Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn cái người còn đang YY trước mặt. Cô không đành lòng phải khuyên nhủ:

- Ca ca! Kẻ địch còn ở trước mặt, đừng có lơ là!

Bây giờ người đang tự kỉ một mình đó mới trở lại thế giới thực. Ngại ngùng gãi đầu:

- A, ca xin lỗi mà!

Dứt lời, con quái vật đó nhảy lên, thét một tiếng gầm vang. Giơ tay đánh vào chỗ của Dương Tiễn. Anh nhanh nhẹn tránh ra để con quái vật đó đánh hụt. Con quái vật đó lại vẫn tiếp tục bổ nhào tới chỗ Dương Tiễn. Nó khép cánh lại, bắt đầu bắn ra những lông cánh đen nhọn liên tục đánh tới chỗ anh. Anh lộn nhào mấy vòng cười hả hê với con quái thú:

- Ahh! Được đấy. Đã bấy lâu nay ta chưa được động thủ rồi!

Anh đan hai tay lại với nhau, tập trung vào lòng bàn tay. Từ bàn tay của anh xuất hiện một quang cầu màu xanh trắng. Xung quanh nó có những tia điện nhỏ.

- Ta sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của...

Anh nâng bàn tay lên, tập trung quả cầu lại vào bàn tay, nhắm vào bụng con quái vật ( Tg: KAMEHAMEHAAAAA!!!!! ; DT: Câm mồm lại cho bố!!!!)

- ĐOẠT PHÁCH LÔI QUANG CẦU!!!!!!!!!!!

Tia lửa đập vào bụng con quái thú, con thú hoảng sợ lùi về phía sau.

1s

2s

3s

Éo xi nhê gì hết!!!

- Cái... cái gì thế này? - Anh khó hiểu nhìn bàn tay mình.

Con quái vật tranh thủ thời cơ đánh vào Dương Tiễn. Anh ngây ra nhìn con quái đó sắp đánh mình. Anh chỉ kịp nghĩ: "Nguy rồi!"

Con quái vật bỏ tay ra nhìn xuống chỗ nó đập xuống mà chẳng thấy ai cả.

- Này này, nhìn đi đâu thế hả cái thứ bẩn thỉu kia!? 

Con thú nhìn sang thấy Dương Tiễn vẫn an toàn ngồi bên kia với vẻ mặt khó hiểu. Và trước mặt anh ta là một cô gái xinh đẹp mang một bộ váy tím. Mái tóc dài đang tung bay. Trên tay cầm một lưỡi hái tím sắc to lớn. Trên khuôn mặt xinh đẹp đang mang một nụ cười tà tà. 

Ngoại trừ Vô Nguyệt bị bỏ quên của ta thì còn ai?

( Tg: Con ra muộn mà không buồn sao? ; VN: Hơ hơ, không phải kẻ mạnh nhất luôn xuất hiện sau cùng sao? ; Tg:... *cạn lời* )

- Con chó Hạo Thiên kia, ra đây đi! Muốn chủ nhân đi đời nhà ma lắm sao? - Cô quay mặt ra đằng sau hét lên.

Bây giờ, người từ sau bức tường đó mới bước ra

Một cậu bé tầm trung học. Mái tóc đen hơi dài được buộc lên. Khuôn mặt trắng trẻo mịn màng không khác gì con gái. Đôi con ngươi kim sắc sáng lòa quen thuộc. Là một tiểu shouta đáng yêu.

- Sao tiểu thư biết tôi ở đó?

- Có tên nào không nhìn thấy? Chỉ có mỗi chủ nhân ngu ngốc của ngươi mới không biết mà thôi!

Hạo Thiên:... "Xin chia buồn với chủ nhân"

Dương Tiễn:... "Ôô! Muội ấy bảo ta ngốc! T^T"

- Thôi lắm lời thật, bây giờ thì...

Cô quay lại, ánh mắt màu đỏ thẫm trở nên sắc bén dị thường. Cô nâng lưỡi hái lên, nở một nụ cười quỷ dị. Xung quanh cô tỏa ra luồng sát khí khiến cho con quái vật đó sợ hãi vội chạy đi. Nhưng... quá muộn.

- Cho ngươi xem lưỡi hái của ta sắc bén thế nào!

'Xoẹt', 'Phập'

Hai tiếng vang đồng thời vang lên. Lưỡi hái cắt đầu nó và đâm vào tim con quái vật. Từ tim nó bắn ra máu dính hết vào cô rồi trở thành những chiếc lông mà rơi xuống.

Anh vội vàng chạy đến chỗ cô khóc lóc:

- Nguyệt nhi~~~ Muội có sao không?

- Không sao, nhưng ca hãy thả muội ra đã! - Cô dùng hết sức gỡ cái con vật chuẩn bị làm tổ trên người mình.

Hạo Thiên phụ trợ cuối cùng cũng bỏ ra được. Rồi cô dùng phép bỏ vết máu đi. Bỏ mặc hai người đang đánh nhau kia mà xem xét bộ lông.

Nhặt một chiếc lông lên, cô nghi hoặc:

- Đây là...

- Là lông của tinh âu mà!  - Một người khác nhặt một chiếc lông lên.

Cô ngước lên nhìn người trước mặt, mắt lóe sáng. "Đây rồi!"

Cô bé tầm tuổi 15, 16. Vóc dáng nhỏ nhắn, nước da trắng ngần. Mái tóc nâu dài có buộc một nhóm bằng chiếc nơ hồng. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn. Đôi mắt màu cafe đang nhìn xung quanh.

Dương Tiễn nhìn thấy mĩ nữ trước mắt thì mắt sáng như đèn pha. Vội chạy tới bên cô bé, vuốt tóc, tỏ vẻ quý ông lịch lãm:

- Ồ, cô nương đây thật uyên bác. Liệu cô nương có thể kể thêm cho ta về tinh âu không?

Tự dưng bỗng dưng xuất hiện một soái ca áp sát ngay gần mặt, cô gái hơi ngại ngùng:

- À, ừm... Tôi cũng không hẳn như vậy đâu! Vì.. Vì cha tôi là nhà nghiên cứu sinh thái nên tôi chỉ học lỏm chút thôi!

Thế là hai ngươi kẻ qua người đáp về loại tinh âu dù có một kẻ 'Đã ngu còn giả danh tri thức' khiến cô và Hạo Thiên muốn buồn ngủ.

Xong cuối cùng Dương Tiễn kết thúc ở đó với lời mời:

- Ta là Dương Tiễn, năm nay 17 tuổi! Xin hỏi quý danh cô nương là gì? Có thời gian thì cùng ta uống nước nhé? Ta mời!

- Tôi là Bạch Tiểu Đình, 16 tuổi. Rất vui được làm quen với anh. Còn về uống nước thì để hôm khác nhé!

Thế là cuộc chia tay kết thúc trước sự 'đắm đuối' của Dương Tiễn.

- A~~ Không ngờ trên Hạ giới có cô bé đáng iu vậy nha! 

Cô hết cách nhìn tên anh trai ngớ ngẩn của mình. Lại nhìn về hướng vừa rồi của Tiểu Đình. Hình như có cái gì đó sai sai!

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Quên mất! Kịch tình! Nếu Dương Tiễn vẫn là con trai thì làm sao sẽ có kịch tình gì chứ!? Cốt truyện có khi còn lệch khỏi quỹ đạo đó chứ!

(Tg: Sao giờ con mới nghĩ đến điều này!? - - ||||)

Nhưng... không sao! Không phải cô đến đây để làm điều này sao? Không biết cốt truyện mới mà cô thay đổi sẽ thế nào nhỉ? 

Thế là, mỗ nữ nào đó vô tâm vô phế mà bỏ mặc điều quan trọng nhất của mình rồi! Thiện tai! Thiện tai a~

________________________________________________________________________________Yo. mina vẫn khỏe chứ, số từ chương này đẹp lắm! 1122 từ đó nhen~~~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro