[Phó Diệp đồng nhân] Kiếp này không thay đổi chương thứ 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Hồng Tuyết cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hắn từng không chỉ một lần tự nói với bản thân mình, không rời đi thật xa chỉ là bởi vì lưu luyến phong thổ nhân tình cùng cuộc sống bình đạm nơi đây, nhưng mà khi tối hôm qua hắn gặp lại Diệp Khai, hắn hiểu được, lý do này thật sự quá hoang đường quá buồn cười.

Tục ngữ nói, tiểu biệt thắng tân hôn, đương nhiên Phó Hồng Tuyết cảm thấy được lời này dùng ở trên người hắn không thể nào thích hợp được, nhưng là cách biệt gần một tháng, lúc gặp lại nhau, lại phát hiện mình thật sự nhớ hắn đến như thế.

Bóng dáng của Minh Nguyệt Tâm cùng Châu Đình đã dần phai nhạt, chỉ là ngẫu nhiên đêm khuya nằm mộng cũng sẽ nhớ đến họ, chỉ có thể lưu lại một tiếng thở dài. Chính là khi nghĩ đến Diệp Khai, nỗi nhớ dành cho người kia từng chút từng chút một càng ngày càng trở nên rõ ràng, tưởng niệm như thủy triều ập đến cơ hồ làm Phó Hồng Tuyết đắm chìm không thể thoát ra được.

Chính là, ta không thể yêu, ta không dám yêu, bởi vì hắn là Diệp Khai, hắn lại là nhân tài kiệt xuất được cả võ lâm công nhận, hắn không thể có bất kì một vết nhơ nào dù là nhỏ nhất.

Đúng vậy, Phó Hồng Tuyết chính là vết nhơ này. Đơn giản là Diệp Khai đã có Nam Cung Linh, mà Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai lại đều là nam nhân.

Đôi khi Diệp Khai cũng cảm thấy chính bản thân mình thật kì quái, rốt cuộc chính mình đang kiên trì theo đuổi cái gì, là tự tôn chăng? Những thứ này dùng để đối phó với người khác còn được, nhưng đối với Phó Hồng Tuyết… Đương nhiên không thể nói rằng hắn ở trước mặt Phó Hồng Tuyết có thể không có tự tôn, mà là vì hắn có đủ lý do để tin tưởng rằng Phó Hồng Tuyết sẽ tôn trọng mình.

Có lẽ… Hắn đối với chính bản thân mình cũng không có lòng tin, luôn cố chấp một lòng nghĩ đến dạy cho Phó Hồng Tuyết biết thế nào là yêu một người, là Minh Nguyệt Tâm cùng Châu Đình, vị trí của mình ở trong lòng hắn, nhiều nhất là so với huynh đệ thì thân thiết hơn một chút, là huynh đệ “đồng sinh cộng tử”.

Chân ái có lẽ thật sự không cần cái gì gọi là đồng sinh cộng tử, chỉ cầu dù bất kì lúc nào hay bất kì nơi đâu cũng có thể ở bên cạnh đối phương, nhưng mà Phó Hồng Tuyết từng lựa chọn Minh Nguyệt Tâm, sau khi nàng ra đi Phó Hồng Tuyết lại lựa chọn lẻ loi cô độc một mình.

Khi Diệp Khai mở mắt ra, cảm giác trên mặt có chút dính dấp, là do nước mắt tối hôm qua lưu lại.

Tay trái từ từ dời đến trên bụng, thai nhi gần ba tháng đã có thể mơ hồ cảm giác được sự tồn tại, kia bụng thoáng nhô ra làm cho hắn cảm thấy an lòng mà buông xuống căng thẳng.

Tối hôm qua lúc hắn đang trong tình trạng kiệt sức, người cứu hắn lại là Nam Cung Tường, đương nhiên, Nam Cung Linh cũng có mặt.

Một bên là đạo thiết án của Khổng Tước sơn trang, một bên là thảm án giết người ly kỳ ở nhiều thôn làng gần đây, bọn họ bốn người không hẹn mà cùng điều tra được đến nơi này.

(Đạo thiết án là các vụ án liên quan đến trộm cướp)

“Thực rõ ràng, lại có người dùng môn võ công tà môn luyện Mị Ảnh gây họa.” Nam Cung Tường nói.

Bỏ qua không nói đến mấy việc khác loạn thất bát táo, hiện tại thảm án giết người vẫn là quan trọng nhất, nếu không cẩn thận lại có thể dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ trong chốn võ lâm. Vì thế bốn người ở tại Vô Gian địa ngục không thể trì hoàn mà cùng nhau thảo luận chuyện này.

“Chính là, Hướng Ứng Thiên cùng mới Mị Ảnh đều đã chết hết, ngay cả Hách Liên vương tử cũng đã chết, hiện tại lại có ai còn có thể luyện thành môn võ công tà môn này nữa.” Băng di nói.

“Hiện tại chúng ta chỉ có thể đi Hiệp Khách sơn trang xem xét thực hư, có lẽ sẽ phát hiện được điều gì uẩn khúc.” Diệp Khai nói.

“Đương nhiên, ta đã sớm nghĩ tới điều này!” Nam Cung Tường liếc Diệp Khai một cái, có chút tức giận nói.

Nam Cung Tường quả thật đối với Diệp Khai không hề có chút hảo cảm nào, muội muội duy nhất của mình vì hắn mà đòi sống đòi chết, đến cuối cùng vẫn là từ bỏ muội muội của mình. Nam Cung Tường kỳ thật rất muốn đánh hắn một chút, chính là nhìn đến hiện tại Diệp Khai sắc mặt tái nhợt, ý niệm vừa rồi trong đầu cũng tự nhiên biến mất.

Diệp Khai chính mình cũng biết, bởi vì Nam Cung Linh, hắn không ít lần đắc tội Nam Cung Tường, cũng chỉ là bũi môi, không nói chuyện.

“Kia, chúng ta khi nào thì hành động?” Nam Cung Linh nhanh chóng tiếp lời.

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta liền đi ngay bây giờ đi.” Diệp Khai nói, “Càng chậm một ngày có thể sẽ có nhiều người hơn phải hy sinh.”

“Không được!” Mở miệng chính là Băng di, “ Nam Cung thiếu hiệp cùng Nam Cung cô nương có thể đi, còn Thiếu chủ người phải ngoan ngoãn ở chỗ này tịnh dưỡng!”

“Ta…” Diệp Khai nghe vậy theo thói quen mở to hai mắt mơi hơi hơi vểnh lên, nhưng lập tức lại khôi phục vẻ đạm mạc, “Ta cũng không tính đi cùng…”

Sự tình liên quan đến Hướng Ứng Thiên trôi qua cũng không có lâu lắm, Hiệp Khách sơn trang đến nay vẫn là một mảng phế tích.

Phó Hồng Tuyết lưng đeo diệt tuyệt thập tự đao, lại trở về nơi này, gian phòng quen thuộc, địa đạo quen huộc, căn mật thất cũng quen thuộc, hắn từng cùng bằng hữu của hắn ở trong này không chỉ phá hủy một cái âm mưu của Hướng Ứng Thiên, hiện giờ, vì một âm mưu khác mà phải hướng nơi này tra xét.

Phòng ốc đã bị phá hủy, manh mối gì liếc qua đều có thể thấy rõ ràng, quan sát trong chốc lát rồi Phó Hồng Tuyết lại tiến nhập mật thất.

Nhớ rõ trước kia từng có một lần, hắn cùng với Minh Nguyệt tâm, là bởi vì xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn nên kỳ thật hai người cũng không có đi hết gian mật thất này, còn gian mật thất mà Mị Ảnh ẩn nấp, lúc xông vào cứu Lạc Thiếu Tân cũng chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, không có cẩn thận thăm dò. Vì thế đầu tiên Phó Hồng Tuyết lựa chọn mở cái quan tài kỳ quái bên trong mật thất.

Khi hắn khó khăn lắm mới tiếp cận được mật thất, cảm giác được có người đang ở bên trong, nghe tiếng bước chân tựa hò không chỉ một người, hơn nữa võ công cũng không thấp, nhưng là bọn họ lại cũng không có cố ý che giấu khí tức của chính mình.

Phó Hồng Tuyết không thể không rút ra thập tự đao, trên dưới đề phòng mà hướng mật thấp đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro