[Phó Diệp đồng nhân] Kiếp này không thay đổi chương thứ 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này đã là nguyệt thượng đầu cành, trên đường đã không có một bóng người, Phó Hồng Tuyết ở trên đường cái có thể toàn thần quán chú đối phó quái vật kia.

(Toàn thần quán chú là hết sức chăm chú, sử dụng toàn bộ sức lực)

Qua hơn mười chiêu, Phó Hồng Tuyết phát hiện võ công của người này hỗn loạn vô cùng hoàn toàn không có chương thức, nhưng thân hình cực kỳ nhanh nhẹn làm cho người ta đối phó không kịp, mấu chốt nhất chính là, vài lần chính diện tiếp xúc hắn cảm giác được, người này nội lực rất mạnh, cho dù là Hướng Ứng Thiên hoặc là Yến Nam Phi, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.

Lại qua mấy chục chiêu, Phó Hồng Tuyết dần dần cảm giác có chút mệt mỏi. Hai người luận võ quan trọng nhất chính là gặp chiêu sách chiêu, nhưng người này hoàn hoàn không có chiêu thức cố định, thân pháp công kích quỷ dị đánh tới làm người ta hoa cả mắt, điểm quan trọng nhất là nội lực của hắn còn cao như thế.

Đột nhiên quái vật kia lại một lần trực diện tấn công, Phó Hồng Tuyết nhanh chóng nâng đao ứng phó, quái vật kia đột nhiên chuyển hướng, một chưởng hỗn loạn đánh úp lại, Phó Hồng Tuyết chống đỡ không kịp, khó khăn ngăn chặn công kích, nhưng là hạ bàn bất ổn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Không đợi Phó Hồng Tuyết phản ứng lại, quái vật kia lại công kích tới, móng vuốt vươn ra, thẳng đến yết hầu.

Chỉ mành treo chuông, Phó Hồng Tuyết sớm không kịp trở tay ngăn chặn, hắn chỉ cảm thấy trước mắt bay qua một trận hơi thở hỗn loạn, tái tập trung nhìn vào, quái vật kia ngừng công kích, theo hướng quái vật công kích chỉ thấy rõ ràng trên tay của hắn cắm một thanh phi đao.

Phó Hồng Tuyết lúc này tâm càng thêm kinh hoàng, cho dù vừa mới cửu tử nhất sinh cũng không có khẩn trương như vậy, hắn thậm chí không dám hướng phía xa xem xét, xác nhận một chút người cứu hắn đến tột cùng là ai.

Quái vật kia cũng bị kẻ thứ ba bất thình lình xuất hiện dọa hoảng sợ, chính là đợi hắn thấy rõ vũ khí sát thương mình, càng thêm trở nên cuồng nộ, bỏ qua Phó Hồng Tuyết hướng về phía ngược lại tấn công.

“Diệp Khai!” Miệng Phó Hồng Tuyết trong lúc vô ý thức hô lên hai chữ này, một lần nữa cầm đao đuổi theo.

Nhưng là quái vật kia thân hình cực kỳ nhanh nhẹn, đợi Phó Hồng Tuyết đuổi đến, hắn đã cùng Diệp Khai giao thủ.

Võ công của Diệp Khai cũng là dạng chiêu số nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, cùng chống lại quái vật lập tức liền khó phân thắng bại, Phó Hồng Tuyết cầm đao nhưng nhất thời lại cũng không biết nên hỗ trợ như thế nào.

Đột nhiên thân hình Diệp Khai có chút chậm lại, hình như khí lực có chút không ổn, quái vật kia xem xét thời cơ chuẩn bị xuất thủ công kích, đã thấy Diệp Khai đột nhiên hạ thấp thân người thoát ly dây dưa với quái vật, cũng quay người vừa chuyển, ngàn vạn thanh phi đao như ảnh tùy hình bắn về phía quái vật.

(Như ảnh tùy hình: như bóng với hình, Diệp Khai sử dụng huyễn ảnh phi đao nên cũng không biết bốn chữ này phải giải thích như thế nào, có thể là chỉ những thanh phi đao liên tiếp phóng ra.)

Phi đao ảo ảnh, mặc dù không phải thực thể, lại có thể đả thương người một cách vô hình.

Quái vật nội lực tuy mạnh, nhưng Diệp Khai nội lực cũng không yếu, huống hồ lần này vẫn là tuyệt kỷ của Diệp Khai. Quái vật đánh bay phi đao ảo ảnh, chính mình cũng lui về sau vài bước, lại không đợi Diệp Khai cùng Phó Hồng Tuyết phản ứng, một cái lắc mình liền biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Trên đường khôi phục sự yên lặng, coi chuyện vừa rồi cũng giống như là một đứa nhỏ buổi tối ngủ mơ thấy ác mộng. Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai đứng ở nơi đó, thật lâu không nói gì.

Giờ phút này mấu chốt nhất là quái vật kia đến tột cùng là ai, cùng với thảm án giết người quỷ dị mấy ngày nay có quan hệ gì hay không, nhưng hai người đứng ở nơi đó, lại không lòng dạ nào lo lắng chuyện này.

Cách một tháng, hai người lại gặp lại, lẫn nhau cảm thấy có chút xấu hổ, đương nhiên, bọn họ cũng không biết sự xấu hổ của đối phương chân chính là từ đâu mà tới.

“Ngươi như thế nào lại ở chỗ này.” Diệp Khai dẫn đầu đánh vỡ sự trầm mặc, ngữ khí có chút đạm mạc.

“Ta… Phát hiện thảm án, một đường truy xét tới đây,” Phó Hồng Tuyết có chút không biết làm sao, “Nhưng kỳ thật, ta cũng không có đi xa.”

Thân thể Diệp Khai đột nhiên run lên một cái, mờ mịt trong màn đêm, Phó Hồng Tuyết cũng không có chú ý tới.

“Nếu đi rồi, vì cái gì không đi xa một chút, chân trời góc biển, huynh đã được tự do.”

“Ta…” Phó Hồng Tuyết muốn nói hắn lưu luyến phòng tình nơi thị trấn này, lời nói đến bên miệng lại nói không nên lời.

(Phong tình: phong thổ nhân tình, phong cảnh xung quanh cùng tình cảm của con người)

Lập tức lại là một trận yên lặng đến đáng sợ. Ánh trăng không phải thực sáng ngời, như ẩn như hiện giống như đêm hôm đó, nhưng hai người dưới ánh trăng, tâm tình đã là hoàn toàn bất đồng.

“Quên đi, “ Diệp Khai sâu kín thở dài nói, “ Án tử này ta đang tra xét, có manh mối … Chúng ta tái liên hệ.”

Nói xong còn chưa chờ Phó Hồng Tuyết phản ứng, Diệp Khai liền lập tức thi triển khinh công, thả người rời đi.

Ly khai tầm mắt của Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai cũng không có đi quá xa liền dừng cước bộ. Thân thể tựa vào trên bức tường bên cạnh trượt xuống, tay trái xoa bụng.

“Ngươi hài tử này… Thật sự là yếu ớt…” Diệp Khai nhẹ giọng lẩm bẩm.

Lúc nói chuyện đã không ức chế được run rẩy, trời vào thu ban đêm lương ý quét vào người, trên người Diệp Khai đã bị mồ hôi lạnh ước đẫm. Hắn nhanh chóng lấy ra một viên thuốc nuốt vào… Ban đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy một người run rẩy thở dốc.

(Lương ý: cảm giác mát mẻ pha chút lạnh của thời tiết ban đêm)

“Ngoan, kiên cường một chút…” Diệp Khai thanh âm đã gần như thì thào tự nói, “Trên người của con* lưu giữ dòng máu của hắn, cha hy vọng con cũng kiên cười giống hắn.”

(* Đúng theo bản gốc là ngươi, nhưng để như vậy thấy xa cách quá nên ta để Diệp Khai gọi đứa bé là con)

“Phó Hồng Tuyết…” Đôi môi tái nhợt khẽ mở, hô lên tên của một người giống như đã mấy trăm năm chưa từng gọi qua, nhắm lại hai mắt, lệ, lại chảy xuống khuôn mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro