[Phó Diệp đồng nhân] Kiếp này không thay đổi chương thứ 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Hồng Tuyết một tay nắm diệt tuyệt thập tự đao, toàn thân đề phòng hướng mật thất mà đi, khi hắn đã đi tới cửa, đối phượng tựa hồ cũng phát hiện ra hắn.

“Người nào!” Theo tiếng gọi, mấy mũi ám khi bay ra.

Phó Hồng Tuyết không thể phân rõ chủ nhân của âm thanh kia đến tột cùng là địch hay là bạn, chỉ nhanh chóng huy đao phòng thủ.

Sau thời khắc giao thủ ngắn ngủi, cả hai bên đều dở khóc dở cười khi phát giác ra đối phương, lũ lụt lại vọt long vương miếu*

 

(* Lũ lụt lại vọt Long Vương miếu là câu thành ngữ mang ý nghĩa hai bên vốn là người một nhà, nhưng vì không nhận ra nhau mà xảy ra tranh chấp xung đột. Câu đầy đủ là: “"Đại thủy trùng liễu long vương miếu, nhất gia nhân bất nhận thức nhất gia nhân liệt!", lũ lụt lại vọt Long Vương miếu, người một nhà lại không biết là người một nhà.)

“Phó đại ca? Tại sao huynh lại tới nơi này?” Nói chuyện chính là Nam Cung Linh.

“Ta… Ta đến điều tra vài thứ.” Phó Hồng Tuyết trả lời.

“Tới nơi này?” Nam Cung Tường ngạc nhiên nói.

Vì thế ngay sau đó, hai bên rất nhanh liền nói ra rõ ràng tình hình hiện tại của mình.

“Kia, các ngươi tới trước, có phát hiện manh mối gì không?” Phó Hồng Tuyết hỏi.

“Thời gian gần đây, quả thật đã có người vào nơi này.” Nam Cung Tường nói.

“Vì sao?” Phó Hồng Tuyết hỏi.

Nam Cung Tường không trả lời, chính là chỉ chỉ vào khẩu quan tài mà Mị Ảnh từng trú ngụ.

Phó Hồng Tuyết cảm thấy khó hiểu, do dự một chút nhưng là vẫn đi qua xem, đưa tay mở quan tài kia ra, chỉ một thoáng, một cỗ hàn khí bức người trực diện đánh úp lại, tuy là Phó Hồng Tuyết có nội lực thâm hậu nhưng cũng nhịn không được mà rùng mình một cái.

"Đây là..." Phó hồng tuyết nghi hoặc nói.

“Hàn khí lãnh mà tinh khiết, còn có một chút mùi hương thơm ngát của tuyết liên, đây chính là hàn khí do Cửu Thiên hàn ngọc sản sinh ra.” Nam Cung Tường giải thích.

“Khổng Tước sơn trang ba ngày trước mới bị người đánh cắp Cửu Thiên hàn ngọc, hiện tại ở trong này lại tồn tại dấu vết của Cửu Thiên hàn ngọc, cho nên ca ca kết luận rằng trong thời gian hai ngày gần đây có người đã tới nơi này.” Nam Cung Linh giải thích.

“Cần hút máu người, cho thấy môn võ công này thuộc dạng chí âm, cần hàn ngọc, cho thấy nó cũng thuộc dạng chí dương… Đây rốt cuộc là môn võ công kỳ quái gì.” Phó Hồng Tuyết nói.

"Không biết." Nam Cung Tường rõ ràng mà đáp lại, “Nhưng hiển nhiên là người này còn có một chút ý thức, tối hôm qua cùng ngươi giao thủ sau đó còn đoán được ngươi sẽ tìm đến nơi này, nên sớm bỏ trốn.”              

"Ân, làm sao ngươi biết ta tối hôm qua cùng người nọ giao thủ ?" Phó Hồng Tuyết hỏi.

"Bởi vì diệp khai..." Nam Cung Tường vừa thốt ra, lập tức ý thức được chính mình đã nói lỡ .

Nhớ lại mới vừa rồi ở Vô Gian địa ngục, Diệp Khai cũng không có kiên trì muốn đi theo đến Hiệp Khách sơn trang.

“Tối hôm qua cùng quái vật kia trực diện giao thủ, Phó Hồng Tuyết… nhất định cũng sẽ đến Hiệp Khách sơn trang điều tra, không được nói cho hắn biết tình trạng của ta hiện giờ.”

“Diệp Khai, các người đã gặp Diệp Khai?” Phó Hồng Tuyết vội la lên. Tối hôm qua sau khi cùng Diệp Khai tách ra, trong lòng Phó Hồng Tuyết đã không thể giữ nổi bình tĩnh, luôn luôn mơ hồ cảm thấy bất an không ngừng quấy phá hắn, đến cuối cùng lại không có dũng khí chủ động đi tìm Diệp Khai.

“Đúng vậy, đúng vậy” Nam Cung Tường liền vội vàng nói, “Đúng vậy, là do hắn nói cho chúng ta biết.”

“Vậy hắn tại sao không tự…” Phó Hồng Tuyết nói được một nữa liền nuốt trở vào, hắn vốn muốn hỏi tại sao Diệp Khai không tự mình đến đây, nhưng ý niệm vừa chuyển, lấy tài trí của Diệp Khai chắc chắn sẽ biết chính mình cũng tới điều tra, hắn hiện tại chắc hẳn là không muốn gặp mình.

Nhìn thần sắc Phó Hồng Tuyết biến ảo không chừng, Nam Cung Linh tự mình lại có chút sốt ruột, nàng lúc trước cố nén thương tâm buông tha Diệp Khai chính là vì thành toàn cho Diệp Khai được hạnh phúc, chính là hiện tại, vì cái gì hai người lại lâm vào hoàn cảnh như vậy?

“Kia, tối hôm qua khi giao thủ, Diệp Khai không có bị thương chứ?” Thật sự nhịn không được, Phó Hồng Tuyết liền hỏi ra những lời này.

“Không, không có…” Nam Cung Tường vội vàng xua tay, “Diệp Khai rất tốt!”

“… Vậy là tốt rồi.” Nhận được câu trả lời khẳng định, Phó Hồng Tuyết xoay người rời đi.

“Nè, Phó Hồng Tuyết, ngươi đi đâu vậy?” Nam Cung Tường hỏi.

“Nếu quái vật kia không có vứt bỏ Cửu Thiên hàn ngọc, đã nói lên tất còn chỗ hữu dụng, ôn độ cùng khí vị của Cửu Thiên hàn ngọc đều thực độc đáo, ta đang suy nghĩ biện pháp tiếp tục điều tra.” Phó Hồng Tuyết nói.

 

(Ôn độ và khí vị là nhiệt độ, độ ấm cùng với mùi hương)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro