[Phó Diệp đồng nhân] Kiếp này không thay đổi chương thứ 18 - 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hồng tuyết, huynh không biết yêu, sau này hãy để ta dạy cho huynh biết làm sao để yêu một người..."

Cảm thụ được độ ấm từ bàn tay Diệp Khai đang xoa nhẹ trên má, Phó Hồng Tuyết cũng đưa tay của mình lên, kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.

“khụ khụ! Ta nói, các ngươi còn muốn điều tra quái vật kia hay không?” Đột nhiên có một âm thanh lạ chen vào, làm hai người sợ đến mức vội vàng tách xa ra.

Cùng quay đầu nhìn lại, Nam Cung Tường biểu tình âm trầm như đang muốn ăn thịt người mà đứng ở nơi đó, bên cạnh là Nam Cung Linh vẻ mặt xấu hổ hơi cúi đầu.

“Nga, ta… ta vừa rồi đang…” Phó Hồng Tuyết vội vàng muốn nói lời giải thích, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào.

“Nam Cung huynh, ngươi xuất hiện cũng thật là đúng lúc đó.” Diệp Khai thấy thế nhịn không được lại muốn trêu đùa người khác, “Chẳng lẽ ngươi… Luôn luôn rình rập thơi cơ? Ngươi không sợ bị đau mắt sao.”     

“Diệp Khai! Ta không có thời gian nhàn rỗi đâu! Ngươi ỷ có Phó Hồng Tuyết chống lưng cho ngươi phải không? Đừng cho là hiện tại ta không dám làm gì ngươi!” Nam Cung Tường cũng không nhịn được phát hỏa.

"Tốt lắm tốt lắm, hai người các huynh đều là tiểu hài tử sao, chính sự quan trọng hơn." Nam Cung Linh vội vàng tới khuyên giải.

Nhìn thấy Nam Cung Linh mở miệng, Diệp Khai cũng không có tiếp tục náo loạn nữa, tuy rằng Nam Cung Linh đã thực sự buông tay, nhưng Diệp Khai vẫn còn có chút lưu tâm.

Nam Cung Linh xác thực đã từng rất cưỡng cầu, yêu một người lại không chiếm được tư vị quả thật rất thống khổ, mấy ngày qua nàng đã thực cố gắng làm cho tâm tình mình yên tĩnh trở lại, nhưng mà hiện tại nàng lại gặp được hai người này trong lòng không khỏi có chút lo lắng không yên. Nhưng nhìn đến một màn vừa rồi, Nam Cung Linh lại phát hiện so với cảm giác mất mác, trong lòng nàng lại có loại cảm giác mơ hồ gọi là… Chờ mong?

Đợi đến khi Diệp Khai náo loạn xong rồi, mọi người vẫn là quay về với chính sự.

“Kỳ thật quái vật kia rốt cuộc là người nào, cũng không phải hoàn toàn không có manh mối.” Diệp Khai phân tích nói.

"Diệp đại ca, huynh phát hiện cái gì sao?" Nam Cung Linh hỏi.

“Đêm hôm đó ta và Phó Hồng Tuyết đã cùng quái vật kia giao thủ,” Diệp Khai hồi đáp, “Kỳ thật, dạng đối thủ như vậy mặc dù có chút khó đối phó, nhưng lại có thể dễ dàng từ hành vi cử chỉ mà đoán ra được tâm tình của hắn.”

“Quả  thật…” Phó Hồng Tuyết nói tiếp, “Quái vật kia khi xuất thủ công kích tuy rằng không có chiêu thức rõ ràng nhưng lại cực kỳ ngoan độc từng bước bức bách, quả thực… Giống như là đối với ta có thâm thù đại hận.”

“Đúng vậy, chính là ý này!” Diệp Khai nói, “Không chỉ có huynh, mà đối với ta cũng như vậy, các ngươi ngẫm lại, ai đối với hai người chúng ta trong lòng mang nhiều hận ý như vậy, người này lại có thể tiếp xúc với Mị Ảnh…”

"Chính là những người có liên quan... Đều đã chết rồi." Nam Cung Linh nói.

"Không, không phải hoàn toàn." Phó Hồng Tuyết như có điều suy nghĩ, "Đánh bại được kẻ mạnh thù nhất, nhưng chúng ta lại quên đi... những người bên cạnh hắn."

“Là hắn?” Nam Cung Linh tựa hồ cũng bắt kịp phản ứng, “Chính là, làm sao hắn lại biến thành cái bộ dạng kia? Hơn nữa lúc ấy…”

“Lúc ấy quả thật là do chúng ta sơ sót.” Diệp Khai nói, “ Bất quá trước mắt vẫn là suy đoán, hết thảy còn cần đến chứng cứ.”

“Mau chóng tìm ra quái vật kia chính là bằng chứng tốt nhất, huống hồ hiện giờ chúng ta còn có manh mối của Cửu Thiên hàn ngọc” Phó Hồng Tuyết nói.

“Ta nói ba người các ngươi rốt cuộc đang bàn tính chuyện gì vậy?” Nam Cung Tường ở một bên nghe đến đầu óc hỗn loạn rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói chen vào, “Ta nghe cái gì cũng không hiểu?”

Ba người liếc mắt nhìn nhau, liền nhịn không được nở nụ cười.

“Ca ca, huynh chưa từng trải qua việc này, cũng khó trách huynh không biết, có thời gian muội sẽ từ từ mà giải thích cho huynh nghe.” Nam Cung Linh nói.

“Hiện tại chúng ta nên làm gì đây?”  Nam Cung Tường có chút bất đắc dĩ nói.       

“Cửu Thiên hàn ngọc tuy rằng rất đặc thù, nhưng nếu quái vật kia ẩn trốn nơi thâm sơn lão lâm chúng ta cũng không có cách tìm ra hắn.” Diệp Khai nói, “Hiện tại biện pháp duy nhất chính là chờ hắn tái hiện thân.”

(Thâm sơn lão lâm: núi sâu rừng già, ý nói chốn thâm sơn cùng cốc vậy đó mà.)

"Ôm cây đợi thỏ? Như vậy được không?" Nam Cung Linh nói, "Chẳng lẽ vì đợi hắn xuất hiện mà lại phải thêm hy sinh người vô tội?”

"Không, không phải." Nói tiếp chính là Phó Hồng Tuyết, "Không phải ôm cây đợi thỏ, mà là dẫn xà xuất động."

                                19

Mấy ngày kế tiếp, huynh muội Nam Cung gia hai người tiếp tục truy tìm tung tích của Cửu Thiên hàn ngọc, còn Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai lần lượt đi bái phỏng các môn phái Thiếu Lâm và Nga Mi, ngay tại phụ cận còn có phái Điểm Thương.

“Như vậy xin làm phiền Lạc chưởng môn rồi.” Trước đại môn phái Điểm Thương, Phó Hồng Tuyết ôm quyền nói.

(Đại môn là của chính trước  khi bước vào phía bên trong)

“Chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến, huống hồ việc này lại có thể sẽ dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ trong chốn võ lâm, nếu có thể hỗ trợ, tại hạ nhất định ra sức hết mình.” Lạc Thiếu Tân cũng ôm quyền trả lời.

Một phen trò chuyện khách sáo, hai người liền rời khỏi Điểm Thương, lúc này mặt trời đã ngã về tây.

“Diệp Khai, huynh vẫn  ổn chứ?” Trên đường, Phó Hồng Tuyết nhìn Diệp Khai rõ ràng lộ ra vẻ mệt mỏi, có chút lo lắng hỏi han, “Trước đây huynh còn không có hảo hảo dưỡng thương, hai ngày nay lại cùng ta bôn ba chạy ngược chạy xuôi.”

“Ta vẫn ổn.” Diệp Khai cười cười trả lời, “Chẳng qua khi mang thai… Ân… Có phần, dễ dàng cảm thấy mệt mỏi hơn.”

Mặc dù đã sớm tiếp nhận sự thật, nhưng là mỗi khi nhắc tới việc này, Diệp Khai vẫn nhịn không được có chút xấu hổ.

“Kỳ thật một mình ta đi là được rồi, huynh cũng không cần nhất định phải đi theo.” Phó Hồng Tuyết nói.

“Ta… Ta là sợ huynh ăn nói vụng về, nói không rõ ràng a.” Diệp Khai nói.

“Ở trong mắt huynh, ta vô dụng như vậy sao?” Phó Hồng Tuyết cười nói.

Diệp Khai nghe vậy liền cúi đầu, trên mặt hơi hơi phiếm hồng, kỳ thật hai người trong lòng lẫn nhau đều hiểu nhưng lại không nói ra, Diệp Khai cố ý muốn đi theo, hoàn toàn là sợ trên đường đi lại bị tập kích, lo lắng Phó Hồng Tuyết một mình khó có thể chống đỡ.

“Chính là ta không hiểu, loại sự tình như truyền lời đồn đãi ra ngoài thì tùy tiện tìm vài người là được rồi, vì cái gì nhất định phải tìm chưởng môn của lục đại phái?” Phó Hồng Tuyết nói sang chuyện khác.

“Phó Hồng Tuyết, theo lời huynh tùy tiện tìm vài người a miêu a cẩu, huynh có thể dễ dàng tin tưởng bọn họ được không?” Diệp Khai nói, “Hơn nữa, chúng ta không thể liên lụy người vô tội không dính dấp gì đến chuyện trong giang hồ, đừng quên, lần này đã có rất nhiều bình dân bách tính bị giết hại.

“Huynh nói đúng, là do ta suy nghĩ không thấu đáo.” Phó Hồng Tuyết nói. Nói xong liền tiếp tục đi về phía trước, nhưng lại phát hiện Diệp Khai đột nhiên ngừng lại cước bộ.

“Diệp Khai, huynh làm sao vậy? Diệp Khai, huynh không sao chứ? “ Phó Hồng Tuyết quay đầu nhìn đến Diệp Khai đứng ở nơi đó, sắc mặt có chút không bình thường.

“Ta… Không…” Đứt quãng nói ra hai chữ, Diệp Khai vội vàng che miệng chạy tới bên đường.

Phó Hồng Tuyết nháy mắt hiểu được tại sao lại như vậy, từ lúc cùng Diệp Khai hòa hảo hắn cũng đã biết đến chuyện của hài tử này, Phó Hồng Tuyết liền hướng Băng di thỉnh giáo kiến thức về phương diện này rất nhiều lần.

Vì thế hắn liền hai bước đuổi theo, một bàn tay nhẹ nhàng giúp Diệp Khai chống đỡ thân thể, tay kia thì ở sau lưng giúp hắn thuận khí.

Thời gian nôn nghén lần này kéo dài không bao lâu, nhưng chung quy vẫn rất khó chịu.

Nhìn sắc mặt Diệp Khai biến đổi trong nháy mắt cùng với trên lông mi lộ ra nhiều điểm nước mắt, trong lòng Phó Hồng Tuyết không tránh khỏi đau đớn.

“Diệp Khai…” Phó Hồng Tuyết vội vàng đỡ Diệp Khai ngồi xuống quán trà nhỏ bên đường, “Ta nhất định mau chóng giải quyết chuyện này, sau đó mang huynh đi tìm đại phu.”

“Huynh không cần phải khẩn trương như vậy.” Diệp Khai cười cười, “Đây là phản ứng bình thường thôi, cho dù là thần y cũng không có biện pháp a.”

Phó Hồng Tuyết không nói gì, chỉ có thể nắm lấy bàn tay Diệp Khai, hy vọng có thể chia sẽ một chút thống khổ của hắn.

Đột nhiên ở phía trước cách đó không xa truyền đến một trận xôn xao, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người khóc lóc kêu la.

"Xảy ra chuyện gì?" Diệp Khai nói xong muốn đứng dậy đi xem.

“Huynh đừng cử động, để ta qua đó xem.” Phó Hồng Tuyết vội vàng ngăn trở Diệp Khai, không khỏi phân trần nhắc tới việc mình đi ra ngoài xem xét.

Nhìn bóng dáng Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai có chút bất an nhíu mày, nhưng ngay sau đó, ánh mắt của hắn nháy mắt lại trở nên sắc bén. Hắn chậm rãi đứng dậy, lặng yên không một tiếng động mà quẹo vào bên trong một ngõ nhỏ ven đường.

Phó Hồng Tuyết chạy rất xa, mới phát hiện tiếng xôn xao phát ra từ một hộ gia đình bình thường, người nhà bọn họ tựa hồ bị cái gì dọa cho kinh sợ, mỗi người mặt không có chút máu, mà một người nam nhân hai mắt nhìn đăm đăm về phái trước, miệng lại không ngừng hô: “Quỷ… Có quỷ…”

Mà trong đám người vây quanh, có một người một thân áo trắng, búi tóc vấn cao, rõ ràng là cách ăn mặt của đệ tử phái Nga Mi.

“Vị tiểu sư phụ* này, có chuyện gì xảy ra vậy?” Phó Hồng Tuyết hướng vị đệ tử Nga Mi kia hỏi.

(Trong bản QT nó ghi là tiểu sư phụ, nhưng ta nhớ đệ tử Nga Mi toàn nữ mà, nhưng ghi tiểu ni cô hay tiểu đạo cô thì không biết gọi đúng không, nên ta giữ nguyên theo QT. Đừng hỏi ta tại sao gọi vậy nhé.)

“Từ hôm trước sau khi Phó đại hiệp tới bái phỏng, đệ tử Nga Mi chúng ta liền theo phân phó của sư phụ truyền đi tin tức Phó đại hiệp ngươi đang ở Đồng Duyệt khách điếm, hy vọng dẫn dụ ác tặc kia đến, bình thường cũng sẽ có vài đệ tử ra ngoài thám thính tung tích của tên ác tặc kia.” Nữ đệ tử Nga Mi giải thích, “Vừa rồi sắc trời mới vừa chập tối, ta tới đây liền phát hiện có thân ảnh một người cực kỳ nhanh nhẹn xông vào hộ gia đình này, ta nhanh chóng đuổi theo tới đây, liền phát hiện người nọ đang muốn hành hung giết người, ta liền ra tay ngăn chặn.”

“Sau đó thì sao? Người nọ đâu?” Phó Hồng Tuyết hỏi.

“Ta… Ta kỳ thật cũng không thấy rõ, người nọ thân pháp cự kỳ nhanh nhẹn, qua hai chiêu hắn lại bỏ chạy.” Nga Mi đệ tử trả lời.

Phó Hồng Tuyết suy nghĩ, quái vật kia xuất hiện, có thể sẽ thu hút rất nhiều người đến, cho nên vẫn chưa ham chiến. Nhưng ý niệm vừa chuyển, đối phương hẳn là nghe được tiếng gió mà biết mình ở trong này, vì cái gì lại cố tình ở nơi này hành hung, nhưng lại lựa chọn lúc chạng vạng tối, thời điểm dễ dàng dẫn nhân chú mục nhất?

(Dẫn nhân chú mục là làm cho người ta để ý, chú ý đến)

“Diệp Khai!” Phó Hồng Tuyết không hiểu tại sao, trong lòng lại dâng lên một cỗ bất an mãnh liệt, chạy trở về, lại phát hiện quán trà bên đường đã không còn thấy bóng dáng của Diệp Khai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro