[ Phó Diệp đồng nhân] Kiếp này không thay đổi chương thứ 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tên truyện:  Thử sinh không du

Nhân vật : Phó Hồng Tuyết x Diệp Khai

Thể loại: Thiên nhai minh nguyệt đao đồng nhân, huynh đệ văn, nam nam sinh tử, HE

Độ dài: 30 chương

Nội dung: Đọc rồi sẽ biết

Chương thứ nhất

         Cánh hoa, những đóa hoa bay lượn đầy trời trên Vân Thiên đỉnh, bay lượn ở thời điểm không nên có hoa rơi như thế này. Cũng giống như sinh mệnh một người không nên cứ như vậy mà mất đi theo những cánh hoa rơi đang dần bay đi xa.

          Sau khi thân thể Châu Đình biến mất, cuộc quyết chiến tại Vân Thiên đỉnh cùng với Yến Nam Phi rốt cục cũng đi đến hồi chấm dứt. Do đó, trong chốn võ lâm trước mắt cũng được coi là bình yên, chính là hết thảy cũng không thể trở lại như lúc ban đầu, ít nhất những người mất đi sẽ vĩnh viễn không thể sống lại được.

            Nhân sinh chính là như vậy, những người còn sống, thì phải tiếp tục sống.

           Phủi đi tất cả bụi bặm bám trên mộ phần, Diệp Khai nhịn không được lại nhớ tới cha mẹ của hắn, mai táng ở nơi này chính là trưởng bối của hắn, nhưng cũng là ngọn nguồn tạo nên hết thảy những bi kịch này.

                “Cha, nương, lần này thật sự mọi chuyện đã kết thúc, ít nhất những ân ân oán oán trước đây đều đã tan thành mây khói, Phó Hồng Tuyết cũng luyện thành Đai Bi phú, hai người ở dưới cửu tuyền, cũng có thể yên nghỉ rồi.” Diệp Khai mặc một thân Tố Y, một mình đứng trước bia mộ to lớn kia.

(Tố Y là chỉ áo màu trắng, cũng có thể là áo được mặc trong tang lễ)

               “Ngươi quả nhiên là ở đây.” Bất ngờ không kịp đề phòng, phía sau Diệp Khai xuất hiện một người.

              “Đúng vậy, ta đang ở đây chờ huynh.” Diệp Khai mỉm cười xoay người lại, thời khác người nọ tiến vào nghĩa trang này, Diệp Khai đã sớm phát hiện.

              Không hẹn mà cùng giống nhau, Phó Hồng Tuyết cũng lại mặc một thân Tố Y đi tới, chính là bước chân kiên cố vững vàng, không còn phù phiếm giống như trước đây khi mất hết võ công.

               Nhớ đến trước đây, Diệp Khai không khỏi ý cười càng tăng thêm vài phần.

            Hai người lại song song đứng trước mộ bia, giống như lúc trước, hai người cũng nhiều lần ở trong này, đã khóc qua cũng cười qua, có khi khắc khẩu cũng có khi thổ lộ qua tình cảm, giống như một lần lại một lần tâm linh đều hướng về chỗ này.

            Song lần này, thật sự đều đã kết thúc. Hai ngươi ai cũng chưa nói câu gì, cứ như vậy yên lặng mà đứng, chỉ có thể nghe được tiếng động gió thổi qua phiến lá kia, sẽ không còn ai nữa đứng ở sau lưng bọn họ.

            "Hồng tuyết, lần này thật sự đã kết thúc." Diệp khai dẫn đầu phá vỡ yên lặng.

            "Ân." Phó hồng tuyết đơn giản đáp lại.

            "Sau này... Huynh định làm như thế nào?" Diệp khai hỏi.

            "Ta, ta phải đi." Phó hồng tuyết đáp.

            "Huynh phải đi?" Diệp khai quay đầu hỏi.

            “Ân, hiện tại ta cô đơn một thân một mình không còn vướng bận, nghĩ muốn một mình lưu lạc thiên nhai, tiêu sái tự tại.” Phó Hồng Tuyết bình tĩnh trả lời.

            “Đúng vậy, huynh bây giờ rốt cục tự do ." Diệp khai cố ra vẻ mĩm cười.

            "Diệp khai, huynh cũng có thể cùng nam Cung cô nương hảo hảo sống , ta chúc phúc các ngươi."

            Nụ cười khó khăn lắm mới lộ ra lại biến mất, Diệp Khai âm thầm cắn chặt khớp hàm, mũi hắn lại không chịu thua kém có chút toan, nhưng giờ này khắc này, hắn không muốn để cho nước mắt chảy ra.

            “Đúng vậy, huynh cuối cùng không có cừu hận, vô câu vô thúc.” Diệp Khai hít một hơi thật sâu nói, “Vậy chúc huynh thuận buồm xuôi gió, bảo trọng thân thể, ta sẽ không quên huynh.”

            "Ta cũng sẽ không quên huynh, chúng ta vĩnh viễn đều là hảo huynh đệ." Phó hồng tuyết nói.

            Nói đến đây Diệp Khai không còn có thễ bảo trì tâm trạng dù sóng gió cũng không sợ hãi, hắn cắn cắn môi, liều mạng làm cho mình bình tĩnh.

            "Chúng ta đây, sau này còn gặp lại." Diệp khai giả vờ như không có chuyện gì nói. Mặc dù như thế, ngữ khí chung quy khó nén một tia run rẩy cắn răng chịu đựng.

               Nói xong, diệp khai xoay người đi trước, thời khắc bước ra bước đầu tiên đưa lưng về phía Phó Hồng Tuyết, nước mắt rốt cục ngừng lại không được chảy xuống.

               Huynh đệ? Là hai tiếng cỡ nào buồn cười, có lẽ ta và huynh từng có thể sử dụng huynh đệ hai tiếng này để che lấp, chính là đêm hôm đó qua đi… Vì cái gì, huynh vẫn là lạnh lùng như vậy.           

            Diệp Khai quật cường suy nghĩ muốn bản thân phải thật kiên cường, nhưng không cách nào ngăn cản nước mắ như đê vỡ cứ thế trào ra khỏi hốc mắt, một câu “Sau này còn gặp” sớm đã tiêu hao hết toàn bộ dũng khí của hắn, trời biết, thứ hắn muốn không phải là lời hứa hẹn hư vô mờ mịt sau này còn gặp lại, mà là Phó Hồng Tuyết lúc nào cũng thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh hắn.

            Nhìn theo hướng Diệp Khai rời đi, Phó Hồng Tuyết cuối đầu, nhắm lại hai mắt có chút thống khổ, sắc mặt không còn bình tĩnh giống như vừa rồi. Nghĩa trang lớn như vậy chỉ còn lại một người áo trắng như tuyết, cô đơn như vậy, vừa rồi là Diệp Khai, bây giờ là Phó Hồng Tuyết.

            Diệp Khai, thực xin lỗi, ta biết tâm ý của huynh, nhưng có lẽ, đây là kết cục tốt nhất, huynh là người vĩ đại như vậy, hoàn mỹ như vậy, huống hồ huynh còn có Nam Cung Linh, còn có tiền đồ vô hạn tốt đẹp ở phía trước, mà ta lại là người xuất thân từ địa ngục, ta… Không thể liên lụy huynh.

            Lại ngẩng đầu, sắc mặt Phó Hồng Tuyết khôi phục lại đạm mạc kiên nghị, chỉ còn một dòng nước mắt nhàn nhạt, không nhìn kỹ cũng không thể phát hiện. Hắn hút một hơi thật dài, cũng bước đi, đi hướng không có Diệp Khai ở phía trước.

            Diệp Khai, đêm hôm đó, là một đêm tốt đẹp nhất trong cuộc đời này của ta, sẽ trở hồi ức trân quý nhất trong sinh mệnh này của ta, chúng ta như vậy sau khi từ biệt, sau này, không hẹn gặp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro