chương 17 ~19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17:

-Qủy tha ma bắt.

Nam Phong nóng nảy khi Nguyễn Khải đột ngột cúp máy. Ý định lùng sục nơi ẩn nấp và lao ngay đến đó bóp cổ lão giám đốc choáng kín đầu óc của anh. Nguyễn Khải đích thị là một tên khốn, theo đúng nghĩa. Lão bắt cóc Đan, sau đó trơ tráo đòi anh khoảng tiền chuộc khổng lồ. Ba triệu đôla. Tuy vậy, tiền bạc không phải là vấn đề khiến anh mất bình tĩnh đến độ **** thề và suýt ném phăng điện thoại đi, vấn đề ở đây là Đan. Chính xác hơn là an nguy của cô. Nguyễn Khải đã không ngần ngại tường thuật lại cách lão đối xử với con tin, dựa vào bản án anh dành cho lão thì Nam Phong dám chắc rằng lão không hề nói quá lên chút nào. Lão căm thù anh đến tận xương tủy, chỉ còn thiếu nước thẳng tay tặng anh một phát đạn vào đầu.

-Nam Phong, Đan xảy ra chuyện phải không?- Danny quan sát thái độ của xuyên suốt cuộc nói chuyện của Nam Phong, phần nào đoán được có chuyện không ổn.

-Đan…Có chút chuyện…-Nam Phong ngập ngừng, biểu cảm trên khuôn mặt của Danny lúc này đang rất tệ.-Cô ấy bị bắt cóc.

Một giây…

Hai giây…

Ba giây…

Nam Phong gần như nín thở quan sát khuôn mặt người đối diện, chuyển dần từ trắng bệch sang tím tái.Ly rượu trên tay Danny bị cái siết tay mạnh làm cho vỡ vụn.

-Trong khi tôi còn đang bình tĩnh, tôi muốn anh nói rõ mọi chuyện.-Danny gằn từng tiếng.

* * *

Tầng áp mái khách sạn Queen, phòng V.I.P.

Khói thuốc lá mờ mờ bay lượn trong không gian. Danny gườm gườm nhìn Nam Phong, hai tay khoanh trước ngực chờ đợi.

-Nguyễn Khải bắt Đan vì tưởng nhầm cô ấy là bạn gái của anh? Lão muốn trả thù?

-Đó là cách giải thích hợp lí nhất lúc này.

Nam Phong phả vào không khí làn khói trắng, anh trút tiếng thở dài. Nhìn Danny lúc này như muốn ăn tươi nuốt sống anh, cũng dám lắm, nếu một tay của anh ta không bị băng bó kín thế kia. Danny rót whisky liên tục vào cốc của mình, uống ừng ực theo cách không mấy lịch sự. Rõ ràng anh ta đang phải rất kiềm chế mới không nhào tới thụi cho anh vài cú đấm.

-Anh có cách giải quyết việc này chưa?-Danny hỏi.

-Nguyễn Khải đòi ba triệu đô tiền mặt, giao trực tiếp vào sáng ngày mai, thời gian và địa điểm sẽ thỏa thuận sau. 

-Bắt cóc tống tiền à? Nghe cứ như đang xem phim ấy nhỉ.- Danny nhếch mép cười mỉa.-Liệu mọi thứ có đơn giản thế không.

-Mong là như vậy.

Tiếng chuông điện thoại reo. Nam Phong nhấc ống nghe điện thoại, giọng nói trong trẻo của cô nhân viên tiếp tân khách sạn thông báo có người đàn ông tự xưng là Nguyên Đình đang cần gặp anh gấp. Đoán chừng vị quản gia cũng đã biết rõ sự việc nên Nam Phong không ngần ngại chuyển lời yêu cầu nhân viên khách sạn đưa ông ta lên phòng áp mái. 

Danny ngán ngẩm đứng dậy, anh tiến thẳng ra chỗ khung cửa sổ, đứng trầm ngâm nhìn khung cảnh phía ngoài lớp kính dày đang lồng trong hình ảnh phản chiếu của chính mình. Nhích mắt thêm một chút, anh còn thấy cả hình ảnh mệt mỏi của Nam Phong, Danny biết anh ta cũng đang trong trạng thái không khá hơn mình là mấy. Nam Phong châm thuốc liên tục, nhưng lần nào cũng chỉ hút vài hơi rồi lại dập ngay. Khuôn mặt vốn điển trai vốn quen với những đường nét bình thản, giấu nhẹm đi mọi cảm xúc thường ngày vẫn thấy ở Nam Phong giờ biến mất hoàn toàn, thay vào đó là những cái nhíu mày, những cái thở dài. Nam Phong cũng lo lắng cho Đan, nhiều hơn mức của một người bạn.

Nhân viên khách sạn gõ cửa, cô ta đã đưa quản gia Nguyên Đình lên.

Ngay khi vừa bước vào, vị quản gia đã thốt lên hoảng hốt. Đưa mắt nhìn thấy Danny không hề nhúc nhích, Nam Phong đành lên tiếng trấn an quản gia.

-Cậu Nam Phong, bọn chúng giả dạng người của Phạm Đình đến đón cô ấy đi dự tiệc. Vừa đây phía văn phòng thám tử báo về là đã tìm được nhân viên thật bị đánh thuốc mê trong nhà vệ sinh của trạm xăng.

-Nguyễn Khải đã lên kế hoạch rất chu đáo.

-Lỗi tại tôi quá sơ suất. Đáng lẽ lên tự mình đi đón cô Đan, vậy mà…

-Chú Đình đừng tự trách mình, không lợi dụng được sơ hở điểm này chúng sẽ lợi dụng sơ hở điểm khác.-Danny lên tiếng trước khi Nam Phong kịp nói, anh chậm rãi xoay người lại.-Hơn nữa, nếu nói có lỗi thì phải là ai đó chứ không phải chú.

Danny xoáy vào Nam Phong vẻ hằn học. Quản gia Nguyên Đình thì ngơ ngác trước thái độ của cả hai chàng trai, ông toan cất tiếng hỏi thì đã giật mình khi nghe tiếng ly tách đập mạnh xuống mặt bàn. 

-Anh không cần phải nói như vậy. Đan bị lôi vào chuyện này là do tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa cô ấy về.-Nam Phong bắt đầu mất bình tĩnh.

-Anh mà không làm như vậy thì tôi sẽ bẻ cổ anh.

-Tôi không muốn chúng ta đôi co như những đứa trẻ mới lớn thế này. Chừng nào anh bỏ cái thái độ này đi thì đến văn phòng của tôi nói chuyện tiếp. OK?

Nam Phong vơ lấy áo vest, anh cúi đầu chào rồi bước nhanh ra phía cửa, bỏ lại Danny cặp mắt hằn tơ máu như muốn nổi điên và quản gia Nguyên Đình còn đang cố hiểu xem mình đang chứng kiến chuyện gì.

-Dương Nam Phong, nhớ cho kĩ rằng nếu Đan có xảy ra chuyện gì hoặc chỉ cần cô ấy bị tổn hại đến một cọng tóc thôi. Thề có Chúa, tôi không dám chắc mình đủ bình tĩnh để nói chuyện tử tế với anh đâu.

-Tôi có cách giải quyết của riêng mình, chỉ cần chú Nguyên Đình và anh để mắt tới Phạm Sơn đừng để ông ta lôi cảnh sát hay đám nhà báo vào cuộc là được. Chắc chắn trong ngày mai tôi sẽ đưa Đan về cho hai người.

–Nam Phong quay lại điềm tĩnh.

Dứt lời, chàng trai mở cửa bước ra. Tiếng đóng cửa khô khốc thay cho lời chào.

* * *

12giờ30. Chiếc Audi của Nam Phong dừng lại trước cửa nhà hàng Hoàng Lan. 

Hoàng Lan, một nhà hàng đặc sản nằm ở ngoại ô thành phố. Tương tự như bar Ngầm, nhà hàng này cũng là điểm lui tới thường xuyên của giới làm ăn. Và, lẽ tất nhiên, điều đó cũng có nghĩa cái biển hiệu nhà hàng đặc sản chỉ là lớp vỏ bọc cho những hoạt động khác diễn ra bên trong.

Tuy đang là nửa đêm nhưng bãi đỗ xe của nhà hàng vẫn rất đông đúc. Nam Phong chọn cho chiếc Audi của mình một vị trí thuận lợi nhất có thể trong bãi đỗ chật ních các loại xe hơi đắt tiền. Rít nốt một hơi rồi dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi mở cửa bước xuống.

Trái ngược hoàn toàn với khung cảnh đông đúc của bãi đỗ xe, các bàn ăn của nhà hàng lại không có được sự nhộn nhịp tương xứng. Chính xác hơn là ngoại trừ vài cô nhân viên phục vụ đang bận rộn với những câu chuyện phiếm nhàn rỗi ra thì chẳng có bóng dáng của một vị khách nào, Nam Phong biết rõ cung cách làm việc của nhà hàng này nên anh cũng không thấy lạ lắm, anh tiến lại phía bàn quầy thu ngân. 

Trực quầy thu ngân là một cô gái khá xinh xắn, mặc dù đang gà gật chờ đợi ca trực kết thúc với vẻ ngán ngẩm nhưng vừa thoáng thấy vị khách điển trai bước vào cô nàng đã lập tức lấy lại vẻ tỉnh táo tươi tắn. Chỉ chờ Nam Phong tiến lại và mở lời hỏi là y như rằng cô ta sẽ mỉm cười thật duyên dáng, thỏ thẻ trả lời bất cứ câu hỏi nào của anh bằng chất giọng ngọt ngào nhất. Không phải ca trực nào cũng may mắn như thế này, một anh chàng đẹp như thiên thần và chỉ đi một mình. Một mình. Không kèm theo bất cứ ả người đẹp nào như lệ thường thấy của đám khách vẫn đến đây. Cô ta đã chán ngấy đến tận cổ khi cứ phải ngọt nhạt với những thành phần đi kèm nhiều chuyện đó lắm rồi.

-Tôi muốn gặp ông Sáu.-Nam Phong nói.

-Ông chủ không có ở đây.

-Nói với ông ấy tôi là Nam Phong của văn phòng luật sư Hồng Nhật. 

Đúng ra thì cô nhân viên thu ngân sẽ từ chối làm theo yêu cầu của Nam Phong, vì quấy rầy ông chủ của cô ta giờ này là ý kiến rất tồi. Không phải vì cú điện thoại của cô sẽ phá hỏng giấc ngủ của ông ta, đơn giản vì giờ này ở Hoàng Lan không phải giờ ngủ nghỉ mà giờ giải trí. Điện thoại chỉ được dùng khi có việc khẩn cấp. Mà với Nam Phong thì cô không dám chắc có thể xếp anh vào list việc khẩn cấp được hay không.

-Tôi sẽ thử, nhưng không chắc là ông ấy… 

-Anh Nam Phong.

Tiếng gọi của ai đó từ phía sau. Nam Phong quay đầu lại theo phản xạ.

-Hoàng à? 

-Anh đến đây tìm chú Sáu?.

Nam Phong gật nhẹ, anh đưa mắt liếc nhanh qua cô nhân viên. Chàng trai tên Hoàng nhanh chóng hiểu ý, cậu ta ra hiệu muốn Nam Phong đi theo mình.

-Anh Phong là khách quý của chú anh. Để anh đưa anh ấy đi gặp chú, em cứ tiếp tục ca trực đi nhé.

Nói rồi anh ta đưa Nam Phong đi vào lối rẽ nằm khuất sau tủ rượu đặt phía gần nhà bếp. Hoạt động thực sự của nhà hàng Hoàng Lan nằm ở nơi này.

Nằm sâu phía trong là những dãy phòng, mỗi phòng đều đóng kín cửa nhưng âm thanh phát ra từ trong đó ồn ào đến mức đáng ngạc nhiên. Nam Phong biết rất rõ chuyện gì đang diễn ra trong đó. Hoàng Lan thực chất là một sòng bài khổng lồ. Nơi diễn ra những cuộc sát phạt đỏ đen quy mô với số tiền lớn đến mức khó tin được. Con bạc ở đây chủ yếu là các doanh nhân, các ông lớn hay đại gia trong thành phố, tham gia vào đủ mọi loại hình may rủi, từ đánh bài đến cá độ thể thao. Một chốn ăn chơi không mấy tốt đẹp.

-Anh đợi ở văn phòng của chú Sáu, em sẽ vào gọi chú ấy ra ngay.-Hoàng mở cửa một căn phòng ở cuối hành lang.

Phòng không lớn lắm, nhưng đầy đủ tiện nghi của một văn phòng hạng sang, bài trí mang đúng phong cách của chủ nhân với những tiêu bản đầu thú giống như thật treo trên tường hoặc đặt xen kẽ trên giá sách. Ghế ngồi toàn bộ được làm từ gỗ quý của miền ngược, đục đẽo tạo hình rất công phu. Ấn tượng nhất là tiêu bản một con chim ưng lớn đang trong tư thế vồ mồi, được đặt ngay trên bàn tiếp khách. Tường được cách âm nên căn phòng rất yên tĩnh.

Nam Phong ngồi trầm tư, trong lòng lúc này hệt như đang có lửa đốt. Suy nghĩ rất kĩ anh mới đưa đến quyết định dùng cách này, dù anh không hề thích chút nào nhưng cứu Đan mới là việc anh quan tâm hơn. Nhất là khi anh nhận được hộp bưu phẩm do Nguyễn Khải vừa gửi tới ít phút trước. Lão gửi đến cho anh những lọn tóc mềm mại và một chiếc khăn thấm máu. Một lời cảnh báo, lão sẽ không ngần ngại ra tay tàn ác với Đan nếu anh không làm theo lời của lão.

Từ khi gặp Nguyễn Khải trong vụ án rửa tiền, Nam Phong đã nhận ra mầm mống bệnh hoạn trong suy nghĩ và hành động của lão. Sau từng đó thời gian ngồi tù, giờ lão chẳng còn thứ gì đế mất nên chắc chắn sẽ chẳng phải e ngại bất cứ điều gì miễn có thể trả thù được anh. Nếu lão dùng Đan để trả thù anh… Nếu lão làm hại đến cô ấy… Đầu óc Nam Phong mường tượng ra những giả thiết khủng khiếp nhất, hình ảnh tồi tệ xen vào kí ức về nụ hôn nóng bỏng giữa anh và cô, rồi hình ảnh cô mỏng manh cô độc trong cơn mưa của bốn năm trước… Bất giác những ngón tay của Nam Phong đan vào nhau rồi siết chặt lại, anh như muốn nổ tung. 

-Nam Phong.-Người đàn ông trạc ngũ tuần tươi cười bước vào.-Ngọn gió nào đưa cậu đến đây thế này? Nghe nói cậu về Việt Nam, tôi và thằng Hoàng đang tính vài ngày nữa sẽ tới thăm cơ đấy. 

-Chào ông.

-Cứ ngồi nguyên đó. Xem nào, trông cậu chững chạc hơn rất nhiều.-Sáu Ưng vui vẻ, hắn lựa một ngồi đối diện với Nam Phong.-Hoàng nói là cậu có việc gấp?

-Đúng. Tôi muốn ông Sáu giúp tôi điều tra vài việc.

-…-Sáu Ưng châm thuốc, hắn ra hiệu cho Nam Phong tiếp tục.

-Con gái của Phạm Sơn vừa bị bắt cóc, cô ấy có chút quan hệ với tôi. 

-Thằng điên nào lại dám đụng đến người của cậu vậy?

-Nguyễn Khải, tay giám đốc của ngân hàng I.M.E. Tuy nhiên tôi không tin là chỉ có một mình mà hắn gây ra được vụ này.

-Thằng giám đốc đó trói gà còn không chặt, chắc chắn hắn có băng nào đó giúp sức.-Sáu Ưng nhìn khói thuốc bằng cặp mắt sắc lẻm.-Nếu vậy, tôi sẽ lo liệu giúp cậu. Bọn nào dám đụng đến người của cậu cũng có nghĩa là đụng đến Sáu Ưng này.

-Tôi biết là ông đang muốn gác kiếm nên cũng không muốn làm phiền, chỉ mong ông tìm giúp tôi xem ngoài Nguyễn Khải ra còn có ai nhúng tay vào nữa không. Vụ này tôi không muốn để cảnh sát và phóng viên đánh hơi được.

-Đối với người khác thì tôi không thích mạo hiểm nhưng với cậu thì khác, Nam Phong ạ. Sáu Ưng nợ một ơn cứu mạng.

Chương18:

Đan cảm nhận được rõ hơi thở nóng hừng hực đầy ham muốn phả vào da thịt, ngón tay của tên côn đồ xoa nhẹ phần đốt nối giữa xương cổ và xương sống rồi trườn nhẹ xuống dưới. Dạ dày co thắt lại, ruột gan Đan như muốn lộn tung vì ghê tởm. Cô buồn nôn ghê gớm!

-Buông ra…-Đan lắc người thật mạnh.

Đáp lại cô chỉ là tiếng cười khoái trá của quỷ dữ. Gíap Sẹo hôn lên cổ của Đan, môi thô ráp lướt dọc từ má cô gái đến hết cổ. Hắn không vội vã, ngược lại còn chậm rãi, hơi thở hắt mạnh như muốn để con mồi biết được thèm khát của mình.

-Anh bắt đầu thấy hối tiếc…-Hắn hôn cái chụt rồi thì thầm vào tai Đan.-Nếu biết em lớn thêm chút nữa sẽ đẹp như thế này thì anh đã chẳng để em vào tay thằng công tử kia.

-Thằng khốn…buông…ra.-Giọng Đan run lên, phần vì giận dữ phần vị sợ hãi. Cô ra sức cựa quậy tay hòng tháo được cái nút dây chết tiệt.

-Anh thừa nhận mình là thằng khốn. Ngoan ngoãn đi nào, anh sẽ chiều chuộng em.-Hắn tiếp tục thì thầm, bàn tay vuốt ve Đan.-Chắc chắn sẽ hơn thằng người yêu đã chết của em. Nó có khi còn khốn hơn anh.

-Câm miệng lại. Tao cấm mày được nhắc đến anh ấy.

Một cái tát đau điếng giáng xuống khiến đầu cô gái xoay sang một bên. Tên côn đồ đưa tay nâng cằm người đối diện, hai khuôn mặt kề sát nhau ở cự li gần. Đôi mắt Đan lúc này sắc lạnh như hai lưỡi dao hướng vào hắn, trán và má cô đều đã bị rách, máu đang rỉ ra từ miệng vết thương. 

-Anh ấy. Hừm. Tử tế làm sao. Để anh nói cho em biết một chuyện nhé.

Đan quay mặt ra chỗ khác. Bàn tay gọng kìm của hắn lập tức bóp chặt cằm ép cô phải đối diện với hắn.

-Lần gặp trước của chúng ta chỉ là màn kịch thôi. Gọi là gì ấy nhỉ? À, anh hùng cứu mĩ nhân. 

-Mày nói cái gì?

-Anh nói em bị thằng đó lừa rồi. Nó thuê anh chặn đường em, rõ rồi chứ.-Hắn bật cười ha hả. Nét biểu cảm trên gương mặt của cô gái thực sự khiến hắn khoái trí vô cùng.

Khuôn mặt Đan trở lên trắng bệch, thất thần. Cô ghê sợ giọng nói của tên côn đồ này nhưng chẳng hiểu sao từng câu từng chữ hắn nói lại lọt vào tai không sót chút nào. Chúng tựa như những nhát dao nhọn hoắt xoáy thẳng vào tâm trí, khuấy đảo mọi thứ và làm cô choáng váng.

Gíap Sẹo nhíu mày quan sát Đan, hắn biết những gì hắn vừa nói như đòn chí mạng đánh vào tư tưởng của cô. Hắn nhận ra trò chơi cân não, hành hạ con mồi còn tuyệt hơn rất nhiều những trò đồi bại thể xác. 

-Khi đó anh không biết em giàu có cỡ nào nên mới nhận lời giúp nó. Mãi đến lúc thấy hình của em và nó trên báo anh mới biết. Tiếc thật.-Hắn gãi cằm chậc lưỡi vẻ tiếc rẻ.-Nó làm vậy để làm quen với em.

-C...câm..miệng. Mày đang nói dối.-Đan hét lên giận dữ.

-Cứ cho là như vậy đi. Vậy em nghĩ là một thằng công tử như nó lại lảng vảng lúc nửa đêm ở hẻm tối thế làm gì? Đừng nói nó đi chơi vũ trường về muộn nhé, muộn mà đúng lúc gớm.-Tên côn đồ nhếch mép.-Mấy vụ kiểu này ở The Belt anh làm suốt.

Sự sợ hãi hiện diện rõ trên khuôn mặt của Đan, nỗi sợ mơ hồ giờ trở lên rõ ràng hơn bao giờ hết nó nhanh chóng xâm chiếm tâm trí cô, lan rộng, thấm sâu tới tận từng tế bào nhỏ bé nhất của cơ thể.

-Lại đây nào, anh sẽ bù đắp cho em.-Hắn đổi giọng ngọt ngào, trong lúc Đan còn chưa hết bàng hoàng, hai tay hắn vòng lại ôm chặt lấy cô.

Cô gái không chống cự nữa, giờ đây cô trống rỗng hoàn toàn. Toàn thân như bị rút cạn hết sức lực, tâm can cô như vỡ vụn. Cô muốn gào thét, muốn đập phá. Tên côn đồ áp sát thân người hắn vào gần hơn, một cách vô thức, làn môi mềm mại của cô khẽ đặt lên bờ vai của hắn. Gíap Sẹo hơn khựng lại vì hành động dịu dàng đến kì lạ của Đan nhưng chẳng cần phải thắc mắc gì nhiều vì gần như ngay lập tức nụ hôn nhẹ nhàng dần chuyển sang cái nghiến mạnh mẽ của cơ hàm. Càng lúc càng xiết chặt hơn, cảm giác như răng của cô gái đã cắn ngập da thịt hắn.

Tiếng thét đau đớn của Gíap Sẹo. Hắn lập tức đẩy mạnh Đan ra rồi bực tức vung tay tát cô. Tên côn đồ nhìn qua vết răng hằn trên vai đang rơm rớm máu, hắn nổi điên lên tát Đan thêm cái nữa. 

-Con điên. Mày dám cắn tao à?

-Mày nên thấy may vì tao đang bị trói chứ nếu không tao sẽ còn làm hơn thế nữa cơ.-Đan bật cười đắc thắng, máu vẫn tiếp tục chảy ra từ khóe miệng đang sưng vù.-Đừng có đụng đến tao.

Vừa lúc Gíap tiến lại định đánh Đan thì Nguyễn Khải bước vào. Gã liếc nhìn tình trạng của Đan rồi quay sang nhìn tên côn đồ, bằng một giọng khinh khỉnh gã ra lệnh cho Gíap Sẹo ra ngoài nói chuyện. Tuy không muốn nhưng Gíap vẫn miễn cưỡng đi theo Nguyễn Khải, trước khi đi hắn còn lừ mắt nhìn Đan.

Tiếng cửa đóng sập lại. Chỉ còn lại một mình Đan trong phòng, cô nhìn trân trân vào cánh cửa, tim đập hoảng hốt trong lồng ngực, mồ hôi tua ra ướt đẫm toàn thân. Rồi cô bật khóc, những kí ức ghê rợn lởn vởn trong đầu khiến cô sợ hãi. Phía bên ngoài, đêm đen đặc vang vọng tiếng quạ kêu thê lương.

* * *

-Lần cuối cùng tôi nhắc anh, đừng có đụng đến con bé trước khi tôi xong chuyện của mình.-Nguyễn Khải nói bằng giọng bực bội.

-Tôi chỉ định đùa giỡn với nó một chút.-Gíap Sẹo lôi từ trong thùng ra một chai bia, hắn mở nắp và uống ngụm dài.-Những đứa như vậy rất thú vị.

-Con bé đó không phải đồ chơi. 

-OK. Hiểu rồi, ông không cần phải rối lên như vậy. Thằng luật sư nghe nói cũng thuộc hạng thương hoa tiếc ngọc, vài vết bầm không khiến con bé mất giá đâu. Mà thôi, muộn rồi, chẳng làm phiền ông nữa. Ngủ ngon nhé.

Tên côn đồ cười cợt, hắn uống một hơi không nghỉ rồi đặt lên bàn cái vỏ chai rỗng không, phẩy tay và đi ra ngoài. Nguyễn Khải nhìn theo bộ dạng bất cần đầy thách thức của tên Gíap mà tức phát điên, gã muốn lia thẳng cái ghế, muốn **** thề. May mắn là gã đã kịp kìm lại, dây dưa với hạng lưu manh không phải điều gã thích làm lúc này. Dù sao gã cùng còn cần Gíap Sẹo và đám tay chân đông đúc của hắn thêm vài ngày nữa, sau đó thì đường ai nấy đi. Hợp tác với hắn suy cho cùng cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Khải lại phân khích một chút. Gã hồi tưởng lại đoạn hội thoại với Nam Phong, rõ ràng là tên luật sư với bản mặt lạnh như tiền đó đã không giấu nổi sự hoảng hốt trong giọng nói, gã thực sự thấy tiếc khi không được tận mắt chứng kiến bộ dạng thảm hại của kẻ thù. Từng đó thôi cũng đã không uổng công gã đeo bám, theo dõi Nam Phong trong vài tháng qua. Gã đoán đúng, với một kẻ như Nam Phong thì chỉ có điểm yếu duy nhất mà gã có thể lợi dụng để trả thù, đó là tình cảm. 

Ban đầu, gã điều tra và đặt mục tiêu nhắm vào An Vi vì biết mối quan hệ của cô ta với Nam Phong, nhưng cuối cùng gã lại chọn Đan. So với An Vi, Đan có vẻ hứa hẹn hơn, ngay khi vừa về nước Nam Phong đã tìm đến cô gái này, gặp gỡ và hẹn hò khá thường xuyên, trái ngược hẳn với sự nguội lạnh trong quan hệ với An Vi. Hơn nữa, Đan còn là con gái của Phạm Sơn, đối tác chiến lược một thời của gã. Có thể nói, trong list những kẻ mà gã muốn báo thù, Phạm Sơn chỉ đứng sau Nam Phong. Hiển nhiên, Đan là sự lựa chọn nhất cử lưỡng tiện, gã vừa cùng lúc có thể thanh toán Nam Phong vừa có thể moi tiền từ túi Phạm Sơn.

Dương Nam Phong…

Cái tên mà cả trong mơ gã cũng muốn băm vằm ra làm trăm mảnh. Gã bị tống cổ vào tù, gia đình tan nát, gia sản lụi bại,…Tất cả đều do tay luật sự trẻ tuổi tài cao đó gây ra. 

-Nam Phong, những gì mày gây ra cho tao, giờ tao sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho mày.-Gã lẩm bẩm, mắt dán vào tấm ảnh của treo trên tường.

Nguyễn Khải lôi ra một con dao nhỏ, gã phóng thẳng vào tấm ảnh. Lưỡi dao sắc nhọn cắm phập vào ngay vị trí được đánh dấu nhân. 

Mục tiêu đã được xác định và giờ là lúc gã ra tay.

Âm thanh cao vút của một đoạn trích trong vở nhạc kịch “The Phantom of the Opera” vang lên, âm báo điện thoại dành riêng cho một người. Nguyễn Khải vội vã bắt máy.

“Mọi chuyện vẫn ổn.”-Gã thông báo.

“…”-Đầu dây kia đáp lại chỉ là tiếng ngón tay gõ xuống mặt bàn theo nhịp đều đều.

“Yên tâm, công chúa của chúng ta vẫn rất ổn. Thằng Gíap cũng rất được việc.”-Nguyễn Khải tiếp tục.

* * *

Những tia nắng đầu tiên của ngày tràn vào căn phòng tồi tàn, chúng xuyên qua khung cửa kính bị bụi phủ mờ. Đan lập cập nhặt mảnh thủy tinh vừa làm rơi, mặc dù trong tư thế bị trói như cô lúc này thì một đêm dài nỗ lực cứa dây đạt được kết quả không mấy khả quan nhưng đó vẫn là cách khả thi nhất mà cô có thể làm. Suốt đêm qua, Đan không dám chợp mắt, phần vì loay hoay tìm cách cắt dây trói, phần vì sợ hãi với câu chuyện Gíap Sẹo đã kể. Cứ mỗi lúc nghe được tiếng động phía bên ngoài, nhất là tiếng bước chân, Đan lại giật mình hoảng hốt khi nghĩ tên côn đồ kia quay lại giở trò. Một đêm dài cô mắc kẹt giữa hiện thực tàn bạo và quá khứ mơ hồ.

Qua câu chuyện tán phét giết thời gian của đám lâu la ngồi canh cửa, Đan lờ mờ biết được kế hoạch của chúng. Nguyễn Khải sẽ tự mình đi lấy tiền, trong lúc đó Gíap Sẹo và đám tay chân sẽ nhận nhiệm vụ trông chừng cô. Để đảm bảo rằng Nam Phong không thể không xuất hiện, bọn chúng sẽ đem cô ra làm mồi nhử. 

Với tính cách của Nam Phong, chắc chắn anh sẽ không bao giờ bỏ mặc cô. Anh nhất định sẽ làm theo đúng sắp đặt của Nguyễn Khải, nếu như vậy… Đan rùng mình khi nhớ lại những gì Gíap Sẹo đã nói qua điện thoại ngày hôm qua, chúng đã lên kế hoạch để vừa cuỗm được tiền chuộc vừa ra tay làm hại Nam Phong. Anh đang gặp nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, Đan lại kéo miếng thủy tinh xiết vào dây thật nhanh. Miếng thủy tinh hơn quá cỡ bàn tay cô nên để nắm được nó, bàn tay cô cũng bị cứa rách. Đau rát mỗi lần cử động tay nhưng Đan vẫn phải chịu.

Muốn cứu được người khác thì trước tiên cô phải cứu được mình. Thoát khỏi tay đám người này cô mới có thể ngăn Nam Phong tới địa điểm đã hẹn với Nguyễn Khải.

Kim đồng hồ nhích từng chút chậm chạp.

Rất lâu sau đó.

Đến lúc chỗ dây tiếp xúc với mảnh thủy tinh xơ ra cũng là lúc nó được máu từ tay Đan nhuộm đỏ, cô thậm chí có thể cảm nhận được rõ phần thịt dưới da đang cọ xát với dây và thủy tinh. Tiếng mở cửa thình lình khiến cô gái hơi giật mình, chỉ còn một chút nữa là sợi dây sẽ bị cắt đứt nhưng cô đành thả nhẹ mảnh thủy tinh trong tay, giả bộ kiệt sức vì đòn roi và đói.

-Lôi nó đi.-Tên Gíap ra lệnh.

Hai tên lưu manh dạ ran rồi lập tức tiến lại gần xốc Đan đứng dậy và lôi đi thô bạo. 

Gíap Sẹo không vội bước theo, hắn lấn ná ở lại căn phòng. Khi Đan đã bị đám đàn em đưa ra xe, còn lại một mình, tên côn đồ dạo quanh căn phòng và bắt đầu một cuộc điện thoại. Hắn vừa nói nói chuyện, vừa nhìn quanh quẩn. Cuối cùng, cặp mắt hung ác dừng lại ở góc phòng, nơi có một miếng thủy tinh nhuốm máu.

“Mọi thứ vẫn theo đúng kế hoạch, con bé sắp được đoàn tụ với Nam Phong rồi.”-Hắn cúi xuống nhặt miếng thủy tinh và quan sát, đôi môi dãn ra thành một nụ cười thâm độc.

Chương 19

Những tia nắng đầu ngày hung hãn đâm vào mắt của Nam Phong khi anh kéo rèm cửa sổ. Một đêm dài anh không thể chợp mắt được, tất cả những gì anh có thể làm được sau khi nhà hàng Hoàng Lan về là tắt hết đèn điện và ngồi trong văn phòng tối như hũ nút của mình, đắm chìm trong bản Moonlight Sonata. 

Cứ hễ nhắm mắt lại, hình ảnh của Khương Nhi lại xuất hiện. Cô vẫn hiển hiện trong anh, vẫn tồn tại trong anh nhiều hơn anh nghĩ. Kì dị làm sao, dòng suy nghĩ miên man của anh lại tìm ra những điểm tương đồng kì lạ giữa cô và Đan. Đúng, không phải ai khác mà là Đan.

Giây phút đầu tiên nhìn thấy Đan, anh đã bị thu hút và kéo dài sau đó là ám ảnh. Đã rất nhiều lần anh tự hỏi bản thân rằng lí do anh như vậy là vì đâu. Rốt cuộc thì giờ anh cũng tìm được câu trả lời mà theo anh là thỏa đáng nhất. Vì Đan giống Khương Nhi. Vì anh vẫn chưa thể quên được Khương Nhi.

Đắm say ngọt ngào. Tình đầu dành cho Khương Nhi với anh là sự cuồng nhiệt, mãnh liệt đan xen với những bồng bột của tuổi trẻ. Khác với thứ tình cảm dành cho An Vi, anh yêu Khương Nhi theo cách mà cô vẫn thường gọi là điên dại. Không có những khung cảnh lãng mạn, không có những lời yêu đương tình tứ. Điều duy nhất chắp nối tình yêu của cả hai chỉ có đam mê điên cuồng dành cho tốc độ. 

Những mối tình dang dở luôn đẹp vì chúng để lại rất nhiều hối tiếc. 

Hối tiếc…

“Anh có yêu em không?”. Lần đầu tiên cô hỏi anh.

Anh đáp lại bằng cái gật đầu rất nhẹ.

“Anh yêu em đúng không?”. Lần thứ hai cô hỏi anh.

Anh trả lời cô bằng một nụ hôn.

“Anh… sẽ luôn yêu em chứ?”. Lần thứ ba cô hỏi anh, hơi thở gấp gáp và đứt quãng. 

“Anh…”

Cô không kịp nghe anh trả lời.

Điều hối tiếc của Nam Phong là anh đã không thể nói với cô một lần thật tử tế rằng anh yêu cô, kể cả lúc cô cận kề với tử thần cũng chưa hề. Hình ảnh cuối cùng của cô mà anh mãi lưu giữ trong kí ức của mình là hình ảnh cô nhắm nghiền đôi mắt trong vòng tay anh, váy cưới trắng muốt bị máu nhuộm thắm đỏ một khoảng lớn. Khương Nhi đã đợi chờ câu trả lời và ra đi với một nụ cười buồn bã trên môi.

Nhớ lại quá khứ, Nam Phong lại sợ hãi hiện tại. Khương Nhi vì anh mà chết và giờ đây Đan cũng vì anh mà bị lôi vào rắc rối, thứ linh cảm bất an cứ lởn vởn trong anh. Anh sợ Đan sẽ giống như Khương Nhi. Anh sợ phải nhìn thấy cô bị tử thần cướp đi. Và sợ hãi trở thành thứ động lực thúc ép anh phải làm mọi thứ để quá khứ không thể tái diễn một lần nữa.

Đêm thức trắng không khiến Nam Phong mệt mỏi nhưng khiến anh mang một vẻ ngoài lôi thôi như một gã lang bạt. Chẳng cần soi gương anh cũng đoán ra điều đó khi cô thư ký vừa đặt chân vào văn phòng thoáng nhìn thấy anh đã thốt lên hãi hùng.

-Anh có muốn một tách cà phê không? Hay em đi gọi một suất ăn nhanh nhé?-Thư ký e dè nhìn anh, dò hỏi thận trọng.- Trông anh không ổn lắm.

-Thôi, em cứ làm việc đi. Bao giờ thấy Alex tới thì nhắn cậu ta vào gặp anh.

-Anh tính đi ra ngoài ạ?

-Không, anh muốn thay bộ đồ. Hơi rượu và thuốc lá ám vào hết rồi.

-Vâng. À, cái này vừa được gửi đến.-Cô thư ký đặt lên bàn một phong bì dán kín.

Nam Phong vừa khoác áo vào thì điện thoại đổ chuông. Số máy lạ. Anh ra hiệu cho cô thư ký đi ra, đầu dây bên kia là Nguyễn Khải. 

“Chào buổi sáng, hôm qua mày ngủ ngon chứ?”-Gã cười cười vui vẻ.

“Có gì nói luôn đi.”

“Nóng quá đấy. Được rồi, vào đề luôn vậy. Công viên trung tâm thành phố, đến đó giao dịch.”-Nguyễn Khải hắng giọng.

“Ba triệu đô không phải là nhỏ. Làm thế nào tôi biết chắc được ông không giở trò lật lọng?”

“Tao có quà cho mày đây. Nhìn kĩ vào và tự quyết định xem có nên tin tao hay không”

Chàng trai ngờ ngợ, anh vội với tay lấy chiếc phong bì mà thư ký đặt ở trên bàn. Mở chiếc phong bì bằng dao dọc giấy, Nam Phong dốc ngược nó xuống, bên trong rơi ra thẻ nhớ nhỏ. 

“Trong cái thẻ nhớ đó có một đoạn clip rất hay ho.”

Giọng cười của Nguyễn Khải khiến Nam Phong cảm thấy nghi ngờ nội dung đoạn clip, anh ngần ngại đôi chút nhưng cuối cùng vẫn click vào biểu tượng duy nhất hiện trên màn hình.

Đập vào mắt Nam Phong là hình ảnh của Đan. Cô trông tiều tụy và rã rời, mắt anh như bị xoáy vào những vết thương trên khuôn mặt của cô, những vệt máu thấm loang lổ chiếc áo sáng màu cô đang mặc và điều tệ hại nhất – cổ chiếc áo đó hình như đã bị xé toạc. Và, gã đàn ông đó đang ôm chặt lấy cô, hắn mân mê những lọn tóc mềm, hắn hôn lên cổ, lên vai của cô,…Như thứ hiệu ứng đáng nguyền rủa, tiếng cô la hét phản kháng đượm sự hoảng hốt và vô vọng, lẫn trong đó là tiếng cười khoái trá của quỷ dữ. Máu trong người Nam Phong bị nung nóng khi nhìn thấy tất cả những điều đó, cơn giận dữ bung trào trong tâm khảm, tay xiết mạnh hơn. Anh hét lên giận dữ. Chúng đang hành hạ cô gái, theo những cách bẩn thỉu nhất.

“Tuyệt chứ? Yên tâm là đến giờ cô gái của mày vẫn chưa có chuyện gì cả. Không thằng đàn ông nào chịu chia sẻ con đàn bà của mình với thằng khác, tao hiểu điều đó…”

“Khốn nạn. Chúng mày là một lũ ********.”-Trước khi đoạn clip kết thúc, Nam Phong đã tắt phụt màn hình đi.- “Nghe đây Nguyễn Khải, tao chấp nhận giao dịch, chỉ cần khi đến điểm hẹn tao nhìn thấy cô ấy vẫn ổn. Mày hiểu chứ?”

“Tốt lắm. Một tay giao người, một tay giao tiền.”

Chàng trai ném văng chiếc điện thoại trên tay vào bức tường đối diện, va đập tạo ra âm thanh ồn ào. Nó khiến cô thư ký bên ngoài giật bắn, hoảng hốt vì nghĩ sếp xảy ra chuyện nên cô ta vội vã chạy chạy lại gõ cửa, vừa gõ vừa gọi lớn.

-Anh không sao cả. Liên lạc ngay với Alex, lôi cậu ta đến đây bằng mọi giá, nói với cậu ta anh cho cậu ta mười lăm phút hoặc có mặt ở văn phòng hoặc nghỉ luôn khỏi đến nữa.-Từ trong phòng Nam Phong nói vọng ra bằng giọng đầy uy quyền.

-V…vâng.

Cô thư ký chẳng hiểu chuyện gì những đoán được mức độ nghiêm trọng trong giọng nói sang sảng khác hẳn với ngày thường vốn ngày thường rất nhỏ nhẹ lịch thiệp của vị sếp trẻ tuổi. Kể từ khi làm việc ở văn phòng này cùng Nam Phong, đây là lần đầu tiên cô thấy anh tỏ thái độ mất bình tĩnh và tức giận đến vậy. Giọng nói đó làm cô thoáng có chút ngỡ ngàng…tất nhiên, cả hoang mang nữa. Cứ như anh đã trở thành con người khác vậy. 

Tay run run, cô thư ký vội gọi cho anh chàng đồng nghiệp người Pháp của mình. Cô thuật lại chính xác từng chút một thật tỉ mỉ, từ lời nhắn đến thái độ thay đổi đột ngột của Nam Phong. Alex lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng hỏi vài câu rồi cúp máy vội vã.

-Hôm nay là thứ sáu ngày mười ba hay sao thế nhỉ?- Cô lầm bẩm khó hiêu.

***

-Will, tôi Alex đây.-Alex gõ cửa.

-Vào đi.-Nam Phong nói.

Bước vào phòng làm việc của Nam Phong, Alex không thể tin nổi vào những gì mình đang nhìn thấy. Căn phòng bừa bộn à không… phải dùng từ tan hoang mới chính xác. Giấy tờ vương *** khắp trên sàn, những mẩu thuốc hút dở vứt lung tung dưới chân ghế sofa, phía góc tường là chiếc điện thoại đã vỡ nát,…Tóm lại khung cảnh chẳng còn chút gì để có thể gọi là văn phòng của một người kĩ tính và chỉnh chu như Nam Phong.

-Will, có chuyện gì xảy ra vậy? Không lẽ bão vừa quét qua đây?.

Alex hỏi và ngay lập tức thấy hối hận vì câu nói đùa của mình khi thấy khuôn mặt của Nam Phong, lúc anh xoay ghế lại. Lạnh lùng và đáng sợ. Dù vẻ đẹp vẫn tồn tại ở đó nhưng giây phút này nó được tô viền lại bằng những nét ma mị đến ghê người, ánh mắt của Nam Phong giờ chỉ còn một màu đen huyền bí ẩn.

-À, ừ. Xin lỗi.-Alex ngượng nghịu.-Tôi đã nghe qua, tin hành lang từ Phạm Đình thôi.

-Bọn chúng hành hạ cô ấy. Và tôi muốn bọn chúng phải trả giá, cậu hiểu chứ?

-Vậy còn băng của Sáu Ưng. 

-Tôi là luật sư, tất nhiên tôi muốn giải quyết mọi thứ theo hướng hợp pháp… Hoặc ít ra là có vẻ hợp pháp.-Nam Phong chậm rãi.

-Hiểu rồi. 

-Tốt lắm. Alex, còn chuyện này. Tôi muốn cậu xác minh cho tôi gã xuất hiện trong đoạn clip này là ai.

Nam Phong vừa nói vừa thảy chiếc thẻ nhớ về phía Alex. Anh chàng người Pháp nhíu mày khó hiểu nhìn sếp của mình.

-Khuôn mặt của hắn rất quen, có thể là hắn liên quan đến cái chết của Khương Nhi. Tôi mơ hồ nhận ra hắn.

Alex gật đầu một cách dứt khoát, anh bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Còn lại một mình trong văn phòng, Nam Phong trút một tiếng thở dài, anh nhấc máy điện thoại ra lệnh cho thư ký hủy toàn bộ lịch làm việc trong ngày của mình. Lí do đưa ra khá đơn giản, anh có việc riêng cần giải quyết và giao văn phòng lại cho một nhân viên dưới quyền thay mặt anh quản lí tạm thời. Sắp xếp công việc xong xuôi, chàng trai ngồi nhìn trân trân vào tấm ảnh đặt ở góc bàn làm việc. Tấm ảnh anh chụp chung với Khương Nhi trong một cuộc đua xe, khi hai người cùng vui trong chiến thắng. Anh đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Khương Nhi, rồi mỉm cười lạnh lẽo và đưa tay kéo ngăn kéo thứ ba của bàn làm việc. Ngắn kéo từ khá lâu rồi anh đã không đụng đến, ngăn kéo chỉ được dùng để cất một vật duy nhất.

Lưỡng lự đôi chút mới cầm món đồ nằm trong ngăn kéo. Anh nhấc nó lên, quan sát từng kết cấu chi tiết nhỏ nhặt nhất, tỉ mỉ dùng khăn tay lau chùi sạch sẽ. Hơi lạnh từ kim loại bám vào da thịt, sát khí nặng nề tỏa ra. Khẩu súng này đã được lên đạn sẵn và nó sẽ khai hỏa nếu cô gái đó gặp nguy hiểm. Chắc chắn là như vậy.

Cất súng thật cẩn thận vào bao, Nam Phong đứng dậy khoác áo vest chỉnh tề rồi sải bước rời khỏi văn phòng. Gương mặt điển trai giờ vô cảm như một chiếc mặt nạ.

***

Mở khóa chiếc Audi, Nam Phong chưa kịp bước lên xe thì điện thoại lại rung. Nguyễn Khải gọi đến, gã yêu cầu anh chuyển địa điểm đến nơi khác để tránh bị “cớm” nhòm ngó. 

“Địa điểm mới ở đâu?”-Nam Phong hỏi.

“Trước tiên cắt đuôi đi. Thằng cha Phạm Sơn đúng là loại máu lạnh, nửa xu chuộc con cũng không chi mà lại chạy đi nhờ bọn “cớm”. ...”-Nguyễn Khải bực tức qua điện thoại, giọng gã oang oang đập vào tai Nam Phong.

“Tôi đang hỏi địa điểm mới.”

“Mày biết cảng Linh Nhân chứ? Tới đó đi.”

“Được rồi. Tôi muốn nói chuyện với Đan có được không?”

Im lặng đôi chút. Rồi Nguyễn Khải cũng lên tiếng, gã chậm chạp thả từng chữ với thái độ khinh khỉnh nhất có thể.

“Không!”

~To be continue~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro