PHIÊN NGOẠI TRẤN HỒN - PART 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

- Nghĩ kĩ ra thì chuyện này rất kì lạ. - Tối đến về nhà, Thẩm Nguy đứng trong bếp, vừa cắt chân giò hun khói vừa nói: - Núi cao còn có núi cao hơn, ta không dám nói tuyệt đối không ai có thể phục chế ra thứ ta làm. Thế nhưng phong thư kia rất đơn giản, nếu là cao nhân thật sự thì chỉ cần sờ một cái là biết phong ấn trên mỗi bì thư khác nhau ngay, sao lại làm chuyện ngu xuẩn như cầm một tờ rồi phục chế ra những mấy trăm tờ nhỉ?

Triệu Vân Lan nhàn cư vi bất thiện dựa vào tủ bếp, làm thì không làm, chỉ quấy rối là nhanh. Thẩm Nguy thái thịt trên thớt, còn y nhoay nhoáy nhón thịt từ thớt tỏm vào mồm.

- Thế pháp bảo thì sao? Mấy năm nay ô nhiễm môi trường, tố chất của đám yêu tộc không được tốt cho lắm. Thế nhưng tộc nào cũng có lịch sử của nó, có khi lại có đạo cụ gì tổ tông truyền lại cũng nên.

Thẩm Nguy thái xong chân giò hun khói, trầm tư một lát rồi quay đi lấy đĩa:

- Nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra là có thứ gì...

Thứ pháp bảo lợi hại đến mức có thể phục chế ấn kí của Quỷ Vương mà lại bị lấy ra làm việc xàm láp vậy, thì là cái gì được cơ chứ?

Máy photo copy của Bàn Cổ đại thần à?

Khi hắn lấy được đĩa để thịt hun khói quay vào đến nơi, thì phát hiện ra chỗ thịt mới thái xong trên thớt đã bị ai kia tắc lẻm gần hết.

Thẩm Nguy: "..."

Triệu Vân Lan nhìn theo ánh mắt của Thẩm Nguy, rồi vội vàng nhét thêm mấy miếng, nuốt sạch "chứng cứ" trong miệng, sau đó y duỗi cái eo lười, tỉnh queo vô tội, cứ như chuyện này chẳng liên quan gì đến y hết trơn.

Thẩm Nguy:

- ...không thấy mặn à?

Triệu Vân Lan còn chưa kịp chạy án lăn ra khỏi phòng bếp thì trong lòng bỗng giật thót một cái. Thẩm Nguy cũng ngẩng phắt đầu lên, hai người đồng thời nhìn về phía trời nam.

Thẩm Nguy:

- Cái gì vậy?

- Không biết nữa, nhưng mà... - Triệu Vân Lan nheo mắt lại: - Hình như có khí tức của Tam Hoàng.. Alo, Chúc Hồng à?

- Lão Triệu, tứ thúc ta gặp chuyện rồi!

- Bình tĩnh chút, từ từ nói.

- Chẳng phải ông ấy đi Nam Hải sao? Nhưng ban nãy người trong tộc truyền tin đến, bảo là đèn bản mệnh của tộc trưởng tự nhiên tắt lụi! Tứ thúc của ta...

- Cô đừng sốt ruột, - Triệu Vân Lan nói: - Đại yêu ngã xuống thì phải có hiện tượng lạ phát sinh chứ không im ắng thế này đâu. Có lẽ tứ thúc của cô chỉ gặp chuyện gì bất ngờ khiến cho mối liên hệ của ông ấy và đèn bản mệnh bị đứt đoạn thôi. Thế này đi, cô đem đèn bản mệnh của tứ thúc cô tới đây, ta và Thẩm Nguy sẽ đi một chuyến.

Không kịp ăn cơm tối, Thẩm Nguy vội vã cất đống nguyên liệu nấu ăn mới xử lý được một nửa vào tủ lạnh. Xem ra tối nay họ chỉ có thể về gọi thức ăn ngoài thôi.

Một trưởng lão Xà tộc mau chóng mang đèn bản mệnh của Xà tứ thúc tới. Triệu Vân Lan và Thẩm Nguy di chuyển tức thời, chỉ chớp mắt sau đã đến Nam Hải.

Sau khi tài nguyên du lịch của Nam Hải được khai thác thì đám lính tôm tướng cua sống càng ngày càng bê tha. Mấy tiểu yêu bị thế giới "nắng vàng biển biếc bóng dừa xanh" náo nhiệt thu hút, ngày nào cũng mặc quần đùi hoa trà trộn vào đám đông du khách nhân loại để vui chơi. Người ta nghỉ mát xong thì về đi làm đi học, nên làm cái gì thì làm cái đó, còn đám tiểu yêu ngốc nghếch kia thì lại chờ đợt du khách tiếp theo đến chơi đùa. Chơi mãi chơi mãi, tố chất văn hóa đã không được nâng cao thì thôi, mà tu hành còn bị trễ nải, vảy tôm vảy cua phơi nắng thành làn da châu Á hết.

Theo lý thuyết mà nói, nếu tộc trưởng Xà tộc mà đến thì đám dở hơi mất nết này còn chăng biểu ngữ ra nghênh đón ấy chứ. Con nhím biển nào cho chúng lá gan để mà tạo phản đây?

Không lẽ đám này lên bờ uống nước ngọt nhiều quá, áp suất thẩm thấu thay đổi nên gan to ra à?

Dù sao thì Triệu Vân Lan cũng chẳng nghĩ thông.

Khi hai người đến Nam Hải thì thấy Thủy tộc ở đây đã loạn cào cào. Nghe nói Côn Luân Quân và Quỷ Vương điện hạ giá lâm, quản sự các tộc đều sợ vãi đái ra quần, lũ lượt kéo nhau ra bờ cát quỳ sụp xuống. Cả một đám cởi trần trùng trục mặc quần đùi hoa, mặt úp xuống cát, lưng chổng lên trời, mỗi người dán trên lưng một chữ lớn. Nối đống chữ ấy với nhau thì được một câu: "Chúng con đáng chết vạn lần, xin thỉnh tội với thượng thần."

Đồ sộ dã man luôn, làm cho bọn ốc mượn hồn đều sợ rụt hết cổ.

- Đứng hết lên đi, các ngươi làm trò gì thế này? Có gì thì nói tử tế, đừng có làm trò con bò! - Triệu Vân Lan ngồi trên mây, đầu nhức bưng bưng. Hai người bọn họ không xuống được, bởi vì bờ cát chẳng còn chỗ nào để mà đặt chân cả. - Ta thật chẳng hiểu, rõ ràng tàn dư chế độ phong kiến đã chôn sâu ba thước đất cả trăm năm rồi, sao Yêu tộc các ngươi vẫn giữ khư khư thế hả? Năng động lên chứ!

Nam Hải có sản vật phong phú, hải sản...à nhầm, thủy tộc cũng vô vàn chủng loại. Chi thủy tộc này hội tụ nhiều loài chung sống với nhau, tộc trưởng các tộc thành lập ra một liên minh lớn, chủ sự của liên minh là một con rùa biển ba ngàn tuổi, phó chủ sự là một con hải sâm hai ngàn rưỡi tuổi.

Hai tên chủ sự này đúng là một cặp cộng sự hoàng kim, không tên nào thua tên nào. Triệu Vân Lan nghe họ mồm năm miệng mười báo cáo tình hình, mới nghe được có một nửa thì thần hồn đã du lịch được tám vòng quanh ba mươi sáu vạn sơn xuyên, ánh mắt y lờ đờ hết cả, tự nhiên thấy thằng nhóc Quách Trường Thành nhà mình thông minh đáng yêu nhất trần đời.

Chỉ có Thẩm Nguy là chịu khó kiên trì nghe cho bằng hết:

- Nói cách khác, trưởng lão trông coi cấm địa Nam Hải của quý tộc không nhận được phiếu báo danh, cho nên mới bất mãn trong lòng, rồi trộm một tờ đem đi phục chế nhờ vào năng lượng của cấm địa phải không?

Chủ sự rùa biển than thở:

- Vâng, đúng đấy ạ, nguyên hình kẻ này là một con cá nhồng, hắn buôn phiếu báo danh giả, kiếm được món lợi kếch sù, còn bán sỉ với số lượng lớn nữa kia, bây giờ hắn chạy mất rồi!

- ... Bỏ qua vụ bán sỉ đi, đừng nói cái đó vội. - Thẩm Nguy nói: - Trong cấm địa của quý tộc canh giữ thứ gì? Có tiện nói cho ta không? Hắn làm thế nào để phục chế được phiếu báo danh?

Phó chủ sự hải sâm rầu thối ruột:

- Đại nhân ơi, trừ tộc cá nhồng đời đời trông coi cấm địa ra thì đám tiểu yêu chúng tôi nào dám tới gần, tương truyền nơi đó phong ấn thần khí thượng cổ đấy. Đúng rồi, ban nãy đại tộc trưởng của Xà tộc cũng đến đây, ông ấy chê chúng tôi nói không rõ, cứ nằng nặc đòi vào cấm địa xem sao, chúng tôi cũng không dám ngăn cản. Thế mà đại tộc trưởng đi được một tí thì Nam Hải đột nhiên rung chuyển dữ dội, ông ấy cũng một đi không trở về, bây giờ không biết là sống chết ra sao!

Thẩm Nguy quay sang liếc Triệu Vân Lan, Triệu Vân Lan tỉnh ngủ, ngồi thẳng dậy:

- Thôi, đừng nói nhảm nữa, dẫn đường đi.

Lúc này đêm đã sâu thăm thẳm, Đoan Ngọ chưa qua, không có ánh trăng, mặt biển nặng nề và đặc sệt, thế nhưng dường như ở nơi đáy nước có quái vật nào vừa bừng tỉnh giấc. Đáy biển xao động bất an làm cuộn lên từng đợt sóng xô, mơ hồ hô ứng với nhịp tim đập của Triệu Vân Lan. Khi cách cấm địa khoảng hơn hai trăm hải lý, hai vị chủ sự của Thủy tộc Nam Hải đã sợ tái mặt mày, không dám đi về phía trước thêm nửa bước nữa.

Phó chủ sự nói:

- Trước đây vào ngày lễ ngày tết thì chúng tôi còn dám cổ vũ mình đi vào cấm địa tuần tra một vòng, thế nhưng từ khi con cá kia động vào thứ không nên động thì cấm địa càng ngày càng đáng sợ hơn. Ban đầu thì chỉ cách ngoài mười dặm thôi, nhưng bây giờ cách xa cả trăm dặm mà chúng tôi đã ngột ngạt không thở được nữa rồi...

Nói xong, phó chủ sự trợn mắt trắng dã, ỉu xìu mềm oặt chìm xuống đáy nước. Bóng đen vụt hiện trong tay Thẩm Nguy, Trảm Hồn đao xuất hiện nơi tay hắn, chỉ trong nháy mắt đã dài ra mấy trượng. Cách một tầng vỏ đao, nó khoắng xuống thăm dò đáy biển sâu.

Chủ sự rùa biển cũng không khách sáo thêm được nữa. Hắn đứng từ xa vái chào Thẩm Nguy rồi hiện nguyên hình, cõng cộng sự mình chuồn nhanh như một quả ngư lôi.

Hai bóng người đạp lên sóng ngầm, lao nhanh về phía cấm địa Nam Hải.

Càng tới gần cấm địa thì mặt biển lại càng tĩnh lặng, khi cách cấm địa năm mươi hải lý thì mặt nước bắt đầu yên tĩnh đến mức thiếu tự nhiên. Như thể có một đôi tay vô hình vuốt phẳng biển khơi, khiến cho nước lặng như gương, không cuộn nổi một vòng sóng gợn.

Triệu Vân Lan và Thẩm Nguy mau chóng đi đến trung tâm cấm địa. Ở đây có một cơn lốc xoáy kì quái, đường kính không vượt quá hai mét nhưng lại xoay chuyển cực nhanh, như một chiếc kim đâm thẳng xuống lòng biển. Người ta nói rút đao cũng chẳng chém đôi được mặt nước, thế mà nước biển bên trong và bên ngoài cơn lốc xoáy này lại như bị cái gì đó cắt làm đôi. Nửa trong điên cuồng xoáy nhanh, nửa ngoài êm đềm phẳng lặng.

Trên cơn lốc hiển hiện một chút hắc khí như có như không, hô ứng với Trảm Hồn đao trong tay Thẩm Nguy. Chúng nó có cùng một nguồn gốc!

- Nếu đây là thần khí do vị thánh nhân hồng hoang nào để lại, thì rất có thể nó tương khắc với ta. - Thẩm Nguy nói: - Chưa kể những cái khác, trên tờ phiếu báo danh kia có khí tức của ta đã kích thích thứ bị phong ấn trong này, làm cho phong ấn lơi lỏng. Lại thêm Xà Tứ lao đến châm dầu vào lửa, ta thấy phong ấn này đã sắp vỡ đến nơi rồi. Ngươi có nhớ ở đây có cái gì không?

Triệu Vân Lan cau mày suy nghĩ rồi lắc đầu:

- Ta chưa thấy bao giờ, có điều...

Đúng lúc này thì có gì đó sáng lóe lên trong túi Triệu Vân Lan, chiếc đèn bản mệnh của Xà Tứ thúc vụt sáng! Đèn bản mệnh thực ra là một ngọn nến nhỏ được bao quanh bởi Long Châu, như một chiếc đèn thủy tinh lập lòe chớp tắt. Trông nó có vẻ như sắp sửa tắt phụt bất cứ lúc nào, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống mặt biển, rồi ngưng tụ thành một đường chỉ thẳng vào cơn lốc xoáy kia.

Ngay sau đó, Long Châu bên ngoài đèn bản mệnh vỡ vụn thành từng mảnh mà không hề báo trước, ngọn lửa mong manh hơi lóe lên, Triệu Vân Lan vội vàng khum tay che lại. Lốc xoáy trên mặt biển đột nhiên nổ tung ra bốn phía, bầu trời ngàn sao hệt như bụi cát bị cuồng phong thổi tan. Cơ hồ ngay lúc đó, Thẩm Nguy kéo Triệu Vân Lan vào lòng rồi vung đao chắn trước mặt hai người.

Thế nhưng Thẩm Nguy lập tức cảm thấy không đúng... tay hắn không bắt được Triệu Vân Lan!

Thẩm Nguy kinh ngạc quay đầu lại. Hai người gần trong gang tấc nhưng lại bị chia cách bởi một lớp màng trong suốt. Triệu Vân Lan nói gì đó nhưng hắn không tài nào nghe nổi, chỉ có thể nhìn môi y mấp máy mà đoán ra y đang nói:

- Những bong bóng này là...

Bong bóng?

Thẩm Nguy nhìn bốn phía, ánh sáng mong manh trên ngọn đèn bản mệnh của Xà tứ thúc chập chờn chiếu ra vô vàn bóng sáng giao nhau, rọi vào vô số tấm màng trong suốt như bong bóng xà phòng bao quanh họ. Trên những bong bóng kia lấp loáng những bóng hình như ảo ảnh, với trăm ngàn Triệu Vân Lan và trăm ngàn Thẩm Nguy khiến cho ai nhìn cũng phải kinh sợ giật mình. Chỉ trong nháy mắt, hai người bị nhốt trong hai bong bóng khác nhau càng lúc càng xa. Đôi mắt Thẩm Nguy đỏ ngầu. Hắn rút đao chém xuống.

Ầm một tiếng!

Trảm Hồn đao có thể chém vỡ thiên địa vạn vật như rơi xuống bùn lầy, vô số bong bóng quỷ dị bị một đao của hắn chém vỡ, thế nhưng lại có càng nhiều bong bóng từ đáy biển cuộn lên. Mặt biển cuộn trào những cột sóng to như núi đổ, sóng gào thét ập xuống, rền vang tựa như Khai Thiên phủ phá vỡ hỗn độn hồng hoang. Núi non rung chuyển, biển cả trào sôi, tầm mắt Thẩm Nguy chợt tối sầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro