[Phó Diệp đồng nhân] Kiếp này không thay đổi chương thứ 16 - 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thiếu chủ…” Băng di phát hiện Diệp Khai thân mình lung lay bất ổn, vừa muốn giang tay đỡ lấy, trong phòng đột nhiên lại xông vào một người.

Người tới không nói gì cũng không có do dự, giữa lúc Diệp Khai cùng Băng di còn không kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, lập tức hướng giường ngủ mà bước tới.

Bị trận mê muội này gây sức ép đến khó chịu, Diệp Khai đột nhiên cảm thấy chính mình bị một người bá đạo mà ôn nhu kéo vào trong lòng ngực, độ ấm quen thuộc kia, làm cho hắn trong chốc lát quên đi hết thảy mọi phiền muộn, yên tâm nhắm mắt lại nằm trong lòng ngực người kia.

Băng di rất nhanh từ trong hoảng sợ phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy trước mắt một màn này, thở dài rồi xoay người ly khai.

Hai người ôm cùng một chỗ, lại là lẫn nhau không nói gì.

Một lát sau, đợi Diệp Khai cảm thấy khôi phục đôi chút, hắn hơi có chút do dự mở miệng hỏi, “Vì cái gì… Huynh lại tới nơi này?”

Phó Hồng Tuyết không trả lời, chính là yên lặng mà đem diệp khai ôm càng chặt hơn, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Huynh vì sao phải hành hạ chính mình như vậy…”

Diệp Khai rốt cuộc nhịn không được nước mắt lại một lần nữa chảy xuống, hắn ở trong lòng càng không ngừng tự nói với mình phải mau chóng thoát ra, đây chính là một giấc mộng, nhưng lại không cách nào tự khống chế bản thân cứ tham luyến cái ôm ấm áp kia, thật lâu không muốn rời đi.

“Diệp Khai…” Cuối cùng Phó Hồng Tuyết phản ứng trước, hắn đem Diệp Khai từ trong lòng nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia, người mà cả ngày lẫn đêm luôn chiếm cứ tâm trí của hắn.

“Nói cho ta biết, huynh rốt cuộc làm sao vây.” Phó Hồng Tuyết mở miệng hỏi, nhưng lại phát hiện thanh âm của mình còn mang theo một kia run rẩy.

"Vì cái gì, vì cái gì ngươi lại trở về... Ta thật vất vả... Thật vất vả..." Diệp Khai cũng đồng dạng đáp phi sở vấn.

(Đáp phi sở vấn là trả lời không đúng với câu hỏi, giống như hỏi một đằng mà trả lời một nẻo)

“Diệp Khai, huynh…” Phó Hồng Tuyết lúc này trong lòng có vô vàn điều muốn nói, cùng biết bao điều muốn hỏi, chính là nhìn thấy Diệp Khai khuôn mặt không có chút huyết sắc, lại cái gì cũng đều không nói ra được.

Phó Hồng tuyết thay đổi tư thế ngồi ở trên giường, lại đem Diệp Khai ôm vào trong lòng ngực, làm cho hắn nữa dựa vào người mình duy trì tư thế thoải mái nhất.

“Ta chỉ là không muốn phá hủy quan hệ giữa huynh và Nam Cung cô nương, cũng không muốn phá hư tiền đồ của huynh…”

“Tiền đồ?” Diệp Khai nghe vậy quay đầu, trừng một đôi mắt to nhìn lên Phó Hồng Tuyết, “Cái gì tiền đồ? Không phải huynh cho rằng ta phải làm đệ nhất võ lâm minh chủ hay là cái quái quỷ gì đó chứ?”

“Ta…” Phó Hồng Tuyết có chút do dự nói, “Ta biết, huynh cũng không tham danh cầu lợi, nhưng nói thế nào đi nữa, tiểu lý phi đao ở trên giang hồ cũng được người người kính ngưỡng…”

“Phó Hồng Tuyết, nói huynh ngốc thật đúng là ngốc đến hết thuốc chữa.” Diệp Khai chen ngang lời Phó Hồng Tuyết, “Huynh đừng quên, sư phụ ta danh hào trên giang hồ vang dội như vậy đến cuối cùng vẫn là quy ẩn, huynh cho là vì nguyên nhân gì?”

"..." Lúc này đến phiên Phó Hồng Tuyết trừng mắt , "Chẳng lẽ là do..."

"Ai..." Diệp khai có chút nghịch ngợm lắc lắc đầu, “Huynh nên học hỏi A Phi sư thúc đi."

Phó Hồng Tuyết nhất thời có chút không biết nói gì, hắn rốt cục biết Diệp Khai vì sao từ lúc bắt đầu liền chủ động như vậy.

"Vậy còn Nam Cung cô nương, phải làm sao bây giờ?" Phó Hồng Tuyết thay đổi vấn đề.

“Ta… Quả thật thực có lỗi với Linh nhi.” Diệp Khai nghe vậy cúi thấp đầu xuống, từ góc độ của Phó Hồng Tuyết mà nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy lông mi Diệp Khai dày rậm như vũ tiệp, “Nhưng là như vậy ít nhất cũng khiến cho ta an lòng, huống hồ Linh nhi so với chúng ta tưởng tượng kiên cường nhiều lắm.”

"Thực xin lỗi..." Phó Hồng Tuyết nói, "Ta không nên rời đi như vậy..."

Nghe vậy Diệp Khai nhịn không được ngồi dậy, nhìn Phó Hồng Tuyết nói: "Chẳng lẽ huynh là vì điều này, nên mới lựa chọn chính mình rời đi?"

"Bằng không huynh cho là vì cái gì?" Phó Hồng Tuyết hỏi ngược lại.

"Không phải là bởi vì Minh Nguyệt Tâm cùng Châu... Đình..." Diệp Khai nói xong lời cuối cùng có chút chột dạ cúi đầu, thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Hai người một kẻ nhìn trời một người nhìn đất, trong lòng đều yên lặng cảm thán, khi đối diện với cảm tình, quả nhiên mỗi người đều là ngu ngốc!

"Cho, cho nên..." Phó Hồng Tuyết đánh vỡ  cục diện bế tắc, "Huynh có thể nói cho ta biết, huynh rốt cuộc làm sao vậy?"

Diệp Khai nghe vậy cả khuôn mặt lập tức hồng thấu một mảnh, "Ta... Ta..."

“Huynh làm sao vậy? Đúng rồi, Nam Cung cô nương nói qua huynh giống như là sắp chết đến nơi, thực sự nghiêm trọng như vậy sao?” Phó Hồng Tuyết nhớ tới vừa rồi lại không khỏi khẩn trương lên.

“Cái gì sắp chết, Phó Hồng Tuyết huynh đừng có nguyền rủa ta được không!” Diệp Khai khuôn mặt càng hồng, có chút phát hỏa mà lên giọng. Hắn cả người phát nhiệt, tránh ra cánh tay Phó Hồng Tuyết đang vòng quanh người mình, làm như có thật mà nói, “Phó Hồng Tuyết ta nói cho huynh biết, huynh phải chuẩn bị một chút tinh thần mà làm cha đi!”

                17

Hôm nay lại là một ngày khí trời thật tốt, ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ phơ phất, thời tiết mới vào thu cũng không còn khô nóng như lúc trước.

Diễm dương nhô lên cao, hiện tại đúng là ban ngày, nhưng Phó Hồng Tuyết lại cảm thấy được chuyện mới vừa rồi có phần không phải là sự thật.

“Phó Hồng Tuyết ta nói cho huynh biết, huynh phải chuẩn bị tinh thần mà làm cha đi!” Diệp Khai khi nói lời này vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Huynh... Có ý tứ gì?" Phó Hồng Tuyết bị câu nói "Đáp phi sở vấn" của Diệp Khai làm cho đầu óc lâm vào một mảnh mơ hồ.

“Ta… Huynh…” Diệp Khai chính mình nói quanh co cả nữa ngày cũng không nói ra được nguyên do vì sao.

“Diệp Khai, Minh Nguyệt Tâm đã chết, hơn nữa ta cùng nàng chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua, Châu Đình cũng vậy a!” Phó Hồng Tuyết bỗng dưng sắc mặt khẽ biến, “Trừ lần đó ra ta cũng không có chạm qua người khác… Chẳng lẽ là huynh? Huynh thu dưỡng hài tử sao? Hay lại là… Nam Cung cô nương nàng…”

“…” Diệp Khai bị trí tưởng tượng phong phú của Phó Hồng Tuyết làm cho nghẹn đến không nói ra lời, vì thế mới cắn cắn môi hạ quyết tâm, đưa tay kéo lấy cánh tay Phó Hồng Tuyết, đặt lên bụng của chính mình.

“Có cảm giác được không… Ý của ta là, nơi này… Có một hài tử…”

"..." Lần này đến phiên Phó Hồng Tuyết sau một lúc lâu cũng không biết nói gì.

“Chính là một đêm kia, lúc ấy ta còn không biết, là bởi vì… Thể chất của người trong Ma giáo chúng ta có phần đặc biệt hơn so với người thường.” Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết nửa ngày không phản ứng, có chút hoảng sợ, "Phó Hồng Tuyết, nếu huynh cảm thấy được chuyện này thực không thể chấp nhận..."

“Diệp Khai” Phó Hồng Tuyết cắt ngang lời Diệp Khai, “Cho nên nói, cho dù lúc ấy ta rời đi, huynh cũng sẽ giữ lại hài tử này, Nam Cung cô nương nói thân thể huynh không tốt, cũng là vì vậy, huynh vẫn… Như vậy một mình chịu đựng…”

Phật viết sinh lão bệnh tử, yêu biệt ly, oán trường cửu, cầu không được, bỏ xuống không được là tám loại khổ trong đời người.

Yêu biệt ly, cầu không được, bỏ xuống không được… Mang thai mặc dù không tính là bệnh, nhưng tương truyền Thích già ma ni* lại bởi vì nhìn một người nữ nhân mang thai đến phải sinh “bệnh”, mà một mình Diệp Khai, phải lặng lẽ gánh chịu bao nhiêu thống khổ rồi.

(* Thích già ma ni tên một vị hòa thượng hay một vị phật nào đó, QT nó dịch thế này ta cũng chẳng biết là ai)

"Diệp khai, thực xin lỗi..."

“Phó Hồng Tuyết!” Nhìn ánh mắt Phó Hồng Tuyết đầy áy náy, Diệp Khai vội vàng ngăn lại lời hắn định nói, “Không cần xem ta như nữ nhân, hài tử này là do ta cam tâm tình nguyện lưu lại, ta không nghĩ tới phải bắt huynh chịu trách nhiệm, càng không cần huynh vì như vậy mà thương hại ta!”

“Diệp Khai, chuyện đã tới nước này tại sao huynh còn có thể nói những lời như vậy?” Phó Hồng Tuyết nghe vậy không khỏi sầu não, “Huynh thật sự nghĩ ta ngốc đến nỗi cái gì cũng không cảm giác được sao?” Ta rời đi một tháng này, huynh nghĩ rằng ta và huynh có thể dễ dàng vượt qua sao?”

“Diệp Khai, thực xin lỗi” Nhìn vào đôi mắt kiền tịnh của Diệp Khai, ngữ khí Phó Hồng Tuyết liền nhu hòa vài phần, “Ta đối với huynh áy náy đều là xuất phát từ tình yêu, mà không phải là thương hại hay đồng tình.”

“Huynh nói cái gì? Huynh nói… Là xuất phát từ cái gì?” Diệp Khai cảm thấy trái tim mình đập càng ngày càng nhanh, nếu là người khác nói, thật sự rất bình thường, nhưng là từ miệng Phó Hồng Tuyết thốt ra, chính là nhất tự vạn kim

(Nhất tự vạn kim: giống như một lời đáng giá ngàn vàng vậy đó, ở đây tới vạn luôn chứ không còn ngàn nữa, thì hiểu chữ yêu của Phó Hồng Tuyết đáng giá cỡ nào)

“Ta nói, Diệp Khai, ta cũng vậy… Ta yêu huynh..”

Người hữu tình cuối cùng lại trở thành kẻ xa lạ, có lẽ là bi kịch bất hạnh nhất trong cuộc đời mỗi người, nhưng có khi, người lạ cùng thân thuộc lại chỉ cách nhau một bước chân. Trong lúc chìm đắm vào nụ hôn ôn nhu chưa bao giờ có của Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai lại nghĩ đến điều này.

"..." Hồi ức kết thúc, Phó Hồng Tuyết nhẹ nhàng mà thở dài.

"Huynh than ngắn thở dài cái gì." Tính tình thích đùa bỡn của Diệp Khai lại được dịp trỗi dậy.

"Diệp khai, huynh như thế nào lại ra đây?" Phó Hồng Tuyết vội vàng xoay người hướng diệp khai bước tới, "Tại sao không nghỉ ngơi một chút nữa , vừa rồi huynh còn..."

"Phó hồng tuyết ta nói lại lần nữa..." Diệp Khai phất tay chặn lại lời Phó Hồng Tuyết cằn nhằn liên miên, “Đừng đem ta trở thành nữ nhân!”

“Được, thực xin lỗi…” Phó Hồng Tuyết có chút luống cuống, “Ta chỉ là, không hiểu phải làm như thế nào để trân trọng một người.”

Trái tim Diệp Khai giữa lúc không hề báo trước mà đau đớn trong chốc lát, hắn từ nhỏ đã có rất nhiều người yêu thương, nhưng là Phó Hồng Tuyết lại lớn lên ở một nơi giống như địa ngục, chịu nhiều thống khổ, chỉ biết báo thù, thứ hắn học được chỉ có hận thù, không có yêu.

“Hồng Tuyết, ta không có trách cứ huynh.” Diệp Khai nhíu mày, bàn tay hướng tới hai gò má Phó Hồng Tuyết , “Huynh không biết yêu, sau này hãy để ta dạy cho huynh biết làm thế nào để yêu một người…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro