PHIÊN NGOẠI TRẤN HỒN - PART 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.

Những tờ phiếu báo danh có vấn đề để hết ở tầng hầm. Tầng hầm không bật đèn nhưng không hề tối, ánh sáng bạc tỏa ra từ một đống phiếu báo danh đặt cùng một chỗ đã đủ sáng hơn cả đèn neon.

Uông Trưng và Tang Tán tăng ca ban ngày, khi nhóm Triệu Vân Lan xuống tầng hầm thì họ vừa mới phân loại xong phiếu báo danh dựa theo chủng tộc và khu vực.

Phiếu báo danh được chế tác cực kì tinh xảo rồi đựng trong một phong thư trắng có phong ấn nhỏ phong lên, đây là sản phẩm của Thẩm Nguy. Ai có thể mở phong ấn ra thì phiếu báo danh bên trong sẽ là của người đó, dù người khác có lấy cũng không ghi được thông tin, coi như là một lần sàng lọc thay cho thi viết sơ cấp. Tổ chức thi viết thì không khoa học, bởi vì thứ nhất là vì "thuật nghiệp hữu chuyên công", mỗi nhà chuyên về một lĩnh vực bất đồng, đề thi lý luận tri thức chung thì không công bằng với họ; thứ hai là bởi có nhiều đồng chí tu luyện tít trong rừng sâu núi thẳm không biết chữ tiếng Trung giản thể bình thường.

Tang Tán nói:

- Sếp Triệu, chúng ta phát ra tổng cộng bảy trăm hai mươi chín tờ phiếu báo danh, nhưng giờ thu về được những một ngàn năm trăm sáu mươi tờ.

Triệu Vân Lan

- Chênh nhiều thế á?

Tang Tán thở dài:

- Đúng vậy, phong phú dồi dào luôn.

Triệu Vân Lan:

- ...

Người anh em Tang Tán làm việc trong cục đặc biệt mấy năm đã cực kì tiến bộ. Nhờ cố gắng học tập không ngừng,hắn đã có thể nói sõi tiếng phổ thông và thoát khỏi ô danh nói lắp thành công. Vì thế hắn đặt ra cho mình yêu cầu cao hơn nữa: bắt đầu tự học thành ngữ. Từ đó trở đi hắn nói gì cũng trích dẫn thành ngữ, mở ra một thách thức mới đối với sự nhẫn nại của anh em đồng nghiệp trong nhà.

Triệu Vân Lan ở lâu trong cái khổ đã quen khổ rồi, y tự động coi nhẹ tất cả đống thành ngữ bốn chữ của Tang Tán rồi khoát tay:

- Nhọc công rồi.

- Lý nào lại vậy, có nhọc chi đâu. - Tang Tán mỉm cười đáp: - Ta chẳng có vật thừa ngoài thân, cũng chỉ có thể giúp đỡ chút việc cỏn con ấy thôi mà.

Lậu mía! Uông Trưng không những không ý kiến gì mà còn dung túng hắn, còn đứng bên cạnh cười ngu ngơ nhìn hắn nữa chứ!

- Thôi được rồi, ngươi thích là được. - Triệu Vân Lan hết cách: - Hai vị mau tan ca đi thôi.

Tem chống hàng giả của Thẩm Nguy không phải thứ mà người thường có thể làm giả được, nói chi đến việc làm giả giống như đúc thế này. Khi Triệu Vân Lan và Tang Tán nói chuyện với nhau thì hắn đã xem hết đống phiếu báo danh kia một lượt rồi.

Sở Thứ Chi:

- Thầy Thẩm, ngài thấy thế nào? Nói thật là ta không thể phân biệt được.

Thẩm Nguy không lên tiếng. Hắn trầm ngâm một lát rồi bỗng vung tay lên, đảo lộn hết những chồng phiếu báo danh mà Uông Trưng và Tang Tán đã phân loại rõ ràng. Những tờ phiếu báo danh tỏa ánh sáng bạc bay lên như một đàn bươm bướm, thế rồi trong ánh sáng lấp loáng giao nhau khiến cho người ta hoa cả mắt, chúng rơi xuống, xếp thành hai chồng riêng biệt một mỏng một dày.

Triệu Vân Lan kéo ống quần, hơi quỳ xuống, rút từ mỗi chồng một vài tờ ra xem xét rồi chỉ vào chồng dày hơn:

- Bên này giống nhau hết à?

Sở Thứ Chi đứng cạnh nghe xong thì ù ù cạc cạc:

- Chẳng giống thì gì? Không phải chúng nó giống nhau hết thì mới không phân biệt được thật giả hay sao?

- Không, - Thẩm Nguy nói: - Y đang chỉ phong ấn trên mỗi tờ phiếu báo danh kia.

Thì ra tuy phong ấn trên mỗi phong thư nhìn như giống nhau, nhưng cách mở lại khác hẳn nhau, như vậy mới có thể lựa chọn được các nhân tài có tố chất bất đồng và ngăn ngừa việc so đáp án.

Khi phát phiếu báo danh xuống thì các phong ấn thuộc tính khác nhau được gửi dựa theo các chủng tộc khác nhau. Ví dụ như Xà tộc thuộc Thủy mà bắt người ta dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt mới mở được phong ấn ra, thì làm khó cho người ta quá rồi.

Tuy phong ấn trên những phiếu báo danh thu về đều đã bị mở ra, thế nhưng trên ấy còn giữ lại một chút khí tức là đã đủ để "người ra đề" nhìn ra manh mối. Chồng phiếu báo danh dày hơn kia có phong ấn hoàn toàn giống nhau, rõ ràng là được phục chế ra từ một tờ.

Thẩm Nguy nói:

- Khi phát phiếu báo danh, tờ nào phát đi đâu ta đều lưu nguồn, có thể điều tra xem tờ này gửi tới tộc nào trước đã.

Sở Thứ Chi trợn mắt há mồm:

- Không phải chứ... ngài từ từ! Hơn bảy trăm tờ mà không tờ nào giống tờ nào? Lại còn lưu cả nguồn nữa á?!

- Ừ? - Thẩm Nguy đẩy gọng kính: - Có sao không?

Sở Thứ Chi:

- ...

Bảo sao trong cục chẳng ai đề cập đến việc phát lương cho nhân viên ngoài biên chế vĩ đại này, nếu quy lượng công việc của hắn ra giá thị trường, thì có khi phải bán đấu giá Côn Luân Quân mới trả nổi lương cho hắn mất thôi!
Có manh mối thì những việc tiếp theo đều trở nên đơn giản. Họ tra ghi chép một cái là ra ngày phiếu báo danh đó phát cho yêu tộc - Thủy tộc Nam Hải.

Triệu Vân Lan đứng lên:

- Bảo Chúc Hồng gọi điện cho tứ thúc của cô ấy đi.

Yêu tộc chia thành ba loại lớn là Phi Cầm, Tẩu Thú, Thủy Tộc và Tinh Quái, chính là loài bay trên trời, loài chạy trên đất, loài bơi trong nước và cây cỏ núi đá thành tinh, sau đó căn cứ chủng tộc cụ thể mà chia khu ra sống.

Vì Chúc Hồng của cục đặc biệt là người trong Xà tộc, tộc trưởng Xà tứ thúc lại là người biết cách xử lý công việc, xử sự công bằng, không mưu đồ riêng, Xà tộc trên có ô dù, dưới biết cư xử, có danh tiếng rất lớn trong yêu tộc. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Xà tộc đã đứng đầu chúng yêu, yêu tộc gặp chuyện gì thì đều đến tìm Xà tứ thúc.

Xà Tứ thúc nghe máy của cháu gái xong, bèn đội nắng to chạy ngay tới số 9 đường Đại Học chỉ trong chưa đầy năm phút. Sau khi tìm hiểu tình hình, ông thỉnh tội với Côn Luân Quân trước, tỏ ý mình không còn mặt mũi nào mà nhận phiếu báo danh nữa. Sau đó ông cụ xắn tay áo lên, tự mình chạy tới Nam Hải bắt rùa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro