[Phó Diệp đồng nhân] Kiếp này không thay đổi chương thứ 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống trong thôn vẫn thực yên bình, phía sau núi là nơi người lớn thường hay lui tới đốn củi lấy gỗ cùng bọn tiểu hài tửchơi đùa, chính là một cổ thi thể lại phá hủy toàn bộ nơi này.

Phó Hồng Tuyết tới nơi thì đã có nhiều người tụ tập, cùng châu đầu ghé tai, nhỏ giọng nghị luận cái gì đó.

Phó Hồng Tuyết nhíu mày rồi đi qua, cảnh tượng trước mắt làm cho hắn không khỏi lâm vào chấn động.

Cổ thi thể trước mắt này một thân quần áo nông dân bình thường, trên người không có vết thương gì quá lớn, nhưng toàn thân làn da khô kiệt, hiện ra tử sắc quỷ dị.

Phó Hồng Tuyết ngồi xổm người xuống cẩn thận xem xét, phát hiện quần áo trên thân thi thể có chút xé rách, trên cổ còn có dấu răng lưu lại rõ ràng. Xem đến đây lông mày Phó Hồng Tuyết càng nhăn lại, bộ dáng của cổ thi thể này, cho hắn cảm giác giống như đã từng nhìn thấy qua.

“Này, đây là có quỷ…”

“Đây là đắc tội thần tiên phương nào, bị báo ứng đi.”

“Chúng ta một nhà mấy miệng ăn sinh sống tại nơi này cũng chưa từng thấy qua chuyện lạ như vậy…”

Nghe được mọi người bất an nghị luận, Phó Hồng Tuyết đứng lên đối mặt mọi người: “Các hương thân, xin nghe tại hạ một lời, đây không phải là quỷ cũng không phải báo ứng, mà là có người cố ý làm ra, ta chắc chắn tra ra chân tướng, xin mọi người bình tĩnh.”

Mọi người nghe vậy lại vẫn cúi đầu bàn tán, dù sao mọi người vẫn thực là mê tín, người nói chuyện lại là người xa lạ, mọi người đều bán tín bán nghi.

Nhưng nhìn đến người này dáng vẻ bất phàm khí vũ hiên ngang, nhiều ít cũng có thể đoán ra hắn không phải thường nhân, huống hồ hiện tại trừ bỏ tin tưởng hắn ra cũng không còn con đường thứ hai có thể chọn.

Phó Hồng Tuyết cũng không quá cố kỵ phản ứng của bọn họ, lập tức hướng vào phía bên trong rừng sâu mà đi.

Rừng cây nơi đây cũng không quá rậm rạp, cho nên ban ngày đi ở trong này cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, không ngoài sở liệu Phó Hồng Tuyết thấy được cây cỏ có dấu vết bị giẫm đạp, hắn hướng bốn phía nhìn xem, cây cối chung quanh cũng có một chút dấu vết bị trảo phá vỏ cây.

Phó Hồng Tuyết trong lòng bất an cùng nghi ngờ càng lúc càng lớn, những dấu vết này, làm cho hắn không thể không nhớ tới người kia.

Diệp Khai ở trong phòng chờ đợi sắp buồn chán đến chết, lại đi ra ngoài cùng bọn nhỏ cùng nhau dọn dẹp vườn rau phía sau nhà, đủ loại cái gì cũng có, thẳng đến chạng vạng, tiểu Vũ mới trở về.

“Diệp Khai ca ca, nghe nói huynh tìm ta?” Tiểu Vũ nghe được tin liền lập tức đến tìm Diệp Khai.

“Tiểu Vũ, ta… Muội làm sao vậy?” Diệp Khai vừa muốn mở miệng, liền chú ý đến sắc mặt tiểu Vũ không tốt lắm.

“Ta…” Tiểu Vũ lập tức bị Diệp Khai nhìn thấu tâm sự, có chút không biết làm sao, nàng hướng bốn phía xem xét, liền tiến đến bên người Diệp Khai mở miệng nói, “Ta hôm nay đi xem bệnh cho Vương đại thẩm, vừa vặn gặp phải một sự kiện lạ.”

“Việc lạ?” Diệp Khai ngạc nhiên nói.

“Vương đại thẩm nói, gần đây trong thôn bọn họ mạc danh kỳ diệu chết đi vài người, hơn nữa bộ dáng lúc chết thực khủng bố.” Tiểu Vũ nói xong sắc mặt lại khó coi vài phần, “ Ta vốn không tính toán hỏi nhiều, kết quả là buổi trưa thời điểm lúc ra về vừa vặn gặp phải vài người đang khóc, nhà hắn là một trong những người bị hại, ta xem thi thể kia…”

“Thi thể kia làm sao? Diệp Khai hỏi.

“Thân thể kia chỉ còn da bọc xương, toàn thân khô kiệt, thật sự là… Thật là đáng sợ.” Tiểu Vũ nói xong liền rùng mình một cái.

Diệp Khai nghe vậy nhíu mày, một cái thôn nhỏ cùng thế sự vô tranh, như thế nào lại liên tục có nhiều người tử vong, hơn nữa chết kiểu như vậy cũng thật kỳ quái, thi thể như vậy, rõ ràng là bị hút cạn máu mà chết, trong lòng hắn nhất thời nảy lên một cỗ dự cảm xấu.

“Đúng rồi Diệp Khai ca ca, huynh tới đây rốt cuộc có chuyện gì?” Tiểu Vũ thấy Diệp Khai cau mày, vội vàng chuyển hướng đề tài.

“A, nga…” Diệp Khai lúc này mới nhớ tới mục đích đến đây của hắn, “Ta là muốn hướng muội mượn y thư của quỷ y gia gia xem qua một chút.”

“Như thế nào? Diệp Khai ca ca, huynh muốn học y thuật?” Tiểu Vũ có chút kỳ quái.

“Không đúng không đúng, ta có chuyện khác cần dùng đến.” Diệp Khai nói.

“Chính là mượn y thư không phải là muốn học trị bệnh sao, Diệp Khai ca ca huynh bị bệnh sao, tiểu Vũ có thể giúp được gì không?”

“Không, không cần…” Diệp Khai xấu hổ, “Ta… Ta dùng vào việc rất đặc biệt.”

“Nga… Vậy huynh đi theo ta đi.” Thấy được Diệp Khai có điều khó nói, tiểu Vũ cũng không hỏi nhiều nữa, trực tiếp dẫn Diệp Khai đi vào tàng thư phòng của Ngọc diện thần y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro