đuôi xoã tung mà trải dài trên mặt đất. Động vật nhỏ kia nhảy tới nhảy lùi quanh phạm vi của lá chắn, tuy cơ thể mập mạp nhưng nhảy cực nhanh, bộ dáng vô cùng đáng yêu. Nữ sinh Gryffindor lập tức yêu thích, vòng quanh lá chắn đuổi theo vật nhỏ, hưng phấn mà thét chói tai không ngừng.

"Sóc Nam Mĩ đuôi nhung?" Hermione thích thú mà hô lên.

"Không tồi. Gryffindor thêm mười điểm!" Sirius cười hì hì đối một đám Gryffindor cùng một đám Slytherin phất tay, "Tiết học đầu tiên được tự do hoạt động, ai có thể thành công bắt được một con sóc Nam Mỹ đuôi nhung, thưởng mười điểm, hơn nữa có thể giữ làm thú nuôi......"

Lời nói còn chưa dứt âm, các nữ sinh liền vui sướng hoan hô ủng hộ, mà các nam sinh cũng không cam lòng chịu yếu thế, hùng hổ tham gia —— ngày thường Slytherin luôn ưu nhã cùng thanh cao nhưng giờ đây cũng có không ít người mất đi hình tượng, Pansy Parkinson chính là người đầu tiên.

"Oa, chú Sirius người thực sự vô cùng lợi hại." Harry sùng bái mà nói.

"Hiện tại mới phát hiện?" Sirius không phải không có đắc ý mà nở nụ cười, thoáng nhìn biểu tình thờ ơ trên mặt Malfoy.

Bỗng trong đám học viên Slytherin truyền đến một trận hoan hô, nguyên lai là Blaise Zabini đã thành công bắt được một con, đang ở chính giữa khoe ra công trạng của chính mình.

"Slytherin thêm mười điểm!" Mấy đám nhóc nhà Slytherin hướng về phía Sirius khiêu khích mà hô to.

"Không thành vấn đề!" Sirius lớn tiếng mà đáp lễ, xoay người về phía sau nhìn thấy biểu tình không phục của Harry, nhịn không được mà cười lớn.

Harry cùng Hermione ở hai bên đi theo bên người Sirius, đi đến nơi khác nói chuyện phiếm, Ron kìm nén không được, muốn bắt cho Hermione một con sóc đuôi nhung Nam Mỹ cho nên gia nhập vào đội chiến đầu giành thú cưng, chỉ còn dư lại Draco đang đứng cách vị trí của Harry xa hơn một chút chút, chán đến chết dựa vào thân cây ngắm nhìn mấy vầng sáng loang lổ từ trong rừng.

Thẳng đến khi xác định Draco sẽ không rời đi, ánh mắt của Harry quay trở lại trên người cha đỡ đầu .

Chú Sirius đang đứng trước mặt cùng với chú Sirius của trước kia quả thực là cách biệt một trời một vực—— ngoại trừ cử chỉ thành thục, quần áo sạch sẽ, thần thái cùng cử chỉ đều khiến cho Harry cảm thấy thiếu niên tóc đen trong tấm ảnh kẹp trong sách cùng người đứng trước mặt giống nhau đến loá mắt. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là gương mặt trưởng thành làm cho chú ấy trở nên lôi cuốn, thu hút hơn, Sirius cởi bỏ quần áo rách rưới đi rách, chỉnh sửa lại tóc, thay một chiếc áo chùng được cắt may tinh xảo, phong độ nhẹ nhàng, làm Harry có chút hoài nghi chú Sirius cậu gặp cách đây không lâu cùng chú Sirius đang đứng trước mắt liệu có phải cùng một người hay không.

Như bây giờ vẫn tốt hơn.....đây mới là bộ dạng mà cha đỡ đầu của cậu nên có.

Harry nhịn không được có chút chua xót. Cậu hy vọng cha đỡ đầu luôn là ánh mặt trời sáng chói, không bao giờ cậu muốn cha đỡ đầu phải trải qua cuộc sống bôn ba, vất vả. Tất cả khổ đau đều kết thúc đi thì hay biết mấy! Cậu thà rằng chính mình tới thừa nhận, cũng không muốn cha đỡ đầu, chú Remus, cùng với những người mà cậu yêu quý phải sống chật vật, đau khổ!

"Làm sao vậy, ta trở thành Giáo sư của Hogwarts, về sau chúng ta có thể thường thường gặp mặt, con không vui sao ?" Sirius rất muốn sờ đầu Harry, nhưng Harry do dự một lát sau liền né tránh.

Không thể bị đụng vào, cái này làm cho Harry nôn nóng lại khổ sở.

"Không phải. Con thật sự đang rất vui, chú Sirius. Chuyện này đối với con mà nói chính là một tin vô cùng, vô cùng tốt —— con căn bản không nghĩ tới chú sẽ trở thành tân giáo sư."

"Vốn dĩ Ngài Albus mời Remus đảm đương, nhưng vì muốn có thêm nhiều thời gian ở bên con hơn, ta liền xin Remus nhường cơ hội này cho ta. Chuyện này cậu ấy tất nhiên là chút không muốn bỏ qua cơ hội làn này, song, cậu ấy cũng muốn giúp chúng ta được vui vẻ hơn."

"Mặc kệ là chú Remus hay chú trở thành giáo sư, con đều cao hứng vô cùng. Đặc biệt là người, cha đỡ đầu, con rất nhớ chú, Will cũng vậy."

"......À."

Harry bỗng nhiên ý thức được Sirius đại khái không muốn nhìn thấy Will, có chút bất an mà nhìn nhìn sắc mặt của  Sirius. Quả nhiên, Sirius ngây người một lát.

Hermione nhíu mày: "Will? Chú quên Will sao?" Thoáng đưa ánh mắt nhìn về phía Harry, Hermione lập tức hiểu ra đề tài này không nên tiếp tục lún sâu vào, liền cười hỏi: "Vậy chú dự định ở đây bao lâu? Ý của cháu là, chú tính đảm nhiệm vị trí giáo sư Chăm sóc sinh vật kỳ bí mấy năm?"

"Mấy năm?" Sirius cao giọng cười to, "Không có khả năng! Tuy rằng ta rất muốn cùng Harry mỗi ngày gặp nhau, nhưng nói thực ra ta đã ở Hogwarts ngốc đến đủ lâu rồi!"

Đúng vậy, nơi này một thảo mộc Sirius đều cực kỳ quen thuộc, đối với nhiệt tình yêu thích mạo hiểm với hắn mà nói, Hogwarts đại khái đã không còn bí mật đáng giá nào để nghiên cứu, tìm tòi.

–—–—–
Xin đính chính lại bộ truyện này chưa chế.t :))))))

Sorry các bạn nhiều nha quên mất em nó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro