[Phó Diệp đồng nhân] Kiếp này không thay đổi chương thứ 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bất quá thai nhi hiện tại rất không ổn, ngươi nếu…”

“Cái gì? Không ổn? Vì cái gì?” Diệp Khai khiếp sợ không thôi nghe xong những lời này mới thật vất vả kéo trở về một chút lý trí.

“Vì cái gì? Ngươi ngẫm lại mấy ngày nay những chuyện ngươi làm, liền rõ ràng thụ thương bao nhiêu lần ? Còn có đả kích chuyện của công chúa và Hồng Tuyết thiếu chủ,” Băng di nửa đau lòng nửa trách cứ nói, “Hài nhi mới hai tháng có thể chống đỡ đến hiện tại đã là kì tích rồi, hoàn hảo chúng ta Vô Gian địa ngục còn có bảo lưu dược liệu của Ma giáo, bằng không hiện tại ngươi cũng không cần phải nghe ta ở chỗ này nói đâu.”

“Kia… Nên làm cái gì bây giờ…” Diệp Khai cúi thấp đầu không biết làm sao.

“Nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ, Thiếu chủ ngươi nghĩ muốn lưu lại hài tử này?” Băng di có chút kinh ngạc nói.

Nghe vậy Diệp Khai nghi hoặc ngẩng đầu lên, lúc này hắn mới ý thức được, trong nháy mắt khi nghe được hài tử này gặp nguy hiểm Diệp Khai phản xạ có điều kiện chính là như thế nào bảo trụ hài tử này, mà không phải mình đường đường nam tữ lại có thể thụ thai là cỡ nào ly kỳ.

Phó Hồng Tuyết, xem ra ta không chỉ kiếp này thiếu huynh, kiếp trước, kiếp trước nữa, ta có phải hay không mỗi một kiếp đều thiếu nợ huynh? Bằng không vì cái gì cuộc đời này vô luận huynh ở hoặc không ở cạnh ta, ta vĩnh viễn đều không thoát khỏi ảnh hưởng của huynh.

“Băng di,” Diệp Khai nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát liền mở mắt ra nói, “Đã làm phiền ngươi, ta muốn bảo trụ hài tử này.”

Hài tử này quả thật là chuyện ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn, nhưng tiểu sinh mệnh này vô tội biết bao, huống hồ nó vẫn là cốt cục của Phó Hồng Tuyết. Chính là, xem ra kiếp này, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, ta Diệp Khai chỉ có thể cùng Phó Hồng Tuyết dây dưa không rõ.

“Diệp đại ca, đến, ăn một chút gì đi,” Diệp Khai đang nghĩ ngợi, Nam Cung Linh đã bưng khay thức ăn tới, “ Huynh vừa mới tỉnh lại, ăn trước một chút cháo dễ tiêu hóa, bổ sung một chút thể lực.”

“Linh nhi…” Diệp Khai nhìn Nam Cung Linh muốn nói lại thôi, khi hắn quyết định bảo trụ hài tử một khắc kia, hắn cũng nhất định là cô phụ Nam Cung Linh.

“Diệp đại ca, trước đừng nói chuyện khác, thân thể của huynh quan trọng nhất, ăn trước một chút đi,” Nam Cung Linh không biết cố ý hay là vô tình cắt ngang lời nói của Diệp Khai, một chén cháo đưa qua. “Đây cũng không phải là muội làm mà chính là Băng di làm, huynh không cần lo lắng, ăn không chết người đâu.”

Diệp Khai nhìn vẻ mặt quan tâm của Nam Cung Linh, lại lo lắng đến tình trạng thân thể chính mình hiện tại, quyết định vẫn là trước ăn cái gì, trời có sập xuống thì cũng liền đầy bụng nói sau.

Mấy ngày kế tiếp, Diệp Khai ngoan ngoãn nghe lời Băng di đúng hạn uống thuốc nghỉ ngơi, không hề chạy loạn chung quanh, đơn giản là trong bụng tồn tại một tiểu sinh mệnh có phân lượng không nhẹ. Chính là Diệp Khai thiên tính hiếu động, làm cho hắn chân không ra khỏi cửa ngốc ở trong phòng mấy ngày nay đã là cực hạn.

“Diệp đại ca, huynh như thế nào chạy đến đây, thân thể vẫn chưa toàn bộ hảo,” Nam Cung Linh phát hiện Diệp Khai không ở trong phòng, liền chạy tớihậu sơn của Vô Gian địa ngục ngọn núi nhỏ nơi hai người bọn họ từng cùng nhau vui vẻ, quả nhiên Diệp Khai một mình ngồi ở chỗ kia.

“Giống như trở thành phạm nhân bị giam ở trong phòng cái này không được cái kia không được, không bệnh thì cũng làm cho ta nghẹn ra thành bệnh, ta chỉ là ra đây hít thở không khí, cũng không làm cái gì hoạt động kịch liệt.” Diệp Khai nói xong, miệng lại không tự giác vểnh lên.

Nam Cung Linh cười cười, nhìn đến Diệp Khai khôi phục tinh thần, nàng mấy ngày nay tâm tình thấp thỏm lo âu cũng có chút buông lỏng. Nàng cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Khai, hai người giống như lại nhớ tới trước đây, bọn họ ở chỗ này từng trốn tránh thực tâm chính mình, quyết định cử hành hôn lễ nhìn qua vô cùng danh chính ngôn thuận của bọn họ

“Linh nhi, ta…” Do dự thật lâu sau, Diệp Khai rốt cuộc mở miệng.

“Diệp đại ca, Khổng Tước sơn trang bên kia gửi thư.” Nam Cung Linh lại ngắt ngang lời Diệp Khai nói.

“Cái gì? Gửi thư?”

Đúng vậy, cha phái người đưa thư tới, cha cũng thực lo lắng thân thể của huynh, nói thực ra là muốn mang huynh quay về Khổng Tước sơn trang, nơi đó có rất nhiều đại phu giỏi, cũng có rất nhiều dược liệu trân quý.”

“…” Diệp Khai lại nghẹn lời, hắn hiểu được chính mình mắc nợ Phó Hồng Tuyết, nhưng là Phó Hồng Tuyết kỳ thật cũng mắc nợ hắn, mà đối với Nam Cung Linh, hắn là triệt triệt để để thực xin lỗi nàng.

Ta nguyện dùng hết thảy những gì ta có được, để đổi lấy những nổi thống khổ cùng bất an của huynh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro