PHIÊN NGOẠI TRẤN HỒN - PART 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Priest
Editor: Sen.

Cuối cùng cũng được gặm bản edit của Sen >v<~~~~~~ Ngàn tim cho Sen XD~~~

Phiên ngoại. 3 phần đầu:

1.

- ... sau đó ngươi nhấn vào đây, rồi đặt mật khẩu là xong. - Triệu Vân Lan đưa điện thoại cho Thẩm Nguy, nhưng Thẩm Nguy còn chưa kịp nhận lại thì y đã nghĩ ngợi chi đó rồi thuận tay làm hộ hắn luôn: - Thôi, để ta đặt cho, dù sao thì ngươi cũng có thay đổi cái nào mới mẻ hơn đâu.

Thầy Thẩm cố chấp dùng biển số nhà bọn họ để đặt cho tất cả các thể loại mật khẩu của mình, không có một tí ý thức an toàn mảy may nào hết.

Triệu Vân Lan:

- May mà ngươi cũng chẳng có bao nhiêu tiền.

Nhìn từ góc độ vi mô thì đồng chí Thẩm Nguy sống rất đâu ra đấy. Hắn mang trí tuệ có thể xoay tam giới trong lòng bàn tay ra sắp xếp công việc ăn, mặc, ở và đi lại, ngăn nắp gọn gàng thỏa đáng miễn chê.

Nhưng mà nhìn từ góc độ vĩ mô thì từ trước tới giờ Thẩm Nguy chẳng hề biết hưởng thụ. Giữa thời loạn lạc, hắn tìm đại một hốc núi bừa bãi qua ngày, thiên hạ thái bình, hắn lại tiện tay thuê một gian nhà sống tạm. Hắn lang thang ở nhân gian ngần ấy năm trời mà thanh bạch liêm khiết đến mức chẳng tích trữ riêng lấy một xu, chứ đừng nói gì đến mua nhà mua đất. Đến nay vẫn vậy, trừ tấm thẻ ngân hàng nhà trường đổ lương vào thì hai tay hắn cơ hồ trống trơn.

Hắn nắm trong tay tất cả núi cao sông dài trong thiên hạ này, thế mà nhà nước quy hoạch khai thác du lịch thu biết bao nhiêu là tiền, cũng chẳng ai chia cho hắn đồng nào cả.

- Nào, để ta dạy ngươi phát lì xì nhé. - Triệu Vân Lan duỗi tay quàng vai Thẩm Nguy, phá nát tư thế ngồi đoan trang của hắn, rồi núp bóng danh nghĩa dạy học lấy di động của người ta phát lì xì cho mình và sung sướng đi lụm tiền: - Món đồ cổ cuối cùng của thế kỉ này rốt cuộc cũng chính thức bước chân vào thời đại thanh toán bằng điện thoại di động rồi, đáng mừng quá đi... Chẹp, cha nào lại gọi nữa thế?

Nói chưa dứt lời thì điện thoại đã reo vang, Triệu Vân Lan nhòm một cái, không muốn nghe, bèn cầm máy úp luôn xuống mặt bàn. Không ngờ đối phương nhất quyết không tha mà gọi liền hai cuộc nữa. Phát hiện ra y giả vờ câm điếc, người nọ bèn gọi thẳng vào số máy bàn trong văn phòng y. Triệu Vân Lan duỗi cái chân dài, bắc qua sofa, chọt chọt Đại Khánh đang liếm lông cực kì cần mẫn:

- Mèo mập chết bầm, nghe máy kìa.

Vì ngại có Thẩm Nguy ở đây nên Đại Khánh giận lắm mà không dám hó hé gì, chỉ có thể vung đuôi nhảy lên mặt bàn rồi vả lật mặt cái điện thoại bàn thay cho mặt của Triệu Vân Lan.

- Alo, cục Điều tra... A? A ha ha ha ha... chào lãnh đạo... ngài tìm cục trưởng Triệu nhà chúng tôi à? Y bảo là y đi vắng rồi nhé.

Triệu Vân Lan: "..."

Y lật điện thoại đi động lên nhìn thì thấy ba cuộc điện thoại kia không phải do cùng một người gọi, mà hai cuộc sau là của phụ thân đại nhân nhà y. Thế là y đành ôm đầu đứng lên, nhích từng bước một tới mé kia của bàn làm việc: - Đám yêu ma quỷ quái này rỗi việc hả? Dám tìm cả ông già ta để đi cửa sau luôn cơ à.

Trước kia, Cục Điều tra đặc biệt hay Trấn Hồn lệnh ở nhân gian, chính là một cái "nhà trẻ" kiêm "địa điểm thu nhận thanh niên cải tạo lao động".

Trong đám công nhân viên chức ở đây, ngoại trừ người phàm Tiểu Quách và mấy đồng chí cá biệt được Trấn Hồn lệnh chủ thu lưu ra, thì số còn lại có thể chia làm hai loại cơ bản: Loại được người lớn trong nhà gửi đến học tập trải đời như Chúc Hồng Lâm Tĩnh, và loại nhân viên có tiền án tiền sự như Sở Thứ Chi.

Trấn Hồn lệnh là nơi điều hòa mâu thuẫn giữa tam giới, là chốn bảo vệ an bình của nhân gian, không những ngày nào cũng phải chạy theo chùi đít cho đủ thể loại côn đồ bạt mạng trốn đến nhân gian hành hung khắp nơi, mà còn phải tuân thủ pháp luật của xã hội hiện đại. Làm việc trong Trấn Hồn lệnh đã cực thân ít lộc thì chớ, đã thế tên sếp sòng còn là người phàm, lăn lộn cùng y chẳng có tiền đồ chi cả, thế là có mống cao nhân nào chịu ngó tới đâu.

Nhưng bây giờ thời thế thay đổi rồi. Đại phong vỡ lanh tanh bành, tứ thánh về vị trí cũ, Luân Hồi lớn được thành lập, Quỷ Vương hiển thánh, Côn Luân trở về. Tuy việc này không gây tiếng vang đến mức người trong thiên hạ đều biết, thế nhưng nó đã chẳng còn là bí mật đối với dân nhạy tin ở khắp tam giới nữa rồi. Thế là chỉ trong một đêm, Cục điều tra đặc biệt đang từ chỗ lao động khổ sai biến thành cái bánh thơm nức mũi, ai cũng muốn dính vào để xin tí tiên khí giắt răng. Triệu Vân Lan ngại phiền, bèn dùng lý do Trấn Hồn lệnh không ghi được nhiều tên như thế để đạp đi hết.

Cơ mà, Trấn hồn lệnh không ghi được nhiều tên nhưng Cục Đặc biệt thì lại ghi được, bởi vì Cục Đặc biệt là một cơ quan hành chính mà.

Vậy là đám người khôn khéo kia bắt đầu rục rịch hoạt động khắp mọi mặt trận để có thể lôi kéo quan hệ với Cục Đặc biệt, thúc đẩy Cục Đặc biệt thay đổi cả cơ cấu luôn. Cục Đặc biệt của Long thành giờ đã trở thành Tổng Cục điều tra đặc biệt có chi nhánh khắp nơi, tự nhiên to tát hoành tráng hơn hẳn.

Cục trưởng Triệu ngày ngày lăn lóc nằm dài trên tầng cao của số 9 đường Đại Học bỗng trở thành Tổng cục trưởng Triệu lúc nào không hay.

Đây là năm đầu tiên Tổng Cục Điều tra đặc biệt chính thức thông báo tuyển dụng công khai sau khi thay đổi cơ cấu. Triệu Vân Lan đang sống cuộc sống êm đềm chuyên tâm trồng rau thì nhận được chỉ thị của cấp trên, bị bọn họ lôi đầu ra bắt phải chủ trì công việc. Tuy rằng đám người được tuyển này không vào Trấn Hồn lệnh, thế nhưng tốt xấu gì họ cũng đeo cái mác "chi nhánh" trên đầu, mà Triệu Vân Lan cũng không muốn tuyển về một đám dưa héo táo chua để góp cho đủ số (dưới tay y đã có quá đủ não tàn rồi!). Bây giờ Tổng cục neo người, công khai thông báo tuyển dụng rộng rãi thì không thực tế, cho nên năm nay y chỉ phát một số lượng phiếu báo danh có hạn cho các tộc phái để họ tự chọn người thôi.

Để có thể lấy thêm vài tấm phiếu báo danh, cao nhân các nơi thi nhau làm bát tiên vượt biển, bộc lộ đủ thứ phép thuật thần thông hiếm thấy ở đời.

- Alo? - Triệu Vân Lan uể oải nghe điện thoại: - Ôi, chẳng phải ba về hưu rồi sao? Ba không tổ chức các cô các chú đi nhảy quảng trường mà quan tâm nhiều việc thế làm chi? Tên nào lôi kéo quan hệ với ba thế? Ui...

Đại Khánh dựng lỗ tai lên nghe thì hóng thấy đầu kia điện thoại truyền đến tiếng thao thao bất tuyệt rất chi là hùng dũng, Triệu Vân Lan chen vào mấy câu "Không phải con, con không làm" đều chẳng thu được kết quả gì, thế là y từ bỏ luôn. Y chán ngán vắt chân đứng dựa vào bàn, bắt đầu đưa mắt ngắm nhìn từ trần nhà đến cổ tay áo không dính một hạt bụi của thầy Thẩm nhà mình, rồi nhớ thương Thần Nông Dược Bát thiết tha mãnh liệt... ít nhất thì tiên sinh bát mẻ kia không thuyết giáo y dã man đến vậy.

Gần đây vị cán bộ kì cựu về hưu ấy nhận được rất nhiều lời thăm hỏi ân cần của những kẻ không quen không biết, đến khi biết được lý do thì giận tím cả mặt mày, không ngờ đến năm 8012 rồi mà còn có người đi cửa sau mấy tờ phiếu báo danh, chuyện quái gì đây hả?

Thế là ông gọi điện sạc cho thằng con một trận nhớ đời.

Triệu Vân Lan trả lời y như niệm kinh:

- Vâng, con biết rồi... ba nói đúng ạ... không phải, con có thừa cơ tham ô đâu, vì điều kiện chỗ con có hạn mà người báo danh nhiều quá, không tiếp đón kịp, cho nên mới... Con không hủ hóa mà, Long Thành có mưa axit đâu... không phải, con không nói láo cả ngày mà ba, hôm nào con chẳng úp mặt vào tường tự kiểm điểm mình chứ? Thật mà ba ơi, cái gì mà bóp chết cái sai từ trong trứng nước cơ... không tin ba hỏi Thẩm Nguy ấy!

Cửa phòng làm việc bị gõ vang ba tiếng, Lâm Tĩnh giơ một quyển lịch, lò dò đi vào, vừa vào đến nơi đã chắp tay vái Thẩm Nguy một cái:

- Cảm ơn thầy Thẩm nhé ~ Sếp ơi, ngày mai là Đoan ngọ, ta thay mặt toàn thể anh em đồng bào đến hỏi nhà mình có phát tiền ăn tết không đây?

Triệu Vân Lan ngoẹo cổ kẹp điện thoại, phát rồ người chỉ phắt ra cửa:

- Phát một tờ cam đoan ăn tết thanh liêm, biến!

Đại biểu Lâm khóc ròng chạy biến ra ngoài.

Hắn vừa mới đi xong thì Chúc Hồng đã theo chân vào cửa:

- Cảm ơn thầy Thẩm nhé ~ sếp Triệu này, tứ thúc ta nhờ ta hẹn ngươi đến ăn bữa cơm, mấy trưởng lão trong yêu tộc đều muốn đến bái kiến... Ôi, ta chỉ chuyển lời giùm thôi, đám đó đáng ghét lắm, ngươi không muốn đi thì cứ dẹp hết, không cần phải nể mặt ta đâu.

Chúc Hồng là người một nhà nên chẳng cần phải nể mặt làm gì, có điều Yêu tộc là đích hệ gần gũi với Côn Luân Quân, y không thể không nể mặt đám trưởng lão yêu tộc kia chút nào được, thế là đành phải phẩy tay bất đắc dĩ với Chúc Hồng.

Chúc Hồng quay người đi ra, suýt nữa thì đâm sầm vào Sở Thứ Chi nối gót đi vào. Sở Thứ Chi vội vội vàng vàng, chỉ kịp gật đầu với cô một cái:

- Đi từ từ thôi... lão Triệu, có chuyện rồi, có kẻ giở trò trên phiếu báo danh!

Thẩm Nguy đang tập trung nghịch điện thoại nghe thấy thế bèn ngẩng lên:

- Sao thế?

Bình thường Thẩm Nguy không xen vào công việc hằng ngày của Cục Đặc biệt, trừ khi có người hỏi hắn. Lần này hắn chủ động lên tiếng là bởi vì chính hắn giúp Cục Đặc biệt làm "tem chống hàng giả" cho phiếu báo danh. Trảm Hồn Sứ trông coi đại phong năm ngàn năm không phải chỉ chơi không, các giới các tộc có bao nhiêu bản lĩnh giữ nhà, quật khởi rồi suy sụp ra sao hắn đều biết hết. Bản thân hắn chính là một tòa thư viện sống về các thuật pháp thất truyền. Thế nhưng chẳng ai dám chạy đến mua bản quyền... cho nên thư viện nghèo vẫn hoàn nghèo thôi.

Sở Thứ Chi nói:

- Còn mười ngày nữa mới hết hạn báo danh, thế nhưng số phiếu báo danh thu về đã vượt qua số chúng ta phát ra rồi. À đúng rồi, cảm ơn thầy Thẩm nhé.

Thẩm Nguy cau mày.

- Thu hết về đây đưa ta xem. - Triệu Vân Lan gác máy rồi bước tới: - Mà cái câu "Cảm ơn thầy Thẩm" là ám hiệu gì? Sao ai vào cũng nói thế hả?

Thẩm Nguy:

- Khụ...

Sở Thứ Chi đáp:

- Thầy Thẩm vừa mới phát lì xì, tiền ăn tết Đoan Ngọ đúng không?

Triệu Vân Lan rút điện thoại khỏi tay Thẩm Nguy, thì thấy trong lúc mình nghe điện thoại, học sinh Thẩm đã nắm được cách thanh toán qua điện thoại di động rất chi là thuần thục rồi. Hơn nữa hắn còn làm bài tập về nhà cực kì nghiêm túc nữa kia. Hắn lướt danh bạ rồi phát lì xì cho tất cả mọi người trong Cục Đặc biệt.

Không phải là phát cho một đám để mọi người tranh cướp chặt chém nhau (vì thầy Triệu còn chưa dạy tới bài đó), mà hắn phát cho từng người từng người một.

Danh bạ mới kéo được một nửa, tài khoản đã chẳng còn xu nào.

Thầy Thẩm nhà y coi nhân dân tệ như tiền trong game, còn là loại cứ online là phát, không cần thu thêm phí.

Triệu Vân Lan:

- ...

Thẩm Nguy:

- ?

- Không... có gì. - Triệu Vân Lan kéo chữ "không" dài đến hai cây số, rồi lập tức nở nụ cười nhìn như nhức răng: - Hết tiền thì để ta chuyển khoản qua cho, đừng chừa lại một nửa, cứ phát tiếp cho tất cả mọi người đi, haha, ngươi học nhanh thật đó.

Thế là tết Đoan Ngọ năm nay ai cũng có tiền xài, do vị họ Triệu nào đó tài trợ nặc danh, cả nhà cảm động thấu trời xanh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro