PHIÊN NGOẠI DRACO X RON (XONG)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ron rất thích Draco, Draco cũng rất thích Ron. Hai người đều sống rất hạnh phúc mỗi ngày. Nhưng có một điều luôn đè nặng ở trong lòng Ron và không thể nào quên được.

Bọn họ đang học năm thứ năm, mười lăm tuổi. Qua một khoảng thời gian nữa là ngày 5 tháng 6 chính là sinh nhật của Draco, 16 tuổi là số tuổi thành niên ở giới phép thuật. Vốn dĩ đây là chuyện đáng giá để ăn mừng, nhưng đối với Ron mà nói, thì nó giống như là một hình phạt.

Khi thành niên huyết thống Veela sẽ thức tỉnh, Ron rất lo lắng nếu sau khi Draco thức tỉnh huyết thống mà bạn lữ định mệnh của Draco không phải là cậu thì phải làm sao bây giờ? Liệu cậu có thể chúc phúc cho Draco không?

Ron lắc lắc đầu một cách kịch liệt, sao có thể, tại sao cậu có thể để Draco ở bên cạnh người khác. Chỉ tưởng tượng đến hình ảnh này, thì trái tim cậu đã cảm thấy rất đau đớn. Nếu thật sự nhìn thấy cảnh tượng đó, Ron cảm thấy chính mình sẽ điên mất.

Draco ngồi ở bên cạnh nhìn thấy hành động kỳ quái của Ron thì duỗi tay sờ sờ tóc của cậu, "Ron? Xảy ra chuyện gì?"

6

Ron nhìn về phía Draco, lúc này trên khuôn mặt đẹp trai này chỉ mỉm cười vì một mình cậu, trái tim Ron từ từ bình phục và cậu miễn cưỡng nở một nụ cười, "Không có việc gì. Tối nay chúng ta ăn cái gì?"

"Cậu muốn ăn cái gì? Mèo nhỏ tham ăn." Vẻ mặt của Draco rất ôn nhu, vẻ mặt này không giống như danh hiệu mà những người khác đã đặt cho Draco: Quý tộc lạnh lùng.

Từ sau khi Voldemort biến mất, công việc kinh doanh của gia tộc Malfoy ngày càng phát triển, địa vị cũng càng ngày càng cao, trở thành sự tồn tại mà các gia tộc khác phải ngưỡng mộ và ngước lên nhìn. Mà Draco là người thừa kế của gia tộc Malfoy, cũng đã bắt đầu đo theo cha của mình học tập cách quản lý công việc của gia tộc.

Draco dần dần xuất hiện ở trong các trường hợp lớn, mà hắn lấy phong cách làm việc lạnh lùng mạnh mẽ và lưu loát gọn gàng, theo danh tiếng càng lúc càng lớn của hắn, thì cũng có cái xưng hô quý tộc lạnh lùng.

Nhưng hiện tại khi Draco đối mặt với Ron, thì rất là ôn nhu, căn bản không có bóng dáng nào của quý tộc lạnh lùng. Có lẽ, Draco vốn rất là ôn nhu, chẳng qua ôn nhu của hắn chỉ dành cho một người.

"Ừm......" Ron suy nghĩ một lúc, "Mình muốn ăn bánh bó đỏ do gia tinh của nhà cậu làm."

Draco mỉm cười, "Được, mình sẽ ra lệnh cho gia tinh đem nó tới đây."

Ron vui vẻ gật gật đầu, món Ron thích ăn nhất là bó đỏ, bằng không tại sao khi lần đầu tiên Draco nhìn thấy Ron lại ngửi được mùi hương của bí đỏ trên người của Ron?

Ừm, đúng rồi. Còn một việc nữa, môi của Ron thật sự có hương vị của bí đỏ.

Draco nghĩ vậy và cũng hôn lên môi của Ron. Ron nhắm mắt và đáp lại, hãy để thời gian dừng lại vào thời khắc này đi, Ron cầu nguyện với Merlin.

Tuy nhiên, sự thật đã chứng minh không phải ai cũng có may mắn giống như Harry được Merlin giúp đỡ. Rốt cuộc, Merlin vẫn rất bận, có lẽ vội vàng làm chuyện gì đó không muốn ai biết cùng với vua Arthur đi.

Thời gian trôi qua quá nhanh, ngày 5 tháng 8 đã đến. Làm tiểu thiếu gia hà Malfoy, lễ thành nhân long trọng cũng không phải được tổ chức giống như buổi lễ nho nhỏ. Hầu như những người có tên tuổi ở giới phép thuật đều đã tới, mặt mũi của gia tộc Malfoy cần phải cho. Ngoài ra có lẽ còn có thể nhìn thấy Cứu Thế Chủ Harry Potter, nhóm Phù thủy vừa nghĩ là đã cảm thấy kích động.

Bữa tiệc sinh nhật diễn ra rất tốt đẹp, tất cả khách mời đã rời đi trước nửa đêm, chỉ còn lại nhà Malfoy và một nhà của Ron.

"Kế tiếp, chính là nghi thức thức tỉnh." Lucius cầm quyền trượng đầu rắn, sắc mặt có chút ngưng trọng. "Chuẩn bị tốt sao?"

Những lời này của Lucius không phải đang hỏi Draco, mà là đang hỏi Ron.

Ron hít sâu một hơi, miễn cưỡng giật giật khóe miệng, "Vâng, bắt đầu đi." Nhưng tay của cậu đang run nhè nhẹ biểu hiện ra sự lo lắng của cậu.

Nếu không phải bởi vì không thức tỉnh huyết thống sẽ xảy ra bạo động pháp lực hoặc thậm chí là hình huống mất hết pháp lực, Ron thật sự không muốn Draco thức tỉnh cái huyết thống đáng chết kia.

Draco nhẹ nhàng ôm lấy Ron, cũng không có nói lời nào để an ủi Ron, hắn chỉ nói ba chữ, "Tin tưởng mình."

Ron, xin cậu hãy tin tưởng tình yêu của mình dành cho cậu.

Ron gật đầu thật mạnh, "Ừ."

Nghi thức thức tỉnh chính thức bắt đầu, Draco đứng ở giữa, xung quanh hắn là một vòng tròn đạo cụ phép thuật. Những đạo cụ phép thuật đó được truyền lại từ thời của tổ tiên, đạo cụ thần bí giúp thức tỉnh huyết thống.

Lucius chỉ đũa phép về phía Draco, "Lấy danh nghĩa gia chủ gia tộc Malfoy." Sau đó Ron hoàn toàn nghe không hiểu, nó giống như là ngôn ngữ của Veela.

Khi Lucius nói xong, đạo cụ phép thuật trên mặt đất sáng lên một lần, những tia sáng đủ loại màu sắc chiếu vào người Draco. Draco nhắm mắt lại giống như đang rất hưởng thụ giờ khắc này.

Từng đợt dòng nước ấm đang chảy xuôi khắp cơ thể, Draco cảm thấy rất thoải mái, giống như là đang ngâm mình trong nước nóng vậy.

Sau khoảng nửa giờ, đạo cụ phép thuật biến trở về bộ dáng ban đầu và Draco mở to hai mắt.

Ron nhìn đôi mắt kia và trái tim của cậu không biết cố gắng mà đập thình thịch. Nếu nói lúc trước Draco là đẹp trai, thì hiện tại sau khi thức tỉnh Draco thật sự giống như yêu nghiệt vậy.

Dáng người của Draco trở nên cao lớn hơn, lúc trước Ron chỉ cao tới bả vai của Draco hiện tại thì chỉ cao tới ngực. Khuôn mặt giống như như được điêu khắc chạm trổ một cách tinh xảo, so với lúc trước có nhiều hơn một tia hơi thở trưởng thành.

Ron bắt đầu hơi lo lắng, đối với Draco hoàn hảo như vậy, cậu có thể làm bạn lữ định mệnh của hắn sao?

Draco từng bước từng bước một đi đến trước mặt Ron, "Ron."

"Uh?" Trái tim của Ron đập rất mạnh, cậu rất lo lắng, cậu đặc biệt sợ hãi câu nói tiếp theo của Draco là chúng ta kết thúc đi.

"Chúng ta kết thúc đi."

Ron nhìn đôi mắt của Draco, cậu thật sự không thể tin được, thì ra cậu thật sự là cái miệng quạ đen. Trái tim bắt đầu đập chậm lại, có khả năng sẽ chết ngay lập tức trong giây kế tiếp.

"Chúng ta kết thúc quan hệ yêu nhau đi." Draco nói tiếp, hắn đột nhiên quỳ trên mặt đất, không biết lấy từ đâu ra một chiếc nhẫn, "Gả cho mình đi."

Ron sững sờ, vừa vui vừa buồn khiến trái tim nhỏ của cậu sắp chịu không nổi nữa, nước mắt chảy ra đầu tiên.

"Ron Weasley, cậu nguyện ý gả cho mình sao?" Draco còn quỳ trên mặt đất, đôi mắt chân thành tha thiết giống như muốn đốt cháy trái tim của Ron vậy.

"Mình......" Ron khụt khịt, "Nguyện ý...."

Draco đeo nhẫn vào tay Ron, sau đó ôm lấy Ron.

"Mình nói rồi, tin tưởng mình." Draco nói nhỏ ở bên tai Ron, "Cậu hứa sẽ tin tưởng mình, thì mình làm sao có thể nhẫn tâm khiến cậu đau lòng chứ."

Ron nằm trong lòng ngực của Draco, tùy ý để nước mắt của mình làm ướt quần áo của Draco. Draco vẫn là Draco của cậu, Ron Weasley cậu sao có thể may mắn như vậy chứ.

Cảm ơn ngài, Merlin.

———————————————

Merlin, người đang nằm ở trên giường thì bỗng nhiên hắt xì, vua Arthur ở bên cạnh lo lắng hỏi, "Xảy ra chuyện gì? Có phảibị cảm lạnh không?"

4

Merlin trợn trắng mắt, "Nếu đêm qua anh tiết chế một chút, thì em sẽ rất cảm ơn trời đất."

Vua Arthur da mặt dày hôn lên má Merlin một cái, Merlin ghét bỏ tát vua Arthur vương ngã xuống đất.

Vua Arthur vỗ vỗ mông, tiếp tục tiến lại gần và cầu xin một nụ hôn. Merlin lại một lần nữa tát bay vua Arthur.......

Vòng đi vòng lại.....

Hai người này chơi rất là vui vẻ......



Chúc cặp đôi của chúng ta mãi mãi hạnh phúc!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro