Chap 3: Trở lại là chính mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khoảng 10 phút đạp xe, Jack ướt đẫm mồ hôi, cậu ta trông mệt mỏi thấy rõ. Chuyến xe đạp của hai thằng con trai kết thúc, chúng tôi dừng lại ở một phần của ngôi trường mới, ngôi trường được đồn với cái danh kỳ lạ - cao trung Kansei.

"Hẹn gặp lại bạn ở lớp, cảm ơn vì đã cho tớ đi nhờ xe."

Jack bước xuống, nhường lại cái xe đẹp cũ cho tôi. Cậu ta rút từ trong túi quần trái một cái khẩu trang, thuận tay lấy từ túi áo đồng phục một cái kính râm. Sau vài thao tác, ngoại trừ mái tóc vàng đặc trưng, tôi đã không còn nhận ra Jack Kosuba vừa lai mình trên chiếc xe đạp. Thay đổi ngoại hình tưởng khó nhưng không hề, tôi cũng khá thạo việc này.

"Trông có kỳ lắm không?" Jack nói khi tay đang chỉnh lại chiếc khẩu trang. Giọng cậu ta cũng lạc đi đôi chút.

"Chắc là có, nhưng tại sao cậu lại dừng xe ở sân bóng, tôi tưởng đích đến là cổng trường?"

"Do bạn không biết, có rất nhiều bạn nữ đến đăng kí nhập học biết mặt tớ, con trai thứ ba của chủ tịch tập đoàn Kosuba!"

Jack vừa nói vừa liếc mắt nhìn đắc ý. Ý đồ của cậu ta phải chăng là vẻ mặt hốt hoảng của tôi khi biết bản thân đã phạm phải một sai lầm lớn: nghe lén câu chuyện tình buồn của một con trai chủ tịch. Cơ mà, tôi còn bị rỗng một phần ký ức, biết đâu tôi cũng là con của một chủ tịch nào đó.

"Vì thế nên cậu cần cải trang vì chắc chắn những cô gái nhận ra cậu đang và sắp có mặt ở trường? Thôi tùy cậu, dù sao tôi đã hứa sẽ bàn câu chuyện kia ở lớp."

"Ừ, phiền bạn quá!"

"Không, cả hai chúng ta đang làm phiền nhau."

Tôi lạnh nhạt trả lời như có lệ rồi quay xe. Bây giờ đã là 8 giờ 19 phút, tôi không hề muốn đến muộn ngay hôm đầu tiên. Thêm vào đó, tôi đoán Jack dừng chân tại sân bóng là có lý do, cách chúng tôi không xa có một chiếc ô tô. Khi Jack dừng xe, một người đàn ông mặc vest đen cũng bước xuống từ chiếc ô tô đó, vẫy tay về phía chúng tôi. Hay chính xác hơn, người được chào đón là con trai thứ ba của chủ tịch tập đoàn Kosuba.

"Sao mày không vạch trần cái sự kiêu ngạo của thằng con nhà giàu kia đi?" Accelerator chiếm lấy cơ thể tôi và nói.

Chính xác đó không phải nói, gọi là giao tiếp qua lại của hai linh hồn có phần hợp lý hơn.

"Đừng quay lại, chúng ta có thể làm điều đó ở nơi khác. Hơn nữa, ta không chắc chắn đó là chiêu trò cậu ta bày ra!"

"Bình thản thế, chắc mày cũng thấy cả đống đứa trên đường thì thầm về nó phải không, mấy đứa trường khác cũng biết. Cả con xe bám đuôi khéo léo vừa rồi nữa!"

"Đâu phải ai cũng rảnh thời gian để ngó nghiêng và nghe âm thanh ở xa như ngươi đâu? Hình thức tuyển học sinh của ngôi trường này trở thành một bằng chứng thép của cậu ta mà!"

"Mày đang nói giúp người ngoài sao?"

"Thôi, chú ý đường đi, hiện tại chúng ta là một. Ta không muốn việc đó lặp lại một lần nữa!"

"Tch... Hôm nay mày hơi khác với ngày thường."

"Thép gỉ và máy cắt cũ, ngươi nghĩ bên nào thắng?"

"Tao không biết, nhưng đừng ví von tao là máy cắt chứ!"

Ngoài việc là một tên điên thất thường, Accelerator rất hiểu tôi. Thậm chí, tôi tin độ thông hiểu đó còn hơn cả Lucy. Accelerator đã đúng, tôi biết đang có rất nhiều điều xảy ra trong mình. Đường phố, cây cảnh trông mắt tôi đem lại sự cuốn hút lạ kỳ, cứ như chúng đang thêu dệt nên một hình bóng nào đó quen thuộc. Vì thế nên tôi chẳng hề để ý đến những con người bàn tán về Jack như Accelerator nói.

Tôi đã nhận ra bản thân đang vướng phải rắc rối gì vào ngay buổi sáng sớm. Một màng lưới vô hình chắn ngang sự tỉnh táo, nó là sự hồi hộp.

Khi tôi nhận ra cái bất thường kia một lần nữa, Accelerator đã gọi tôi trở về từ cõi mộng mơ. Chúng tôi đang đứng trước cổng trường, đồng giờ hiện tại điểm 8 giờ 21 phút. Tên điên kia chiếm lấy cơ thể tôi để làm mọi thứ trong vòng 2 phút, vòng lại từ sân bóng và gửi xe.

Tôi được trả lại cơ thể, song tôi vẫn đứng chôn chân trước cổng trường. Có người đi qua bàn tán về tôi. Mặc kệ những lời nói chẳng mấy thiện cảm đó, hiện tại tôi hơi bối rối, sự hồi hộp tăng lên đỉnh điểm. Tôi cố gắng di chuyển về phía bên phải của cổng trường, để tránh né một ánh mắt.

"Anh biết ai đã đăng kí học ở Kansei hộ anh không?"

Lời nói của Lucy bỗng hiện về.

"Là chị Aoi đó!"

Tôi đã hiểu tại sao Accelerator trả cơ thể lại cho mình.

Mục tiêu tôi luôn muốn trốn tránh bấy lâu - Aoi Hoshimiya, chị gái sinh đôi của Lucy đã xuất hiện. Cô ấy chính là tác nhân duy nhất gây ra sự hồi hộp của tôi từ sáng đến giờ.

"Ê Takachi, hình như con bé Aoi chưa thấy mày đâu. Tìm lớp lẹ lẹ đi, trường thì hôm khác xem cũng được. Tao không thích bị con bé đó làm phiền!"

Accelerator trầm giọng nói, hắn ta tạm thời không thể lên giọng. Cũng phải thôi, Aoi như một Last Order, đều là loli và khiến một điên bị rơi vào vùng hạn chế. Cơ mà sự ảnh hưởng của loli ngoài đời thực so với anime là một sự vượt trội.

Hay dễ hiểu hơn, tôi chưa từng thấy ai khiến Accelerator phải chấp nhận nhượng bộ như Aoi.

"Sao nãy ngươi không đi luôn?"

"Con bé đó thấy tao!"

"Ta và ngươi là một đấy, Accelerator, bệnh điên của ngươi đâu rồi!"

Phản hồi tôi nhận được là sự im lặng.

Trong vô thức, tôi đã tự đưa tay vỗ cái độp vào trán mình. Thật may mắn khi hành động tự bộc phát này khiến tôi bình tĩnh hơn. Khác với Accelerator, tôi không hề ngại đối mặt với Aoi. Tôi chỉ không muốn gặp lại người đã bị tôi làm tổn thương trong quá khứ.

"Này, nếu anh có gặp lại chị ấy thì cứ vui vẻ mà đối mặt nhé!"

Nhưng Lucy à, anh sợ phải đối mặt với cô ấy, trong lòng tôi gào lên một nỗi nhớ. Giá như Lucy có ở đây, phải chăng sẽ dễ dàng hơn?

Tôi không biết câu trả lời.

Thật nực cười, một kẻ không dám đối mặt vết nhơ trong quá khứ như tôi cũng đòi lấy lại những ký ức đã mất ư. Tôi muốn cười vào mặt mình, thậm chí là tự vả vì sự nhu nhược của bản thân.

Thật tệ hại. Nhưng tôi không biết làm gì hơn. Ngay khi còn còn bình tĩnh, tôi cũng nên tìm lớp học của mình thay vì đứng ở cổng trường như một bức tượng.

Bất giác, tôi cảm nhận khoé mắt mình có nước rơi xuống. Khỉ thật, tại sao tôi lại tự so sánh bản thân với bức tượng chứ?

"Anh cứ đơ như tượng ấy!"

Nụ cười, giọng nói ấm áp của Lucy một lần nữa trở thành ngọn hải đăng soi sáng tâm trí tôi trong đêm tối. Dường như ý của em ấy ngày hôm đó là như vậy. Tôi đã quá cứng nhắc trong các mối quan hệ.

"Accelerator, nếu ngươi còn theo dõi mọi thứ. Đừng cản ta lại nhé!"

Gạt đi những giọt lệ cuối cùng, cơ thể chuyển động, tôi đã nghĩ thoáng hơn. Bây giờ tôi phải làm việc này, hoặc không bao giờ. Ít nhất là cho đến khi có người giúp. Nhưng xưa nay tôi luôn giải quyết vấn đề cá nhân một mình, có chăng sự giúp đỡ chỉ là những lời động viên thoáng qua.

Tôi tiến đến trước mặt Aoi, cô ấy vẫn nhìn tôi ngay từ giây phút tôi được trả lại cơ thể. Ánh mắt đó không hề có sự thù hận.

"Aoi, lâu rồi không gặp, cậu có khoẻ không?"

Tôi khó khăn chỉnh sửa những từ ngữ trong đầu trước khi đưa ra một câu chào hỏi. Nhưng trái ngược hoàn toàn với tôi, nét phóng khoáng trong cô bạn cũ bộc phát khiến tôi bất ngờ đôi chút.

"Chào em, tìm lớp 3-D phải không? Năm nhất chịu khó leo cầu thang nha, tầng ba, dãy nhà này, phòng thứ hai từ trái sang!"

Tôi nhìn theo phía ngón tay Aoi chỉ đến, đó là căn phòng tôi sẽ đến trong vài phút sắp tới.

Chưa dừng lại ở vai trò đàn chị trong trường, Aoi nhún chân, nhảy qua người tôi, để lại một câu nói rồi chạy đến chỗ một đám năm nhất khác (đồng phục năm nhất khác với các năm còn lại). Cậu ấy vẫn hoạt bát như chưa hề có vết thương năm xưa.

"Đừng khóc lóc ăn vạ, tôi vẫn chưa tha thứ cho cậu đâu, đồ anh hùng giả!"

Hóa ra tôi thậm chí đã khóc khiến cho vết tích còn lưu lại sao? Vậy mà tôi cứ tưởng bản thân chỉ rơi vài giọt nước mắt lúc yếu lòng.

Nhưng hiện tại, quan trọng hơn tất cả, tôi đã được Aoi mở lòng. Có thể đó là một lời nhắc đi theo một nụ cười hiền hậu, Aoi giống như một người mẹ ân cần nhắc nhở đứa con trẻ non dại. Chỉ một câu nói của Aoi đã giúp tôi gỡ bỏ đống dây rối trong lòng. Cái sự hồi hộp khi phải đối mặt với Aoi ở trường mới đã bị đánh bay.

Tôi quay lại nhìn theo nhìn bóng lưng kia, mái tóc xanh biển được nhuộm để phân biệt với cô em Lucy. Aoi học năm hai, cô ấy và Lucy bằng tuổi tôi.

"Chị Aoi không ghét cậu đâu, chuyện lần đó không hoàn toàn là do cậu, chúng ta đều có lỗi!"

Một ai đó tiến đến vỗ vai tôi, tất nhiên tôi biết danh tính của người này. Một trong vài người bạn hiếm hoi ở sơ trung của tôi, Midorikawa Tatsuya. Giọng nói của cậu ta thật đặc trưng.

"Tôi không cần cậu nhắc, dù sao cũng cảm ơn vì đã ở bên Aoi suốt thời gian qua!"

"Ai cha, lại như ông cụ non rồi, không thèm chào hỏi bạn cũ luôn sao?"

"Tôi vừa cảm ơn rồi còn gì!"

"Nhưng đó không phải lời chào mà... Nè Takachi, đợi đã!"

Tôi mỉm cười rời đi, mặc kệ tên đầu xanh lá kia vẫn gọi phía sau. Việc không cấm nhuộm tóc của ngôi trường này khiến tôi đi đâu cũng thấy màu sắc nhảy múa lẫn lộn.

"Anh hùng, tớ vẫn sẽ chờ cậu chấp nhận lời thách đấu đó!" Midori hét to, thật may vì chỉ có vài ánh mắt hướng về phía tôi. Tất nhiên tôi chẳng hề biết góc nhìn nơi điểm mù của bản thân sẽ ra sao.

Lời thách đấu của một tên "quái vật" sao, phiền phức thật.

Tuy nhiên, chỉ cần tôi là chính mình thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Và hiện tại, tôi là tôi.

Đặt chân lên bậc thang đầu tiên, tôi đeo lên mình chiếc mặt nạ ẩn danh để khép kín bản thân với người xung quanh. Tôi nên nhanh chóng có mặt tại căn phòng lớp 3-D, còn 3 phút nữa trước khi tôi trở thành học sinh đến muộn ngay ngày đầu nhận lớp.

À mà tôi chợt nhận ra mình còn chưa thèm nhìn mặt Midori. Liệu có phải vì thế mà tên cuồng chiến kia hét lên không nhỉ? Tôi chẳng hề muốn khiêu khích cậu ta chút nào. Nhưng nếu độ đẹp trai vẫn tăng lên, tôi không ngại để Accelerator đấm nhau với cậu ta cả ngày đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro