[Phó Diệp đồng nhân] Kiếp này không thay đổi chương thứ 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô Gian địa ngục, Băng di cùng Diệp Khai đang ngồi cùng một chỗ nghiên cứu cái gì đó.

“Thiếu chủ, theo y thư của Ngọc diện thần y ghi lại, ở trung nguyên, thật không có tiền lệ nam tử thụ thai. Băng di vừa xem y thư mà Diệp Khai mang về vừa nói.

“Ân…” Diệp Khai cũng vừa ôm một quyển y thư đáp lại nói.

“Thiếu chủ, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, sau khi Ngọc diện thần y qua đời thật không biết ở Trung Nguyên còn có vị đại phu nào có thể ứng đối loại tình huống này hay không.” Băng di tiếp tục nói.

"Ân..."

“Ta đã phái người đi Tây Vực điều tra cố hương của Ly tộc, hy vọng có thể kịp.”

"Ân..."

“Thiếu chủ, ngươi đang nghe sao? Ngươi bị làm sao vậy?” Băng di lúc này mới phát hiện Diệp Khai có điều bất an.             

“A, ta…” Diệp Khai lúc này hồi phục lại tinh thần, buông y thư trong tay ra rồi nói, “Hôm nay ta đi tìm tiểu Vũ mượn y thư, nghe được một sự tình.”

“Chuyện gì?” Băng di hỏi.

Vì thế Diệp Khai liền đem cái sự kiện ly kỳ kia nói ra.

Mà lúc này, chuyện không chỉ đơn giản liên quan đến mấy người chết tại thôn nhỏ kia.

Khổng tước sơn trang.

“Một đám phế vật! Nhiều người canh gác như vậy cư nhiên lại để cho phạm nhân đột nhập như là chỗ không người!” Nam Cung Bác chẳng biết tại sao lại đang giận dữ, một đám thủ hạ hộ trang đang quỳ bên dưới.

“Tiểu nhân biết tội, chính là lão gia, người nọ thật sự quá nhanh, chúng ta còn chưa kịp phản ứng, liền đã đến trước mặt.” Một thủ hạ lấy hết dũng khí trả lời.         

“Cha, hiện tại không phải là lúc nổi giận, trước tiên cần tra rõ người nọ là ai mới là quan trọng hơn.” Nam Cung Tường ở một bên khuyên nhủ.

“Đúng vậy, người kia trong nháy mắt đã giết hai hạ nhân của chúng ta, còn trộm cửu thiên hàn ngọc.” Nam Cung Linh tiếp lời nói, “Cha, Linh nhi cảm thấy được người kia thật không đơn giản.”

“Ai…” Nam Cung Bác thở dài nói, “Không thể ngờ, sự kiện ở Vân Thiên đỉnh chấm dứt không được bao lâu, liền lại có chuyện xảy ra.”

Đêm qua, thích khách không rõ lai lịch đã xâm nhập vào Tàng Bảo các của Khổng Tước sơn trang, trộm đi Cửu Thiên hàn ngọc, còn thuận tay giết đi hai hạ nhân hộ trang. Cửu Thiên hàn ngọc có nguồn gốc từ Thiên Sơn, là vật chí hàn, mặc dù không phải là hi thế trân bảo giống như khổng tước linh, nhưng lại bị trộm đi như vậy chứng minh có người bụng dạ khó lường, hơn nữa hai người bị giết, trên cổ cũng có một đạo dấu răng,  máu tươi bị hút khô kiệt mà chết.

(Hi thế trân bảo là những bảo vật hiếm có và quý báo trên đời)

Mà Phó Hồng Tuyết bên này, mã bất đình đề đang ra sức truy đuổi hung thủ. Hắn một đường điều tra đi tới, phát hiện không chỉ một cái thôn kia gặp tai họa, ngay cả hai ngày gần đây, liên tiếp vài cái thôn đều đã xảy ra thảm án, bộ dạng người chết cũng giống như tử thi trong rừng lúc trước.

(Mã bất đình đề : ngựa không dừng móng , dịch nghĩa là nhanh chóng lên đường không ngừng lại nghỉ ngơi)

Hiện tại, mọi người ai nấy đều cảm thấy bất an, ban ngày đều là cảnh tượng người người vội vội vàng vàng, buổi tối lại càng không có người dám ra ngoài.

Phó Hồng Tuyết tùy ý tìm một cái khách điếm, phát hiện khách nhân ở nơi này cũng rất thưa thớt. Lúc này lửa giận trong lòng Phó Hồng Tuyết không khỏi gia tăng thêm vài phần, mấy ngày nay hắn khó khăn lắm mới cảm nhận được thế nào là cuộc sống của người bình thường, lại bị một người thần bí dễ dàng phá hủy như vậy.

Qua loa vài hớp cơm chiều, Phó Hồng Tuyết liền trở về phòng, lúc này hắn có chút khó xử, thời gian không đến một tháng vừa qua Phó Hồng Tuyết vốn là không có đi bao xa, hiện tại lại vì truy đuổi tra xét hung thủ thần bí cơ hồ lại trở về địa phương đã rời đi lúc ban đầu. Mở ra cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy những bụi cỏ lau bao quanh hồ nước nhỏ quen thuộc, còn có căn phòng nhỏ quen thuộc kia.

Phó Hồng Tuyết mới vừa rồi còn trầm tư, ngay sau đó đột nhiên lắc mình một cái, cầm lên diệt tuyệt thập tự đao trên bàn, trong một khắc điện quang hỏa thạch, bảo đao đã ra khỏi vỏ.

Mà khung cửa sổ hắn vừa mới đối mặt, lúc này đã biến thành một đống phế mộc.

“Người nào!” Phó Hồng Tuyết quát, đợi hắn thấy rõ chân diện mục của kẻ tập kích, lại sửng sốt một chút.

(Chân diện mục là khuôn mặt thực sự)

Làn da tái nhợt, một đầu tóc trắng rối tung cơ hồ che khuất toàn bộ khuôn mặt, có thể nhìn thấy rõ ràng gân xanh ở trên người, tay cũng biến thành móng vuốt sắt nhọn, này nghiễm nhiên, chính là hình dáng của Mị Ảnh trước đây.

“Phó Hồng Tuyết… Để mạng lại! ! ! !” Kẻ tập kích đột nhiên điên cuồng hét lên rồi tấn công về phía trước, thanh âm kia khàn khàn, giống như đến từ địa ngục.

“Ngươi không phải Mị Ảnh, ngươi là ai? !” Phó Hồng Tuyết nâng đao lên đón nhận đòn công kích của quái vật, hắn phát hiện người này cư nhiên vẫn còn có ý thức, nhận ra được chính mình, hơn nữa chiêu thức công kích cũng khác xa Mị Ảnh.

Quái vật kia đương nhiên không trả lời câu hỏi của Phó Hồng Tuyết, chính là càng không ngừng công kích, chiêu thức rất mạnh, nhưng thật ra điểm này cùng Mị Ảnh có chút giống nhau.

Không quá mấy chiêu, bàn nhỏ cùng giường gỗ trong gian phòng khách này đã bị phá hủy toàn bộ, Phó Hồng Tuyết làm động tác giả như muốn trốn tránh quái vật càng liều mạng công kích, theo cửa sổ nhảy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro