[Phó Diệp đồng nhân] Kiếp này không thay đổi chương thứ 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bất quá mấy ngày nay sống tại Vô Gian địa ngục, muội phát hiện dược liệu ở nơi này mới thực kêu là đầy đủ, hơn hẳn mấy vị đại phu kia ở Khổng Tước sơn trang chúng ta.” Nam Cung Linh bình tĩnh cười, “ Cho nên muội cấp cha hồi âm, nói Diệp đại ca ở lại Vô Gian địa ngục dưỡng bệnh, không quay về.”

“Cái gì?” Diệp Khai không thể tin mà nhìn Nam Cung Linh.

“Chính là, Diệp đại ca, muội còn là nghĩ muốn chính tai nghe huynh nói,” Nam Cung Linh cắn cắn môi nói, “Huynh là muốn ở lại Vô Gian địa ngục, hay là muốn cùng muội quay về Khổng Tước sơn trang?”

“Linh nhi…” Diệp Khai cúi đầu trầm mặt một chút, hồi phục lại ngẩng đầu, vươn hai tay đỡ lấy bả vai Nam Cung Linh, “Linh nhi, muội biết không, kỳ thật ta vẫn luôn nghĩ đến, ta là yêu muội, cho dù ta vì Phó Hồng Tuyết làm nhiều như vậy, ta cũng vẫn nghĩ đến, ta có thể vẫn là yêu muội.”

Trời trong xanh như luyện, cây cỏ xanh như ngọc bích, một đôi nam nữ ngồi ở chỗ này, cũng là từng trải qua sóng to gió lớn.

“Thẳng đến khi Phó Hồng Tuyết ly ta mà đi, ta mới phát hiện hắn đã bá đạo mà chiếm cứ tất cả tình yêu của ta, Linh nhi, ta có thể lừa mình dối người cả đời, nhưng ta không muốn cứ như vậy làm tổn thương muội, thực xin lỗi muội.”

“Các ngươi đều nói ta vô ưu vô lo tiêu sái nhiệt tình, kỳ thật ta cũng là một người đê tiện tiểu nhân như vậy, dùng danh nghĩa thân tình lừa gạt tình yêu, cũng dùng danh nghĩa tình yêu đi lừa gạt thân tình”

“Đủ rồi, Diệp đại ca,” Nam Cung Linh nhịn không được mà khóc, “Kỳ thật Linh nhi đều hiểu được, trong tình yêu, không ai không ích kỹ, Linh nhi sớm biết trong lòng của Diệp đại ca, chính là muội còn không có cam lòng, dù sao chúng ta hai người mới là người yêu danh chính ngôn thuận.”

“Linh nhi, thực xin lỗi, ta biết ta có như thế nào tiếp tục giải thích cũng vô dụng, đối với muội ta chỉ có thể nói thực xin lỗ.”

“Diệp đại ca, huynh biết không, thiên nữ phi ti tầng cao nhất cần luyện như thế nào không?” Nam Cung Linh đột nhiên thay đổi đề tài.

“Cái gì?” Diệp Khai lại không hiểu được ý nghĩ của nàng.

“Kỳ thật tầng cao nhất của tiên nữ phi ti sở dĩ nhu nhuận không gì sánh bằng đao thương không phá hư, là bởi vì nó cần người luyện công dùng máu bảo dưỡng, lượng máu cần tuy rằng rất ít, nhưng phải là máu của người đã phá thân.” Nam Cung Linh đáp.

“Này, như thế nào lại như vậy?” Diệp Khai cả kinh nói.

“Cho nên thiên nữ phi ti của Dương phu nhân mới có thể lợi hại như vậy,” Nam Cung Linh nói, “Hiện tại muội tuy rằng đã không có cách khởi động Khổng Tước linh, nhưng là một khi muội đem thiên nữ phi ti luyện đến cảnh giới cao nhất, uy lực của nó cũng có thể so sánh với Khổng Tước linh, giống nhau có thể bảo hộ Nam Cung gia tộc.”

“Này… Các ngươi Nam Cung thế gia võ công thật đúng là kỳ quái, một cái nhất định phải cần máu xử nữ, một cái lại nhất định cần máu không phải xử nữ,” Diệp Khai như có điều suy nghĩ nói, “Không, có lẽ đây đúng là cỗ cao thâm của loại võ công này, từ xưa mọi sự khó vẹn toàn, mất đi, mới có thể một lần nữa đạt được.”

“Cho nên, muội kỳ thật hiện tại có thể một lần nữa làm thần nữ bảo hộ sơn trang, đã trải qua nhiều như vậy, nhưng vẫn là có thể trở về đến điểm khởi đầu, thượng thiên đối đãi cũng coi như không tệ.” Nam Cung Linh nói.

“Không, muội chưa có trở lại điểm khởi đầu,” Diệp Khai nói xong, tay xoa mặt Nam Cung Linh, lần này không có do dự, tựa đầu nâng lên, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn nhẹ lên trán Nam Cung Linh, “Linh nhi, chúng ta vô duyên làm vợ chồng, muội vẫn là người đặc biệt tồn tại trong cuộc đời này của ta.”

“Cám ơn huynh, Diệp đại ca.” Nam Cung Linh không khỏi nở nụ cười, lòng của nàng còn đang rỉ máu, đẫm máu qua đi, mới có thể sống lại.

Phật viết tâm bản vô vật, thế gian vốn không nên có nhiều thương tâm cùng cô phụ như vậy, nề hà chấp niệm quá sâu. Nên buông xuống, như vậy mới là dũng cảm.

“Diệp đại ca, huynh thật sự không cần muội tái chiếu cố huynh một chút sao?” Nam Cung Linh hỏi.

“Không cần, mấy ngày này muội vất vả rồi, lâu như vậy không trở về nhà, cha muội chắc hẳn rất lo lắng.” Diệp Khai cười cười đáp.

Sau khi cởi bỏ khúc mắc quan hệ hai người lại càng thêm hòa hợp, Diệp Khai cũng bởi vì buông xuống được một tảng đá lớn trong lòng mà tâm tình tốt hơn, thân thể khôi phục rất nhiều.

“Tốt lắm, Diệp đại ca, huynh nhất định phải chú ý thân thể, đừng cậy mạnh nữa.” Nam Cung Linh không nói thêm nữa, chuẩn bị rời đi.

“Ta biết rồi, Linh nhi, muội dọc theo đường đi cũng phải chú ý an toàn, thực xin lỗi, lần này ta không thể một đường đưa muội trở về.” Diệp Khai đáp lại nói.

“Diệp đại ca, huynh đừng luôn xem Linh nhi như tiểu hài tử được không, tốt xấu gì muội hiện tại cũng là đệ nhất đệ nhị võ lâm cao thủ.” Nam Cung Linh giả vờ giận, vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn.

“Phốc…” Diệp Khai nhịn không được lại bật cười, “Được rồi, ta biết bản lĩnh của muội, cho nên ta mới yên tâm để muội một mình rời đi.”

Hai người nhỏ to một hồi nói lời tạm biệt, Nam Cung Linh liền rời đi Vô Gian địa ngục, một đường không quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro