[Phó Diệp đồng nhân] Kiếp này không thay đổi chương thứ 22 - 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                22

Ven hồ, tiểu ốc của quỷ y, địa phương vốn dĩ thực thanh tĩnh giờ phút này lại có chút ồn ào, mọi người thần sắc khẩn trương mà ra ra vào vào.

“Tiểu vũ, thế nào rồi?” Nam Cung Linh đứng ở ngoài cửa lo lắng chờ đợi vừa thấy Tiểu Vũ từ trong phòng đi ra liền vội vàng hỏi.       

“Muội, muội cũng không, không có biện pháp…” Tiểu Vũ lau nước mắt khóc đến thượng khí không tiếp hạ khí, “Diệp Khai ca ca tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng, nhưng là có thể hồi phục… hồi phục lại được hay không vẫn rất khó nói… Ô ô ô…”

“Tốt lắm, người chưa chết là tốt rồi, muội đừng khóc.” Nam Cung Tường nói, “Khóc đến như vậy khiến ta còn tưởng rằng thực sự đã xãy ra chuyện không may.”

“Ca ca, huynh nói cái gì vậy.” Nam Cung Linh trừng mắt nhìn Nam Cung Tường liếc một cái.

“Nhưng là, nhưng là, Diệp Khai ca ca chịu đả kích quá lớn, bởi vì, bởi vì bảo bối không còn…” Tiểu Vũ hoàn hoàn không hiểu dụng ý trong câu nói của Nam Cung Tường, càng khóc lớn hơn, “Tiểu Vũ cảm thấy, cảm thấy chính mình thật vô dụng…”

“Bảo bối? Cái gì bảo bối?” Nam Cung huynh muội hai người không hẹn mà cùng mang vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Trong phòng lúc này hoàn toàn yên tĩnh, tiểu Vũ cùng mấy vị đại phu được mời đến cũng đã rời đi, Băng khi sau khi biết được tình trạng Diệp Khai đã tạm thời ổn định liền ra ngoài sắc thuốc.

Chỉ còn lại Diệp Khai vẫn một mực im lặng mà nằm trên giường, cùng Phó Hồng Tuyết vẫn ngồi bên giường canh giữ không nhúc nhích dù chỉ một chút.

Dưới sự trợ giúp của Nam Cung huynh muội, vừa lúc Phó Hồng Tuyết mang Diệp Khai về đến tiểu ốc của quỷ y, cũng đã mời được hai vị đại phu có danh tiếng đến xem bệnh.

Vừa mới về đến tiểu ốc thân thể Diệp Khai toàn là máu, Phó Hồng Tuyết một đường ôm Diệp Khai tới đây cũng cả người đầy máu, nhưng dường như hắn hoàn toàn không ý thức được.

Nhìn mọi người hoang mang rối loạn giúp Diệp Khai an trí, mấy vị đại phu một bên hoang mang rối loạn bắt mạch hạ châm, nhưng ngược lại Phó Hồng Tuyết vẫn đứng ở bên cạnh ngẩn ngơ động cũng không động.

Tiểu Vũ lo lắng vài lần lén nhìn Phó Hồng Tuyết im lặng không nói gì, Băng di bảo nàng, không cần lo lắng cho huynh ấy.

Đại phu nói cái gì Phó Hồng Tuyết hoàn toàn không nghe được, chỉ cảm thấy một lát sau, mọi người đều đã ra ngoài, Phó Hồng Tuyết mới miễn cưỡng di động cước bộ, đi đến bên giường Diệp Khai.       

Bởi vì trọng thương cùng với mất quá nhiều máu, sắc mặt Diệp Khai tái nhợt đến gần như trong suốt, hô hấp mặc dù mỏng manh nhưng cũng coi như vững vàng.

Phó Hồng Tuyết cứ như vậy mà yên lặng nhìn Diệp Khai, hắn hoảng hốt cảm thấy rằng người nọ im lặng không một tiếng động mà nằm ở trên giường có chút không có thực.

Diệp Khai không phải luôn là một người hoạt bát tinh quái tràn đầy sức sống sao, Diệp Khai không phải đều là dũng cảm gan dạ tràn đầy nhiệt huyết sao… Vì cái gì, vì sao lại trở thành như bây giờ?

Không hề báo trước, nước mắt Phó Hồng Tuyết lại từ từ chảy ra, tâm đau đớn đến chết lặng, nhiệt độ cơ thể hắn lúc này so với người trên giường cũng không cao hơn bao nhiêu.

Phó Hồng Tuyết vươn tay ra đến bên giường lại chần chờ một chút, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Diệp Khai. Người luyện võ nhiều nắm sớm tạo nên một vết chai nhưng bàn tay Diệp Khai so với người bình thường có phần nhẵn nhụi hơn.

“Diệp Khai…” Phó Hồng Tuyết rốt cuộc mở miệng, gọi ra một tiếng Diệp Khai nhưng lại không thể nói tiếp điều gì. Nhưng cảm xúc hắn cố kiềm nén đã lâu lại vào lúc này mà mãnh liệt tuôn trào.

Nước mắt không chút kiêng dè mà tuôn ra, bên trong căn phòng nhỏ yên tĩnh có thể rõ ràng mà nghe được âm thanh Phó Hồng Tuyết thút thít khóc.

Từ nhỏ Phó Hồng Tuyết chỉ là một công cụ báo thù, những người mà hắn nhìn thấy đều xem hắn là kẻ địch, Diệp Khai là người đầu tiên, cười đến thiên địa thất sắc, ta tên là Diệp Khai, huynh đã hỏi tên của ta, ta và huynh cùng nhau làm bằng hữu…

Kỳ thật từ thời khắc kia, Phó Hồng Tuyết liền mơ hồ cảm nhận được một điều, người này nhất định sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của hắn.

“Diệp Khai, Diệp Khai…” Giờ phút này Phó Hồng Tuyết cũng không biết bản thân mình nên nói gì, áy náy, đau lòng, hối hận, ngàn vạn cảm xúc như hòa chung một chỗ, hóa thành nước mắt không ngừng rơi xuống trên khuôn mặt Phó Hồng Tuyết cùng với một lần lại một lần kêu tên Diệp Khai.

Phó Hồng Tuyết biết, hắn nợ Diệp Khai nhiều lắm, mặc dù Diệp Khai lúc nào cũng cho là mình làm như vậy sẽ khiến Phó Hồng Tuyết chấp nhận rằng đó là báo ứng mà vận mệnh đã an bài hắn phải chịu, nhưng hết thảy, vốn không phải là lỗi lầm của Diệp Khai, huống hồ, tình cảm là vô giá, so với tình cảm mà Diệp Khai dành cho chính mình, những điều này căn bản là nhỏ bé không đáng kể đến.

"Diệp khai, là ta... Không biết quý trọng huynh, cầu huynh... Cho ta một cơ hội nữa..."

Tất cả đều không phải là việc ai đúng ai sai, chỉ là một người bề ngoài nhìn như thẳng thắn lại ẩn nhẫn quá mức, một người nhìn như vô tình kỳ thật lại có rất nhiều điều cố kỵ.

Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, trời xanh kia nếu như phạm phải ái tình rồi cũng sẽ già đi, tình cảm của nam nữ chốn giang hồ, không thể chỉ dùng đao là có thể phân định rõ ràng.

                23

Màn đêm buông xuống, mọi âm thanh dường như biến mất, từ trong mảnh cỏ lau ven hồ đột nhiên xuất hiện hai bóng người phá vỡ sự thanh tĩnh trong lúc này.

“Phó đại ca, phó đại ca, huynh đứng lại! ! !” Một người trong đó là Nam Cung Linh, nàng liều mạng đuổi theo Phó Hồng Tuyết đang đi ở phía trước.

Sau đó Phó Hồng Tuyết thật sự đã ngừng lại, đương nhiên không phải vì Nam Cung Linh mà dừng.

Phó Hồng Tuyết mở miệng thở hổn hển, hai mắt đỏ lên.

“Tại sao, tại sao? ! ! ! ! !” Phó Hồng Tuyết vừa điên cuồng hét lên vừa không ngừng vung loạn diệt tuyệt thập tự đao, hiển nhiên là lại có dấu hiệu phát bệnh.

“Phó đại ca, huynh, huynh hãy bình tỉnh lại!” Nam Cung Linh không dám tới gần, chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng mà cất tiếng hỏi.

Tình hình của Diệp Khai đã dần ổn định, Phó Hồng Tuyết liền một mực canh giữ bên người Diệp Khai, túc trực một ngày một đêm không ăn không uống, nhưng vừa bước qua đêm hôm sau Diệp Khai lại đột nhiên sốt cao.

Diệp Khai vốn dĩ vì mất máu quá nhiều mà thân nhiệt rất thấp trong nháy mắt lại đột nhiên tăng vọt, người vẫn luôn im lặng mà nằm ở trên giường cũng vì có chút thống khổ mà vặn vẹo thân mình, hô hấp vốn vững vàng lúc này cũng dần trở nên ồ ồ.

“Diệp Khai, huynh làm sao vậy, huynh, huynh đừng làm ta sợ, Diệp Khai! !” Người đầu tiên phát hiện Diệp Khai khác thường là Phó Hồng Tuyết, hắn mạnh mẽ đứng dậy, đánh ngã chiếc ghế hắn vẫn ngồi.

“Người đâu, mau đến đây! ! !” Phó Hồng Tuyết luống cuống không biết làm sao một bên trấn an Diệp Khai, một bên gọi người đến giúp.

Những người khác nghe được động tĩnh trong phòng liền vội vàng chạy đến, nhìn thấy tình cảnh trước mắt Băng di nhanh chóng đi tìm đại phu, tiểu Vũ cũng cấp tốc chạy đến giúp Diệp Khai xem mạch, Nam Cung Tường lại túm lấy Phó Hồng Tuyết vẫn ở bên cạnh giường kéo sang một bên.

Tiểu Vũ cùng với mấy vị đại phu sau một hồi giằng co, Diệp Khai vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt, nhổ ra vài thanh ngân châm, Diệp Khai lại đột nhiên phu ra một búng máu.

Một thân trung y sạch sẽ Diệp Khai vừa mới thay lại nhiễm thượng vô số điểm màu đỏ, dưới ánh sáng hôn ám lại có vẻ phá lệ chói mắt, Phó Hồng Tuyết đột nhiên không thể tự khống chế bản thân, xoay người bỏ chạy ra ngoài.

“Này…” Những người trong phòng đều có chút mạc danh kì diệu.

“Mau, ai đó mau đuổi theo huynh ấy, Phó đại ca lại bộc phát bệnh động kinh!”Tiểu Vũ dựa vào trực giác của một đại phu vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Nam Cung Linh nhìn Nam Cung Tường liếc mắt một cái, xoay người đuổi theo, Nam Cung Tường ngây người ra một lúc, cũng tính toán đuổi theo ra ngoài.

“Trong các người, ai có võ công cao nhất, mau giúp Diệp Khai ca ca bảo bộ tâm mạch, hiện giờ huynh ấy cầm cự không nỗi!” Tiểu Vũ lại đột nhiên thét lên.

Nam Cung Tường một chân vừa mới ra khỏi cánh cửa nghe vậy liền ngừng lại, quay đầu lại nhìn mọi người trong phòng, bất đắt dĩ xoay người lại.

“Phó đại ca, huynh đừng như vậy, huynh bình tĩnh một chút!” Nhìn động tác Phó Hồng Tuyết dần dần hòa hoãn lại, Nam Cung Linh bạo gan bước đến gần hơn một chút.

“Diệp Khai vôn không nên chịu những nỗi khổ này, không cần chịu! ! !” Phó Hồng Tuyết hét lên, “Có bất kì báo ứng gì thì hãy nhắm vào ta, tại sao luôn tra tấn hắn, tại sao! ! !”

“Phó đại ca, việc này không phải là việc mà huynh và muội có thể định đoạt, huynh không cần như vậy.” Nam Cung Linh cũng chỉ là liều mạng mà khuyên giải mong Phó Hồng Tuyết bình tâm lại, “Sự tình đã như vậy huynh có tự cách cũng không giải quyết được gì, huynh bình tĩnh, lãnh tĩnh một chút, hiện tại Diệp đại ca đang vùng vẫy giữa sự sống và cái chết, cần có huynh bên cạnh!”

Câu nói sau cùng của Nam Cung Linh giúp Phó Hồng Tuyết tìm lại một chút thần chí, cả người căng thẳng cũng dần thả lỏng ra.

“Hắn, tình huống hiện tại thế nào rồi?” Thở hổn hển nửa ngày, rốc cục Phó Hồng Tuyết cũng nói ra được một câu bình thường.

“Muội, làm sao muội biết được, muội đuổi theo huynh chạy đến đây.” Nam Cung Linh nói, “Nếu như huynh đã tỉnh táo lại, huynh mau trở về đi.”

“Đúng, nói rất đúng, ta phải nhanh chóng trở về, nhanh trở về!” Nói xong Phó Hồng Tuyết liền đề khí, hai ba lần liền biến mất giữa rừng cỏ lau rộng mênh mông.

Lại bước vào phòng, Phó Hồng Tuyết nhìn thấy Nam Cung Tường cùng Diệp Khai một trước một sau ngồi trên giường, hiển nhiên là Nam Cung Tường đang giúp Diệp Khai vận công.

“Làm sao vậy?” Nam Cung Linh ở phía sau bước vào thay Phó Hồng Tuyết còn không kịp phản ứng hỏi.

“Diệp Khai ca ca bởi vì hung phế bị nội thương nên mới sốt cao, lúc trước thân thể của huynh ấy còn quá suy yếu nên muội không dám hạ châm quá nặng.” Tiểu Vũ vội vàng giải thích, “Vừa rồi bất đắc dĩ mới phải hạ châm bức ra tụ huyết tích tụ trong cơ thể huynh ấy, hiện tại tâm mạch quá yếu, cần nội lực hỗ trợ tâm mạch cho huynh ấy.”

Phó Hồng Tuyết nghe xong liền một trận sợ hãi, vừa rồi chính mình không nghĩ đến hậu quả nhất thời nông nỗi xông ra ngoài, nếu không có Nam Cung Tường ở đây, vậy lúc này….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro